Tiêu Mộng liếc nhìn Trần Tư Khải với vẻ kỳ lạ, bĩu môi rồi lững thững đi lên lầu.
“Khang Tử, về công ty trước.”
Trần Tư Khải mỉm cười nhìn theo Tiêu Mộng biến mất, sau đó nụ cười trên mặt lập tức biến mất như bị cục tẩy xóa đi.
Khuôn mặt lạnh như tảng băng đến đáng sợ.
Hừm, ông già, ông cho là tôi vẫn giống lúc mười tám, mười chín tuổi sao?
Mặc ông chi phối?
Tôi kính trọng ông, nhưng cũng không hoàn toàn nghe theo lệnh của ông.
Anna đã gọi điện cho Trần Tư Khải hai cuộc, nhưng đều bị Trần Tư Khải từ chối nghe máy.
Bây giờ anh không thể nghe thấy giọng nói của Anna, anh sợ một khi mình nghe được giọng nói của cô ta, anh sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình mà sẽ quát lên cáu kỉnh với cô ta.
Đến văn phòng công ty, một nhóm giám đốc điều hành đã đợi Trần Tư Khải để gặp mặt và xin phép báo cáo công việc.
“Không gặp ai cả, đợi cả đi, đợi tôi gọi.”
Trần Tư Khải lạnh nhạt nói, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.
“Vâng thưa tổng giám đốc Trần.”
Chị Tố Trân le lưỡi, ôm một đống bảng biểu báo cáo nhìn nhóm nhóm người đang đợi bên ngoài.
… “Xem đi, đã nói là không thể để Tiêu Mộng đi.
Tiêu Mộng vừa đi, tính khí của tổng giám đốc Trần của chúng ta đã hoàn toàn trở lại lạnh lùng, hà khắc như trước.”
Chị Tố Trân lắc đầu, than vãn: “Nếu Tiêu Mộng ở công ty thì tốt biết bao, những ngày đó tôi sống vô cùng thoải mái, chưa bao giờ cảm thấy bị bó buộc như lúc này.
Nhớ Tiêu Mộng quá đi!”
Các thư ký khác cũng lắc đầu than thở: “Phải đấy, lúc có Tiêu Mộng còn có thời gian tán dóc.”
Trần Tư Khải trở lại văn phòng, cởi áo khoác rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Lấy điện thoại ra, tìm kiếm một số liên lạc và bấm gọi.
Hiệu trưởng Trường Đại học Nhân Văn đã giật mình khi nhìn thấy cuộc gọi tới.
Một số tòa nhà giảng dạy của Đại học Nhân Văn đều do Tập đoàn Thiên Nhất xây dựng, và hiện tại vẫn còn mấy chục tỷ quỹ công trình vẫn chưa trả đúng hạn cho Tập đoàn Thiên Nhất.
Mặt khác, tổng giám đốc trẻ của Tập đoàn Thiên Nhất là ai?
Một người chiếm giữ toàn bộ Tổ chức ngầm!
“Ơ kìa, là tổng giám đốc Trần à, sao cậu lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy?”
Trần Tư Khải ngồi bắt chéo chân: “Người ta nói, không có việc gì thì không đến gõ cửa.
Hôm nay, tôi gọi điện cho ông là có một chuyện.”
“Hìhì, cậu cứ việc nói.”
“Bạn gái của tôi…”.
Ngôn Tình Tổng Tài
Lời mở đầu của Trần Tư Khải làm hiệu trưởng ngạc nhiên.
Cậu Trần vậy mà cũng có bạn gái?
Cậu ấm như vậy hiếm khi công khai bạn gái một cách nghiêm túc!
Đặc biệt là thiếu chủ của Chính Hổ Đường, trước đây chưa từng nghe qua tin tức anh có bạn gái!
“Tổng giám đốc Trần, cậu có lời gì thì cứ trực tiếp dặn dò.”.