Thi đại học không đỗ, cô làm gì còn mặt mũi mà gặp ba cô nữa.
Ba cô kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày đều cực khổ lái xe buýt, mệt đến chết đi sống lại để lo cho cô với em gái đi học…
Nếu cô lại học thêm một năm lớp mười hai nữa thì phải tốn không biết bao nhiêu tiền.
“Tiêu Mộng, mày chẳng cống hiến được gì cho xã hội và gia đình cả, chỉ là một con ký sinh trùng, mày còn sống làm gì nữa chứ!”
*** Tiêu Mộng đứng trên bãi cát, khóc nức nở, hét lên với biển lớn mênh mông.
Đi mệt, Tiêu Mộng hệt như một con đà điểu kiệt sức.
Cô tìm một gốc cây, ngồi xuống bóng râm, cởi giày rồi vùi mặt vào đầu gối.
Phía trước là biển lớn, cô nghe tiếng sóng vỗ, lặng lẽ rơi nước mắt.
*** Trần Tư Khải đến biệt thự của ông cụ, anh đi vào, mấy người giúp việc đều cúi người chào hỏi: “Cậu chủ về rồi.”
“Ừ.”
Trần Tư Khải mặt mày khó coi, đáp bằng giọng mũi.
Sau khi lui khỏi giang hồ, ông Trần thích trồng hoa, phía trước cửa phòng khách đổi thành một nhà kính trồng hoa rất lớn, muốn vào nhà thì phải đi qua nhà kính trồng hoa che lấp cả ánh mặt trời.
Bóng râm ập tới và hương hoa lẫn vào nhau khiến lòng Trần Tư Khải bất giác chùng xuống.
Bước vào nhà, nghe thấy tiếng cười nũng nịu của Anna, thế là sắc mặt Trần Tư Khải càng u ám hơn, anh đi vào với vẻ mặt lạnh tanh.
“Ba.”
“Cô Anna đúng là thú vị…” Ông Trần mỉm cười, lúc này mới từ từ quay lại nhìn Trần Tư Khải.
Mặc dù vẫn cười nhưng đã lộ ra khí thế lạnh lẽo đến thấu xương.
“Ừm, Tư Khải qua đây.
Nào Nào, đến đây ngồi đi, ta đang nói chuyện với cô Anna, sự hiểu biết của cô bé này rất rộng đấy.”
Anna cong môi, nở nụ cười quyến rũ, liếc nhìn Trần Tư Khải phong thái ngời ngời, sau đó ngọt ngào nói tiếp: “Bác trai, chẳng phải đã nói đều là người một nhà rồi sao, gọi cháu là Anna được rồi ạ.”
Ông Trần hài lòng gật đầu: “Ha ha, được, được.”
Trần Tư Khải thầm cười khẩy.
Người một nhà? Ai là người một nhà với cô?
Đúng là không biết xấu hổ!
Trần Tư Khải không lên tiếng, im lặng ngồi xuống.
Ông Trần cố ý hỏi: “Anna, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tư ạ.”
“Ồ, vậy tốt đấy, Tư Khải nhà bác hai mươi sáu, hai đứa hơn kém hai tuổi, ở nước V bác thì khoảng cách tuổi tác thế này rất hợp để kết hôn.”
Trần Tư Khải nhếch mép: “Nói vậy thì nam nữ hơn kém nhau hai tuổi đều nên kết hôn à?”
Ông Trần hung dữ trừng Trần Tư Khải.
*** Trần Tư Khải dứt khoát lờ đi cái trừng mắt của ba, làm như không nhìn thấy.
Vẫn giữ khuôn mặt như núi băng ngàn năm, vô cùng lạnh lẽo của anh.
“Ha ha, Anna này, cháu xem, từ nhỏ Tư Khải đã xấu tính thế này rồi, ai nói cũng chẳng nghe, cháu đừng để ý.”
Ông Trần thản nhiên khuyên Anna..