Chìm trong sự run rẩy thoải mái, Tôn Phật Nhi mới nếm mùi vị của cảm giác kích thích vì sự do dự của anh mà có chút mê hoặc.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tôn Phật Nhi khép hờ, khe khẽ nói: “Quan?” nhưng bây giờ trông dáng vẻ anh như đang cố chịu đau đớn, ý thức của cô bỗng trở lại, cô áp tay vào khuôn mặt tuấn tú của anh, bản năng của người bác sĩ trỗi dậy, cô lo lắng hỏi: “Quan, anh làm sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Mau...”
“Hư...” qua một lúc lâu, cuối cùng anh mới thở hắt ra, nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi cô, xóa đi bất an trong cô. Hai tay anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, lăn một vòng, khiến cho cô nằm lên trên người anh, “Không có gì, anh không bị bệnh đâu, em đừng lo lắng.”
“Nhưng...” vừa nãy cô thấy rõ anh rất khó chịu, còn đổ nhiều mồ hôi nữa! Làm sao... Tôn Phật Nhi nhìn anh khó hiểu, dịu dàng lau mồ hôi cho anh.
“Em muốn biết ư?” Anh khép hờ mắt, tận hưởng cảm giác cô chăm sóc.
“Đương nhiên rồi!” Tôn Phật Nhi với vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên nhìn anh, ngoan ngoãn nằm trên người anh, mái tóc dài đen nhánh chảy xuống, ngăn cách hai người là lần áo.
Sỡ dĩ Tôn Phật Nhi tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt được học vị tiến sĩ, ngoài trí thông minh thiên bẩm, đức tính ham học hỏi cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng.
“Vì em đã muốn biết, nên anh cũng không muốn giấu em làm gì...” Quan Sơn Nguyệt nghe hương thơm độc đáo của riêng cô, nhẹ nhàng gạt mái tóc dài của cô sang một bên. Khăn lắm anh mới áp chế nhiệt độ của thân dưới, nhưng lại không muốn bị cái người mềm mại ở trên ngực anh lúc này “hoành hành” khiến anh phát điên lên bèn trêu chọc. Hai tay anh ôm lấy đầu của cô, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai không đề phòng của cô. Khe khẽ nói ra khát vọng cháy bỏng của mình.
“Anh... anh thật không biết xấu hổ!” Mặt Tôn Phật Nhi bỗng đỏ bừng, giống như có dòng điện chạy đến, hai tay đặt trên ngực anh, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Đáng ghét! Cô biết ngay là tên háo sắc này chẳng nói điều gì tốt đẹp đâu mà, đầu óc chứa đầy tạp chất.
“Ma vương háo sắc, anh... dám cởi quần áo của tôi, tôi liền... tôi liền...” Cô cố gắng vùng ra, nhưng không được lại ngã ập vào anh thành một khối.
“Có phải em muốn cởi quần áo của anh không?” Quan Sơn Nguyệt cười lớn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của cô, làm bộ cùng cô chơi đùa, “Bản thân anh cũng làm được, không ngờ là em lại gấp gáp đến vậy, có được một cô vợ tương lai như thế, thật không biết là phúc hay họa đây!” Nhất thời hai người nằm trên giường trêu đùa.
“Đồ khốn, anh nói bậy cái gì vậy?” Khuôn mặt Tôn Phật Nhi đỏ bừng, cô vừa tức giận vừa nũng nịu, bàn tay nhỏ bé của cô và bàn tay to lớn của anh đan chặt vào nhau. “Ai gấp gáp, ai nhiệt tình? Anh dám làm loạn...” Xoẹt một tiếng, hai người ở trên giường cùng ngây ra.
“Được được được, là anh gấp, là anh nhiệt tình.” Ánh mắt Quan Sơn Nguyệt tập trung trước “cảnh sắc” tuyệt mỹ trước mặt, tâm thần đều biến mất. Giây phút này có bảo anh nhảy lầu, anh cũng không do dự không cần nhắc lại câu thứ hai.
Trong đầu anh lúc này là một mớ hỗn độn, nhưng là loạn vì người con gái có mái tóc dài gợn sóng đẹp như thiên thần này, phía trên khỏa thân, phô bày ra những đường cong tuyệt mĩ, ngực và vai anh như cứng lại, dáng vẻ đẹp trai tuấn tú giờ như ma vương hồi sinh. Anh nên lấy làm may mắn bởi đây là phòng ngủ của mình, nếu có người nhìn thấy ánh mắt hau háu của anh lúc này, không khóc thét lên khi thấy anh ăn người ta sạch bách thì chỉ có quỷ mà thôi!
