Sự ân sủng của hoàng đế

Chương 4
“Em ở chỗ này sao?” Quan Sơn Nguyệt nheo mắt nhìn cô. Bắt đầu nổi trận lôi đình. Chỗ này tối tăm, bẩn thỉu ngay cả đèn đường cũng không có, làm sao thấy đường mà đi? “Không phải em đang đùa giỡn tôi chứ?”
Thảo nào cô không cho anh đưa về, làm anh chạy xe lòng vòng tới một tiếng đồng hồ, sau đó biết không cách nào lay chuyển được anh, dù không muốn cũng phải bảo anh dừng xe. Rồi lại đi hết chỗ này đến chỗ khác trong con hẻm nhỏ tới hơn mười phút, càng đi lại càng tối càng vắng vẻ, anh còn tưởng rằng cô muốn trêu anh, nên mới cảnh cáo cô nên ngoan ngoãn mà dẫn đường đừng có gây chuyện nữa, không ngờ rằng cô lại có thể nói đây là nơi cô ở.
Nhờ phúc của cô, mà hôm nay anh mới biết Đài Loan vẫn có nơi “không nhìn thấy ánh mặt trời” như thế này.
Tôn Phật Nhi trợn mắt lên nhìn anh, “Anh có bị chứng hoang tưởng không? Đã tới lúc nào rồi mà tôi còn có sức để đùa giỡn anh?”
“Nhưng... chỗ này ngày cả đèn điện cũng không có sao?”
“Nó tốt cho những người về nhà sớm mà” Cô nói một cách lạc quan. (BB: hoang tưởng tự biện hộ thì có. >””


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui