Tiêu Mộng nằm bò trên thảm, vì đột nhiên ngã nên ga quấn quanh người liền bị nới lỏng.
Tầm mắt Trần Tư Khải vừa khéo có thể thấy được bầu ngực đầy đặn mà tuyệt đẹp của cô… Trắng mềm, cong vút… Ừng ực!
Trần Tư Khải không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Anh ta híp mắt lại, tức giận quát cô:”Em ngốc đến thế sao? Ở một nơi xa lạ, tỉnh lại thấy người trần trụi mà không biết tìm quần áo mặc lên người sao?”
May là anh ta đi vào, nếu là Kim Lân đi vào… Chết mất… Vậy thì không phải là Kim Lân sẽ thấy dáng người xinh đẹp lúc này của cô sao?
Vừa nghĩ tới đây, Trần Tư Khải lại càng thêm giận Tiêu Mộng, sải bước đi tới, hai tay kìm chặt cánh tay cô, nhấc cô lên khỏi sàn nhà.
“Tôi còn chưa kịp tìm quần áo mà… Trời ơi, anh làm gì thế?”
Khi Tiêu Mộng ngạc nhiên kêu lên… chiếc ga giường nửa che nửa hở trên người cô hoàn toàn rơi xuống.
Cô hoàn toàn trần trụi… Ga giường rơi trên mặt đất.
“A…”
Tiêu Mộng lắc hai chân trắng nõn, nghẹn họng trân trối.
(⊙_⊙) Trần Tư Khải cũng sững sờ.
Ôm cô gái trơn mềm… Trái tim anh ta hoàn toàn loạn nhịp.
Nhớ cô… rất nhớ, rất nhớ mùi hương của cô… Thật ra anh ta là người có nhu cầu rất lớn, gần đây lại vì cô nhóc này mà hoàn toàn đảo loạn tần suất kiếm ăn tự do vốn có của anh ta.
*** Vốn dĩ anh ta nào có đè nén dục vọng của mình bao giờ!
Lúc nào muốn thì kéo tới một người phụ nữ, trực tiếp hưởng thụ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi… từ khi có Tiêu Mộng, vậy mà anh ta bắt đầu tự giác cấm dục?
Khí lực, sức lực, dục vọng đáng chết…”Nhóc, em cố ý làm rơi ga giường sao?” Trần Tư Khải cười xấu ra, bàn tay lớn vuốt ve bờ lưng trơn bóng của cô.
“Cái gì?” Tiêu Mộng xụ mặt, ngây người, lập tức hiểu ý của Trần Tư Khải, tức giận vặn vẹo người:”Không phải! Anh tưởng tôi nham hiểm như anh sao, anh xấu lắm, rõ ràng là anh cố ý không cho tôi giữ ga giường!”
Mất mặt quá, nơi đẫy đà của cô vừa đẹp dán lên ngực anh ta, bên dưới cũng lộ ra, chắc là nơi riêng tư bí mật của cô cũng bị anh ta nhìn thấy.
Không mặc quần áo… thật sự là không có tôn nghiêm!.
Truyện Trọng Sinh
Trong mắt Trần Tư Khải đột nhiên bùng lên lửa nóng rực, đôi môi cũng quyến rũ tới chết người, đỏ hồng, mê người như áng mây chiều.
Anh ta khẽ thở ra một hơi, phả hết hơi nóng lên bên tai cô, dán sát lại:”Tôi thấy em chính là cố ý, em còn giả vờ vô tội… Nhóc, em xấu tính rồi nha… Em biết cách quyến rũ đàn ông rồi… Có phải bị tôi mở đường, bắt đầu biết cách đòi hỏi đàn ông rồi không? Nhớ tôi rồi sao?
Nhớ rồi sao?”
Hỏi một câu, anh ta liền nhẹ nhàng hôn về vành tai cô, từng cái nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại ngưa ngứa, khiến cả người Tiêu Mộng nóng lên, làn da trắng nõn phủ lên một tầng sắc hồng đáng ngờ.
“Không phải, thật sự là không phải! Anh đổ oan cho người tốt! Không phải như lời anh nói!”
Trần Tư Khải đã thuận thế đè Tiêu Mộng xuống giường, chiếc giường mềm mại lún xuống vì trọng lượng của hai người..