“Em, em” nhất thời Tôn Phật Nhi không biết phải phản ứng như thế nào, ngay cả việc phải che ngực cũng quên.
Cô cũng rất thảm, mái tóc vốn dài mượt mà, bây giờ lại dán sát vào thân hình, vào đôi má mềm mại như hoa của cô, đôi mắt như thủy tinh phủ một lớp sương mờ, chiếc áo mùa hè cô khoác trên mình tuy không phải loại đắt tiền nhưng ôm trọn cơ thể cô, nay chỉ còn vài mảnh vải trên cánh tay, ngoại trừ bộ đồ nội y mỏng manh che lấy khuôn ngực, cơ thể trắng mịn màng của cô thong thả phô bày trong không khí.
“Phật Nhi ngoan, em đẹp quá!” Quan Sơn Nguyệt hạ giọng sợ làm cô giật mình hoảng sợ, cởi bỏ những miếng vải xuống, hai tay giống như đang chạm vào nữ thần, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt thuần khiết trắng trong tuyệt mỹ ấy, khóa chặt đôi mắt mở to vì sợ hãi và bất lực của cô. Cánh tay dài trượt dần từ đôi vai mềm mịn xuống những đường cong, vuốt ve cánh tay ngọc ngà của cô, dây quai áo lót trượt dần xuống khuỷu tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào, khuôn ngực trắng mịn như tuyết của cô lập tức bật ra, đứng thẳng tươi mát đầy mê hoặc, thu hút toàn bộ ánh nhìn của anh.
Vô thức anh cởi bỏ nội y của cô, hai tay ôm chặt lấy cái eo mảnh mai của cô, “Không đủ một vòng tay, Phật Nhi, thật sự em rất gầy.” Anh thốt lên một tiếng than nhẹ nhưng đầy mê đắm, anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt không lúc nào rời khỏi cô.
“Em... có ăn cơm mà, đây là... do bẩm sinh...” Tôn Phật Nhi cúi đầu nhìn thấy cánh tay to lớn của anh đang chu du trên cơ thể mềm mại của mình, trắng và đen, mềm mại và thô ráp đối lập nhau rõ ràng, hãy xem tim cô càng đập mạnh, một dòng điện kỳ lạ di chuyển trong ngực cô, vừa khó chịu vừa ngứa ngáy.
Đôi tay to lớn của anh dần di chuyển lên trên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn ngực căng tròn của cô, Tôn Phật Nhi nhất thời kinh ngạc thở dốc, có ý muốn tránh né.
“Hư, đừng sợ, Phật Nhi nhỏ bé của anh, em đẹp như vậy, làm sao anh có thể làm tổn thương em được, đừng sợ.” Đôi tay anh vẫn mân mê, bỡn cợt đùa vui trên ngực cô.
“Không... đừng như thế, em rất buồn!” Cảm giác nhồn nhột kỳ quái ở khắp người, dường như có hàng trăm con sâu đang dày vò trong cơ thể cô. Tôn Phật Nhi lắc lắc người, nhưng cảm giác ngứa ngáy đó vẫn không hết, cô cắn môi như sắp khóc.
“Em thật sự muốn anh buông em ra sao, cô bé ngoan?” Anh giống như nghệ sĩ dân gian chơi nhạc trên cơ thể cô lúc nhanh lúc chậm, tùy ý khơi lên ngọn lửa trong cô.
“Em... có chút luyến tiếc. Nhưng...” Đôi má của cô đỏ lựng lên như cánh hoa, dường như máu sắp chảy ra, đôi mắt cô như mờ đi. Cô cũng không biết mình muốn cái gì. Nhưng... cô vùi mặt vào vai anh, nói như rên “Người ta không biết, Quan.” Bàn tay nhỏ bé phiền muộn đấm vào người anh.
“Được được được, không sao, em không biết, nhưng anh thì biết!” Quan Sơn Nguyệt làm sao lại không biết cô muốn cái gì chứ? Thấy dáng vẻ bị ép buộc đáng thương của cô, anh chợt thấy đau lòng. Nhẹ nhàng đẩy cô ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực mình, “Vuốt ve anh, Phật Nhi, hãy vuốt ve anh như anh đã làm với em.” “Vuốt ve anh?” Tôn Phật Nhi e dè dang tay ra, cô cảm thấy một cảm giác rất mới mẻ lạ lẫm. Người anh nóng thật! Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, từ trên ngực anh dần dần trượt xuống dưới...
Ưhm, thật là lợi hại, cơ ngực anh rung rung. Tôn Phật Nhi nhìn thấy những cơ bắp thót lại, cô tò mò nắm lấy những khối cơ đó, a, không trúng? Tứ chết đi được, nắm lại, ha, trúng rồi.
