Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Bây giờ là sáu giờ hơn, đã qua đúng ba tiếng rưỡi rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Khuê Minh đâu, đã vậy, điện thoại của ông ta còn tắt máy.

“Chẳng lẽ là sợ rồi? Nhưng không đúng lắm, con gái ông ta vẫn còn ở đây, cũng không có lý do gì để tắt máy chứ!”

Trương Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên, trên đó hiển thị một dãy số lạ.

Trương Trần vốn đã có dự cảm không lành lập tức bắt máy, bên trong vọng ra âm thanh nôn nóng của Tôn Mỹ Lâm: “Trương Trần, anh mau rời khỏi thành phố Trường Minh, mau lên...

Hàng lông mày của Trương Trần càng thêm nhíu chặt vào, giọng điệu vẫn chậm rãi: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội!”


Tôn Mỹ Lâm đâu thể nào không nóng vội cho. được, cô ta vừa nhận được tin bố mình bị bắt rồi, cũng không biết tình huống bên phía Tôn Mỹ Hân thế nào, thành phố Trường Minh này lại không phải địa bàn của nhà họ Tôn!

Cô ta sốt ruột: “Bố tôi bị bắt rồi, là do Lâm Tái Quốc làm, ông ta nói muốn đàm phán!”

“Lâm Tái Quốc?”, Trương Trần lầm bầm tự hỏi, đối với cái tên này, có thể nói trước kia anh khá lạ lẫm với nó.

Nếu anh đã muốn động tới thành phố Trường Minh, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước, nơi này ngoài Bạch Thu Nghiệp ra, đại khái còn vài thế lực khác, dạng vừa mới thành hình có Lâm Tái Quốc, vốn dĩ anh và Tôn Khuê Sơn cũng không có ý định tìm Lâm Tái Quốc trước.

Xem ra, thành phố Trường Minh này đã sớm có ý định mở rộng địa bàn, chắc hẳn tin tức lọt ra từ bên Bạch Thu Nghiệp và Nam Sơn Nhiễm.

“Đưa số điện thoại của Lâm Tái Quốc cho tôi!", Trương Trần ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói.

“Anh không thể đi được, bây giờ anh mau chóng rời khỏi thành phố Trường Minh đi, anh có biết người ta có bao nhiêu thuộc hạ trong tay không?”, 'Tôn Mỹ Lâm vội vàng nói, chỉ sợ Trương Trần nghĩ không thông suốt rồi để người ta tóm được!

“Tôi biết rõ mình đang làm gì hơn cô, đưa số điện thoại cho tôi, cô quan tâm tới em gái mình trước đi”, Trương Trần điềm tĩnh nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không xốc nổi đâu!”, Trương Trần bổ sung thêm một câu, bấy giờ Tôn Mỹ Lâm mới do dự rồi gửi số điện thoại của Lâm Tái Quốc cho anh.

Tại nhà họ Tôn ở Hoài Bắc, Tôn Khuê Sơn và ông cụ Tôn ngồi ở đó mà mặt mũi sa sầm, nhìn biểu cảm của họ, hiển nhiên họ cũng nhận được thông tin Tôn Khuê Minh bị bắt rồi.

May mà hai người này cũng toàn nhân vật phi phàm, tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng không đến mức mất khống chế cảm xúc.


“Bố, bên phía Lâm Tái Quốc chỉ mặt gọi tên bảo con qua đó, nói là phải đàm phán”, Tôn Khuê Sơn lên tiếng.

Ông cụ Tôn nhíu chặt hai hàng lông mày, qua một lúc lâu, ông cụ lắc đầu: “Con không thể đi được!"

“Nhưng chỗ Khuê Minh và cả Mỹ Hân cũng gặp chuyện rồi, để Mỹ Lâm ở đó con cũng không yên tâm, xem ra chuyến này con không thể không đi rồi”, Tôn Khuê Sơn nói tiếp.

“Đúng là làm loạn!”, ông cụ Tôn đột ngột võ bàn một cái, đanh giọng quát: “Ông đây đã lui xuống từ lâu rồi, bây giờ nhà họ Tôn do hai đứa bây quản lý, nếu mày cũng đưa đầu ra đó, nhà họ Tôn này chẳng cần người ta động đến cũng tự tiêu tùng rồi!”

'Tôn Khuê Sơn cúi đầu nhíu mày, đâu phải ông †a không biết những lời ông cụ Tôn nói, nhưng người bị bắt là em trai ruột của ông ta, con gái và cháu gái của ông ta ở bên đó, ông ta không thể yên tâm nổi. Bây giờ quyền lên tiếng nằm trong tay Lâm Tái Quốc, ông ta đâu thể cò kè mặc cả nữa!

“Đừng nói nữa, khi nào đống xương già này vẫn còn cử động được thì mày cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Nhà họ Tôn không thể rối loạn, chắc chắn chúng đã chuẩn bị trước rồi!", ông cụ đứng dậy và nói.

'Tôn Khuê Sơn cả kinh, vội vàng nói: “Bố, bố định làm gì, bố không thể đi...”


“Nhảm nhí, sao lại coi thường ông già này thế hả?”, ông cụ Tôn đã tĩnh dưỡng nhiều năm, bây giờ khí chất bạo ngược trong cơ thể bỗng chốc lại xuất hiện.

“Cứ quyết định như thế đi!", ông cụ Tôn quyết định luôn, ông ấy biết rõ chuyến đi này nguy hiểm tới mức nào, nhưng nhà họ Tôn phải để lại một người trẻ tuổi chăm lo đến cục diện chung. Bây giờ Tôn Mỹ Lâm vẫn chưa gánh nổi trọng trách này, chỉ có thể dựa vào Tôn Khuê Sơn. Vì thế, nói thế nào thì Tôn Khuê Sơn cũng không thể đi được!

Nói nhiều cũng vô dụng, ông cụ Tôn quyết đoán gọi taxi, chạy suốt đêm tới thành phố Trường Minh.

Câu lạc bộ đêm Đại Viện, nghe cái tên đã thấy quê kệch rồi, nhưng không một ai dám gây sự ở chỗ này. Chỉ cần là người năm tin tức nhanh nhạy sẽ biết ngay chỗ này là địa bàn của ông Lâm!

Lúc này, trong phòng bao hào hoa nhất ở một góc, Lâm Tái Quốc đang nâng ly rượu vang đứng ở đó, Tôn Khuê Minh thì máu me đầy người, chật vật và nhếch nhác nằm phủ phục trên nền đất, thỉnh thoảng còn có người bước tới đá ông ta một cái.

“Khà khà, ông chủ Tôn à, không cần nóng ruột đâu, anh trai của ông sắp đến ngay rồi đây!”, Lâm Tái Quốc cười hềnh hệch!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận