Sự bùng nổ dịu dàng

Cái lợi duy nhất mà anh có được từ sự kết hợp khập khiễng đó chính là India, mặc dầu lúc đầu anh không nhận ra điều đó. 
Ở tuổi 15, anh chẳng có mấy thì giờ dành cho cô bé gầy gò luôn bám theo chân mình. “mày chỉ là một thứ phiền nhiễu”, anh thường cau có bảo India như vậy. 
Nhưng India không tự ái. Và, thời gian qua đi, việc cô bé không tỏ dấu hiệu gì là lợi dụng vị thế của mình khiến anh mềm lòng lại. Bên cạnh đó, anh thấy có một cô em kế cũng hay hay. Trước đây anh chỉ là đứa con một, và thế là trong khoảng thời gian kể từ khi cha anh tái hôn với Adele cho đến lúc anh học xong, anh và India đã luôn là bạn tốt của nhau. 
Xét về một góc độ nào đó thì trông India già hơn tuổi – một phần do sự chểnh mãng của Adele, anh nghĩ – và cô bé có thể ngồi yên hàng giờ nghe anh giải thích đủ thứ chuyện. Cô ấy quả là hợp với mình, anh thừa nhận. Vào thời gian mà Adele đang thuyết phục cha anh đầu tư xây dựng một khách sạn mới và quan hệ giữa hai cha con lạnh nhạt thì India là người phải nhận lấy tất cả sự bực dọc trẻ con của anh trút xuống. 
Nói về những mặt tích cực hơn thì anh đã dạy India bơi và lặn. Anh đã đưa cô bé đi khám phá các kỳ quan của những mỏm đá nằm phía Đông đảo Pelican. Anh đã dạy cô cách lặn xuống nước bắt ngao và dẫn cô đi tham quan những vịnh nhỏ bí mật mà anh đã phát hiện được trong suốt những năm thơ ấu chỉ thui thủi một mình. Những hôm anh được nghỉ học, họ luôn ở cùng nhau và anh đã bắt đầu coi India như một người bạn thực thụ của mình. 
Tất cả cho đến khi Adele xen vào. Bà ta chưa bao giờ ưa mối quan hệ của họ. Nhìn lại, anh tự hỏi có phải bà ta đã ghen hay không. Nhưng thậm chí đến cả bây giờ cách lý giải thái độ đó của bà ta vẫn còn vướng trong cổ họng anh. Có lý do gì để người đàn bà đó ghen với cả một đứa trẻ được chứ? 
Dù sao thì bà ta cũng đã thành công với việc chia rẽ họ. Vào kỳ nghỉ hè cuối cùng năm ấy, khi mọi việc đã đến mức không chịu nổi, Adele đã gieo rắc mâu thuẫn giữa hai người. Bà ta bảo India, trước sự có mặt của cả hai cha con anh, là không được quấy nhiễu anh nữa. Bà ta nói rằng đã nghe anh bảo anh phát chán lên vì cô, rằng đã chơi với cô 6 năm nhưng đã đến lúc phải kết thúc. Giờ anh đã là một người đàn ông, không còn là cậu bé nữa và không muốn có một cô nhóc béo ị như India làm vướng chân mình. 
Tất nhiên là anh chối bỏ những điều đó. Nhưng anh cũng nhận thấy vẻ hoài nghi trên mặt India. Rồi khi cha anh hỏi thẳng thừng là có phải anh định bảo Adele là kẻ nói dối không thì anh chẳng còn mặt mũi nào để thanh minh nữa. Đó là một việc làm hèn nhát, anh biết, mà lại là bị thua trong tay Adele. Nhưng giữa việc cãi nhau với cha và làm tổn thương India thì không có một sự lựa chọn nào cả. Và lúc đó anh còn quá trẻ – quá non nớt để hiểu rằng mối quan hệ cha con không thể nào cải thiện được nữa. 
Chiếc Cessna chao nghiêng. Anh nhìn ra những bãi tắm của thời niên thiếu trải dài dưới bóng dừa. Một dải cát san hô lượn tròn ôm lấy mặt biển xanh ngắt rồi nhạt dần thành màu ngọc. Những mảng tảo biển quanh bờ ngập trong nước và dập dềnh với sóng. Đảo Pelican bây giờ đã không chỉ còn là thiên đường của những người đánh cá nữa, anh nghĩ, nó đã trở thành một trong những khu giải trí độc đáo nhất trên thế giới. 
Đường băng dường như đang chạy ùa đến đón họ. Chiếc phi cơ nhỏ trượt trên nền bêtông, tạo ra những âm thanh rin rít. Vịnh Windermere, Đỉnh Mèo, Vịnh Abalone,… tất cả những cái tên anh đã từng biết rất rõ, giờ đây đang trở lại chào đón anh. Lần đầu tiên sau 8 năm đi xa, anh trở về nhà. 
Anh tự hỏi không biết họ sẽ cử ai ra đón mình.Từ sân bay trên đồi Rùa Xanh đến khách sạn ở bãi Abaco mất gần 3 dặm. Hồi anh còn ở đây, khách đến đảo được đưa đón bằng một trong những chiếc xe mini bus thường dùng để đưa khách đi du ngoạn trên đảo. Nhưng đó là trước khi khách sạn Kittrict được công nhận là 5 sao. Bây giờ có lẽ họ đã dùng xe hơi hiệu Rolls-Royces hay Cadillacs để chở khách. 
Chiếc máy bay đã dừng hẳn bên ngoài tòa nhà sơn màu trắng, vừa làm nơi tiếp khách đến đảo vừa là trung tâm điều khiển giao thông. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra trừ lớp sơn bề ngoài, nơi này chẳng khác mấy so với những gì anh nhớ được trước kia. 
- Tôi hy vọng là ông hài lòng với chuyến bay, ông Kittrict – cô tiếp viên cất giọng sau khi cửa máy bay rồi chiếc thang gấp được mở ra. – Chúc ông một ngày tốt lành! 