Quan Sơn Nguyệt thở hắt ra, khí nóng lại một lần nữa bừng bừng chạy trong cơ thể, các múi cơ trên lập tức thẳng đứng lên, vồng ngực thoáng chốc trở nên cứng rắn như gang như thép.
Tôn Phật Nhi phát hiện không thể tự do đùa nghịch đầu ngực của anh, không nhịn được ngẩng đầu lên “kiện”. “Anh xấu lắm, làm thế nào lại biến cơ thể trở nên cứng như thế, như thế này người ta không... thể...” liền nhìn thấy anh đang cắn răng chịu đựng. Cô bị một phen hoảng hốt, “Có phải em làm đau anh không? Xin lỗi...”
“Không, em làm rất tốt, em không cần phải giải thích vì ma lực của mình.” Anh cắn răng, nhẹ giọng trấn an.
“Vậy anh...” cô nhìn anh vẻ khó hiểu.
“Có thể khiến anh chịu khổ như vậy, em là người duy nhất.” Mặc dù anh không quen kiềm chế dục vọng của mình, nhưng những người con gái khác muốn khơi dậy dục vọng của anh cũng thật không dễ. Anh tự tin mình không phải là loại đàn ông “đam mê xác thịt”, nhưng... khả năng kiềm chế của anh đã hoàn toàn bị phá hủy khi gặp Tôn Phật Nhi, cô mới chỉ đẩy nhẹ một cái, mà dường như anh đã sụp đổ như núi băng. Như vậy làm sao không khiến anh cắn răng cười khổ được.
“Vậy em có thể lại sờ anh nữa được chứ?” Tôn Phật Nhi rất vui vẻ bàn tay lại dạo chơi trên người anh, chỉ bằng một tay anh đã túm chặt lấy hai tay cô, cô nghi hoặc hỏi: “Quan?”
“Anh dạy em cách chơi nhé.” Anh cúi người thì thầm bên tai cô, ý tà ác lộ ra.
Cô mới chơi đùa, lại khiến cô tiếp tục đùa nữa thì lấy khả năng tự kiềm chế của anh mà nói, lần chơi đùa đầu tiên của bọn họ không cần đến năm giấy liền có thể tuyên bố là kết thúc.
“Thật ư?” Nghĩ tới có cách đùa nghịch, cô nói luôn: “Được, anh mau dạy em đi.”
“Là em cầu xin anh đó, không được hối hận đâu!”
“Hối hận? Em... a!”
Giờ có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Đôi tay nóng bỏng của anh nhanh chóng cởi nút khóa quần cô, bàn tay tiến vào giữa hai chân trơn mượt của cô. Khi đi tới phần bên ngoài nội y mơn trớn, đột nhiên, ngón tay anh thâm nhập sâu vào phần trung tâm của cô, những ngón tay xoa nhẹ vùng ngoài.
Tôn Phật Nhi thở hắt ra, theo phản xạ cô kẹp hai chân lại, không ngừng vặn vẹo để thoát ra, trong trắng như cô căn bản không thể chịu nổi cảm giác bị kích thích.
“Không cần!” Đôi mắt cô mở to hoảng hốt, ngăn chặn đôi tay điên cuồng của anh.
“Uhm, đừng sợ anh sẽ khiến cho em khoái lạc rất nhanh thôi, em tuyệt đối không thể hối hận.” Quan Sơn Nguyệt cũng không thả đôi tay cô đang bị anh nắm chặt ra, liếm một vòng, liền ngậm đôi nhũ hoa vừa thanh tân vừa mềm mại, giống như đứa trẻ đói sữa, nào mút, nào cắn.
Tôn Phật Nhi rên một tiếng, ưỡn ngực ngửa đầu ra sau, mái tóc dài mềm mượt như lụa đổ dài tựa dòng thác đen tuyệt mĩ, anh cắn nhẹ làm cho cô vừa tê dại vừa khổ sở, không biết tự lúc nào hai tay cô đã vòng qua cổ ôm chặt anh, cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn kéo anh sát lại.
“Ngoan, đừng căng thẳng, anh biết rồi.” Miệng anh khẽ kêu lên, tay anh vội thả tay cô ra, đẩy cô nằm xuống giường, một tay giơ lên, chỉ hai ba lần đã cởi hết nhưng gì còn sót lại của cô. Mái tóc đen dài đổ xõa trên giường, càng làm tôn thêm da thịt mềm mại như băng như ngọc của cô, làm tăng thêm vẻ quyến rũ vô hạn của cơ thể cô, không chút giấu giếm mà phô bày dưới con mắt của anh.
Quan Sơn Nguyệt cảm thấy khí huyết toàn thân như sôi sục, tập trung tại một điểm, của anh vừa cứng rắn mạnh mẽ vừa căng tức, nóng bỏng, chỉ muốn bùng nổ.
Tôn Phật Nhi bị ngọn lửa thiêu đốt muốn kêu hét lên, cảm thấy rất khó chịu không ngừng cử động ở trên giường, dường như cô đã đi đến sát ranh giới của sự sụp đổ, cô không biết rằng những động tác của mình có biết bao nhiêu gợi tình. Răng cắn đôi môi đào, đôi mắt khép hờ gợi cảm xiết bao, đôi tay cô dang ra như mời gọi người đang ngây ra ngắm nhìn, cô khẩn thiết gọi: “Quan...”
Anh vội vã cởi bỏ những gì còn sót lại trên người mình, thân thể mạnh mẽ của anh bao phủ lấy cơ thể mềm mại của cô, giọng anh trầm trầm đầy gợi cảm: “Anh rất thích em gọi anh như vậy, gọi tên anh một lần nữa.”
“Quan...” Chất giọng ngọt ngào của cô trở nên khàn khàn càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
“Phật Nhi, Phật Nhi của anh.” Biết bản thân mình cũng không thể chờ đợi được nữa, anh đi vào giữa hai chân trắng muốt của cô, đưa phần cương cứng của mình tiến sâu vào phần trung tâm êm mượt của cô, đẩy thật mạnh...
“A...” Cô đau đớn không nhịn được bật ra tiếng kêu như xé, nhưng lập tức bị đôi môi gợi cảm của anh bịt chặt.
Da thịt mềm mại bao bọc xong quanh phần to lớn của anh, anh phát ra tiếng rên khe khẽ, hận bản thân không thể lập tức giục ngựa chạy như điên. Nhưng vì sợ cô chưa thích ứng được, anh buộc phải kìm mình lại, bất động.
“Đau quá, em không muốn, anh mau đứng lên!” Cô biết lần đầu rất đau, nhưng không ngờ rằng lại đau đến thế, cô không nhịn được bật khóc, đau đến chảy nước mắt, cô giãy giụa muốn làm cho cái người ở phía trên rời ra, nhưng càng như thế lại càng làm cho anh tiến sâu hơn.
Giọng anh vang lên, “Không, đừng cử động!” Anh dùng trọng lượng của toàn thân để chế ngự cô, khiến cho cô không thể cử động được. “Phật Nhi ngoan, lát nữa sẽ hết đau, anh xin em đừng cử động nữa.”
“Đau quá! Ra đi, tên lừa đảo này.” Cô cũng cảm thấy càng giãy giụa sẽ càng làm bản thân thêm khó chịu, chỉ hận là không thể bóp chết tên ác ma trên người mình lúc này.
“Anh đã nói anh không làm đau em, đồ lừa đảo.”
“Lần đầu tiên đều như thế, ngoan, chút nữa sẽ hết đau.” Giọng anh vang lên, hôn đi những giọt nước mắt của cô. Bàn tay như có dòng điện bắt đầu di chuyển mơn trớn, vuốt ve cơ thể cô, làm cho những chống cự của cô yếu dần đi, xóa đi những đau đớn của cô.
Quả nhiên, ngọn lửa dục vọng trong cô lại một lần nữa được khơi dậy, những đau đớn trở thành cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến người ta phát cuồng, giống như có những đợt sóng trên người lan dần ra tứ chi, cô khẽ cắn môi như cánh đào, rồi phát ra tiếng rên khẽ.
Quan Sơn Nguyệt đã phải kiềm chế đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, tiếng kêu rên của cô như tiếng nói tháo bỏ lệnh cấm: “Hư, Phật Nhi, Phật Nhi ngoan của anh.” Giọng anh như reo vui, anh hôn cô say đắm, phần hông đẩy mạnh, bắt đầu nhịp điệu ra vào trong cơ thể cô. Động tác chậm rãi chuyển sang nhanh dần, càng lúc càng dũng mãnh, càng lúc càng mạnh thêm.
Cô như bị tiếng sét hoan lạc đánh trúng, cơ thể mềm mại yêu kiều cử động không ngừng như đón chờ sự giải phóng mãnh liệt của anh.
Khí dương ngập tràn trong phòng ngủ, nhiệt độ càng lúc càng nóng lên, tiếng rên hòa cùng tiếng thở dốc lãng đãng quẩn quanh phòng.