Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Trương Trần thu ánh mắt iếp tục nhìn về phía ông ta, cười nói: “Ông già, chúng ta tiếp tục chứ?”

“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận”, ông ta cắn răng mắng.

Từ lúc nào ông ta lại trở thành con cừu non bị giết thịt vậy, chỉ có thể nói là ông ta đánh giá thấp Trương Trần.

“Ông phải hiểu một chuyện, là các ông gây sự với tôi trước. Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không nắm bắt, vậy thì đừng có trách tôi. Cái thống 'kính già yêu trẻ chắc sẽ bị phá vỡ b; Trương Trần lộ ra ánh mắt khát máu, từ túi vải ở hông lấy ra một cây kim vàng sau đó áp sát lại phía Tiền Bá.

“Cũng không có gì, chỉ cần đâm trúng ông thì ông sẽ giống con sư tử đến thời kỳ rống đực. Đến lúc đó ông sẽ không phân biệt được đâu là nam là nữ, thậm chí là người hay chó, ông cũng không để ý đến nữa”.

Tiền Bá nghe thấy thế thì trong lòng ớn lạnh. Hai mắt ông ta kinh hãi, khuôn mặt già nua cũng nhăn nheo lại, nói: “Đúng... Đúng là tên ác quỷ, cậu không phải là người... ”.

“Được, tôi sẽ nói cho cậu”, Tiền Bá không thể chịu được nữa. Nếu so với dày vò xác thịt thì dày vò về tâm lý đáng sợ hơn. Ông ta từng này tuổi rồi, căn bản không thể tưởng tượng nổi hậu quả của việc mình bị đâm kim kia.

“Mạnh Thanh Vân là người nhà họ Mạnh, ở đó được gọi là kinh đô phát triển kinh tế. Mặc dù nhà họ Mạnh không phải quá mạnh nhưng đối với những người ở nơi nhỏ bé như các cậu cũng được coi là mãnh hổ đấy”.


“Tất cả những công ty gắn mác tập đoàn Mãnh Thị đều là công ty con của nhà họ Mạnh, hơn nữa mối quan hệ của nhà này cũng phức tạp, không phải nơi rác rưởi như các cậu có thể tưởng tượng được đâu..", mặc dù nói với vẻ không cam tâm nhưng ông ta nói không hề ấp úng.

Trương Trần gật đầu, sau đó phế hai tay của ông ta rồi ném điện thoại cho họ gọi xe cứu thương, còn anh thì phủi mông rời đi.

“Sao hôm nay lại đến muộn thế này?”, trong trung tâm điều dưỡng, tâm trạng của Trần Bắc Vọng rất tốt. Ông ấy đã dần hồi phục, sức lực cũng được tầm 50% như thời kỳ đỉnh cao, Tiểu Vương căn bản không đỡ được quá ba chiêu của ông ấy.

Tất cả công lao này đều thuộc về Trương Trần, vì vậy, bất luận từ phương diện gì thì ông ấy đều coi trọng Trương Trần, hoàn toàn coi anh là hậu thế của mình.

“Trên đường gặp chút chuyện nhỏ”, Trương Trần lắc đầu, lấy cây kim vàng ra bắt đầu tôi luyện.

“Chỉ e không phải là chuyện nhỏ chăng?”, Trần Bắc Vọng cười ha ha nhìn vạt áo của Trương Trần có dính chút máu nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Ông Trần! Thời gian này ông không được uống rượu nữa”, Trương Trần châm kim cho Trần Bắc Vọng rồi nói.


“Sao vậy?”, Trần Bắc Vọng trừng mắt hỏi. Đối với những quân nhân cứng rắn như bọn họ thì rượu chính là tính mạng. Chỉ cần không có nhiệm vụ thì sẽ phải uống hết ba bát lớn.

“Nếu như ông không muốn khôi phục hoàn toàn", Trương Trần nhún vai nói.

“Tiểu tử thối, còn uy hiếp tôi nữa cơ à”, Trần Bắc Vọng cười mắng một câu.

Trương Trần không có tâm trạng nói đùa mà chỉ đáp lại hai câu cho xong. Sau khi chữa trị xong buổi hôm nay rồi rời đi luôn.

“Tiểu Vương! Cậu đi điều tra cho tôi xem cậu nhóc đó gặp phải chuyện gì rồi? Là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”, sau khi Trương Trần rời đi, Trần Bắc Vọng gọi Tiểu Vương đến căn dặn.

“Ông Trần, chuyện này không hay lắm chăng, thân phận của chúng ta khác mà”.

“Khác cái quái gì, chỉ cần không phạm pháp thì có gì không được. Cút đi cho tôi”.

“Vâng..”.

Trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố, Trương Quốc Hồng đã tỉnh lại, chỉ có điều toàn thân đang cắm toàn dụng cụ y tế, bà ta không thể cử động được, chỉ đợi chiều làm phẫu thuật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận