Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Gương mặt Tiêu Mộng nóng lên, cô không dám manh động, đầu óc mụ mị cả đi vì vóc dáng cao lớn của tên mỹ nam kia.

Nhưng một người da mặt mỏng như cô có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện này!

Hủ nữ mà một khi đã nhát gan thì có háo sắc nữa cũng sẽ không đời nào nói ra đâu.

“Hừ, lại thay quần áo.

Anh là bình hoa di động hay gì? Ngôi sao điện ảnh chắc?

Một ngày thay ba lần, anh không thấy mệt sao?

Thật là, đàn ông con trai mà suốt ngày thay ra mặc vào.”

Cuối cùng cô cũng tìm được một lý do, ra sức chế giễu Trần Tư Khải.

Khóe miệng Trần Tư Khải khẽ nhếch, vui như mở cờ trong bụng.

Tiêu Mộng! Mày đúng là thông minh quá mà, chỉ như vậy đã có thể phản kích anh ta!


Xem tên tiểu tử này còn có thể phản biện thế nào được đây!

Trần Tư Khải không những không tức giận, ngược lại còn há miệng cười to.

“Ha ha ha, cô bé à, ngay cả việc ăn mặc của tôi mà cô cũng bận tâm hay sao?

Cô là vợ tôi à? Hửm?”

Một chữ “hửm” cuối cùng đó, anh ta còn cố tình dài giọng, nghe vẻ vừa biếng nhác vừa mê hoặc.

Khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.

“Hừ! Mặc kệ anh, đồ bình hoa!

Bà đây ghét nhất mấy tên bình hoa di động! Ghét thậm tệ!”

Tiêu Mộng dậm chân, đỏ mặt nói xong mấy câu liền chạy biến ra ngoài.

Hic, sao cô lại ăn nói thô tục như thế trước mặt Trần gấu xấu bụng nhỉ, lại lám xưng “bà đây” trước mặt anh ta.


Hu hu hu, cái tên hay bắt bẻ này liệu có bùng phát lửa giận, đuổi cổ cô hay không?

“Bình hoa di động? Tôi là bình hoa di động sao?” Trần Tư Khải sửng sốt.

Sau đó lại khẽ cười: “Nhóc con này, lá gan càng ngày càng lớn nhỉ. Còn dám tự xưng là “bà đây”? Muốn ăn đánh hay sao?”

Miệng thì nói như vậy, nét mặt Trần Tư Khải vẫn một vẻ ung dung, nào có dáng vẻ đi tìm ai tính sổ đâu.

Tiêu Mộng thấp thỏm ngồi xuống chỗ ban nãy, hai tay ôm lấy ngực, không nghĩ được gì nữa.

Thảm rồi thảm rồi, sao ban nãy cô lại liều lĩnh như vậy nhỉ, nói cái gì mà “bà đây” kia chứ.

Đúng là tự đi tìm cái chết mà.

Lúc này mới phát hiện, QQ cô đăng nhập từ lâu đã có thông báo mới.

Ủa? Thông báo gì đây nhỉ?

“Trường Phong Nhất Triển vừa gửi một yêu cầu kết bạn.”

“Hở? Trường Phong Nhất Triển là ai ta? Cứ đồng ý xem sao.”

Sau khi Tiêu Mộng đồng ý lời mời kết bạn, lập tức nhắn vài chữ gửi sang cho Trường Phong:

“Hi, anh là ai vậy nhỉ? Sao lại gửi lời mời kết bạn cho tôi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận