Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ, anh đã cảm thấy khó mà có thể nhẫn nại được nữa, thấy cô mở miệng định mắng mình, anh vội nói với cô.
“Em đã quên cách hôn như thế nào rồi phải không? Không sao bây giờ anh có thể dạy em, còn thực hiện nghĩa vụ tập luyện cùng em nữa kìa.”
Không cần a. Tôn Phật Nhi vội đưa hai tay chặn lên ngực anh, “Em hôn là được chứ gì, anh đừng có qua đây!”
Quên? Đùa gì thế, anh không biết nụ hôn của anh có khả năng hủy diệt lí trí của người ta như thế nào sao? Hại cô mất ngủ tới mấy ngày, cô làm sao mà quên được cơ chứ!
Bị anh hôn mấy lần, cô không dám đảm bảo mình có thể không mê mẩn, nhỡ đâu lại trở nên nghiện thì làm thế nào? Cô thật không dám đem bản thân ra để đùa đâu! (BB: nghiện càng tốt, Nguyệt ca nhể? *cười gian tà*)
“Thật sự là không cần sao?” Vẻ mặt anh có vẻ như rất tiếc nuối, vẫn không từ bỏ ý định dụ dỗ “Anh cam đoan sẽ rất chân thực đấy.”
Khuôn mặt điển trai của anh ghé sát lại gần, thở một hơi thật sâu. Cô bằng tốc độ của sét đánh hôn anh một cái chớp nhoáng, sau đó liền buông ra, thời gian ước chừng khoảng ba giây, nhưng cũng đủ để cô xấu hổ muốn chết, chỉ hận là không thể độn thổ được.
Hai gò má cô đỏ hồng lên, lùi sát ra cửa xe, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Như thế thôi sao?” Quan Sơn Nguyệt nhướng môi tỏ ý chưa đủ, “Lần trước anh đã dạy em như thế nào rồi mà! Lại đây, anh sẽ biểu diễn lại lần nữa...” Nói rồi đưa hai tay kéo Tôn Phật Nhi.
“Không cần!” Cái kiểu hôn đầy đam mê của anh, anh làm sao có thể bảo cô làm như thế được chứ? Cô đẩy tay anh ra, “Dù sao anh muốn em hôn anh, em cũng đã hôn rồi, anh không thể mặt dày như vậy được, em cảnh cáo anh, đây là giới hạn của em, anh đừng có lật lọng.”
“Rõ ràng là em lật lọng mà.” Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh, trong lòng dù ngàn vạn lần không chịu, nhưng anh lại nghĩ ngày tháng vẫn còn dài mà, nên anh quyết định tạm thời sẽ tha cho cô. Ánh mắt anh tỏ ý không cam tâm, cuối cùng anh đành buông cô ra đặt tay lên vô lăng, nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước. “Lần này thì thôi vậy, nhưng lần sau em mà còn qua loa như vậy thì... hừm hừm hừm!”
“Được rồi, được rồi!” Cô trợn mắt, miệng nói vậy nhưng vẫn là kiểu đồng ý chiếu lệ.
Hừm cái gì mà hừm, coi chừng bị viêm mũi bây giờ! (BB: há há há... chị có nhiều câu thật khó đỡ nha)
******
Trong nhà hàng, Quan Sơn Nguyệt sau khi ép Tôn Phật Nhi ăn một lượng lớn thức ăn bằng gần ba bữa của cô, trong lúc nói chuyện anh cố ý dò hỏi xem cô đang ở chỗ nào, sau cùng biết cô đang ở khách sạn liền thuận tiện yêu cầu cô lập tức chuyển đến khu nhà cấp của mình.
“Không được!” Cô thẳng thắn từ chối yêu cầu “sống chung” của anh.
“Không được?” Anh vốn dĩ là muốn duy trì hình tượng lịch lãm của mình nhưng vừa nghe cô nói xong, nhất thời sắc mặt thay đổi, giống như cô nợ anh tới mấy vạn tệ vậy. “Tại sao?”
Người con gái ngốc nghếch không biết tốt xấu này! Em rốt cuộc là có biết mình vừa cự tuyệt điều gì không hả? Đây là cơ hội trời cho, có biết đây là điều mà biết bao cô gái mơ ước thiết tha mong muốn mà không nhận được sự “ân sủng” này không hả! (BB: anh thật là tự tin quá mức >””””