- Cám ơn cô. 
Nhưng khi bắt tay với viên phi công, anh để ý thấy chiếc áo bó của cô gái giờ đã được cài cúc lại gọn gàng. Biết đâu cô ta chỉ tự mình hành động, anh nghĩ ngợi một cách khó khăn. Chắc chắn tất cả mọi người đều đã biết anh là chủ mới của hòn đảo này. Anh thật sơ suất đã ăn mặc cẩu thả, biết đâu lại khiến cô gái nghĩ có thể làm anh mềm lòng, với chút ít sự phô bày như vậy. Chủ mới, đôi khi dẫn đên sự thay đổi nhân viên. Anh thật khó có thể tin được là mình lại có tiếng nói cuối cùng đối với việc tuyển dụng cô gái này. Giờ anh gần như thấy thông cảm với căn nguyên sâu xa sự bối rối của cô. 
Nhưng kinh nghiệm cũng đã dạy rằng, chẳng có cái gì đến không bao giờ. Xách chiếc túi đựng quần áo lên, anh bước xuống các bậc thang, đầu không ngoảnh lại . Đang trưa, trời nắng nóng quá, anh nghĩ và bắt đầu cảm thấy chiếc quần jean bó của minh dính chặt vào đùi, cứ như một lớp da thứ hai. Đáng lẽ anh nên thay nó trên máy bay. Anh có mang theo một vài chiếc quần short trong túi, nhưng vì quá mải mê suy nghĩ nên đã quên khuấy mất thời tiết trên đảo. 
Anh đứng một lát dưới chân chiếc thang máy bay, nhìn ra xung quanh. Ở đây luôn có những cơn gió thổi làm dịu bớt hơi nóng và khiến cho không khí trở nên dễ chịu. Giờ cũng đang có một làn gió như vậy thổi ngang qua đồi Rùa Xanh, làm tung những sợi tóc đang bám chặt vào cái gáy ướt đẫm mồ hôi của anh. 
- Nathan! 
Trước đó anh không để ý đến ai đang tới gần mình. Anh đang mải nhìn ra đường băng trắng lấp lóa dưới ánh nắng, những ngọn cây lá đỏ đang đung đưa, những thảm cỏ dày thoai thoải dốc về phía bãi biển. Mắt anh dừng lại ở mép biển viền một vòng cung tựa như một lớp ren trên cát và tai anh đắm chìm trong tiếng sóng ầm ĩ đổ dồn vào vách đá. 
Rồi anh hướng ánh mắt vào một phụ nữ trẻ đang đứng một cách kiên nhẫn bên cạnh. Cô gái có dáng người dong dỏng, mảnh mai, rất hấp dẫn với khuôn mặt thanh tú và mái tóc dài, thẳng được buộc gọn sau lưng bằng chiếc dây thun. Cô có đôi mắt màu xanh, sống mũi thẳng, cặp môi đầy đặn gợi cảm. Nhưng chính vẻ rực rỡ của mái tóc làm cô nổi bật hơn cả. Màu đỏ rực của nó làm tôn lên nước da trắng mịn màng của cô. 
- India phải không? – Anh hỏi, giọng nửa tin nửa ngờ. Môi cô gái thoáng mím lại. 
- Anh Nathan – cô nói – Rất vui vì anh đã trở về. Chỉ tiếc là lại trong hoàn cảnh đáng buồn này. 
- Đúng vậy – Nathan vẫn chưa hết bất ngờ trước sự thay đổi của cô bạn gái. Hồi anh ra đi, India cùng lắm cũng chỉ cao độ 1,55m là cùng và mặc dù không đến nỗi ục ịch như lời Adele nói thì cô cũng đang phải chịu đựng những biến đổi khó chịu của tuổi dậy thì. – Anh cũng rất tiếc – anh ngừng lại một lát – Rất vui được gặp lại em, India. 
Cô gái mỉm cười theo phép lịch sự – Chúng ta đi chứ! – Cô đề nghị rồi liếc nhìn cái túi vải bạt của anh trước khi đưa tay chỉ về phía sau tòa nhà. – Xe đang đợi đằng kia – rồi cô quay sang người phi công nãy giờ vẫn đứng chăm chú nhìn họ và bảo – này Raoul, anh có thể mang nốt hành lý của ông Kittrict ra khỏi máy bay được không? 
- Đừng – Nathan xen vào trước khi viên phi công kịp nói – là vì tôi không có thêm hành lý nào nữa cả – anh gõ nhẹ chiếc túi vải – tất cả là ở đây. 
Đôi lông mày của India – màu đậm hơn một chút so với tóc – nhíu lại đầy vẻ bối rối – Ý anh là nó sẽ được chuyển đến sau – cô nói và rõ ràng không vui khi thấy sự sắp xếp của mình bị người khác gạt bỏ ngay trước mặt đám nhân viên. Nathan lắc đầu. 

- Anh đã có tất cả mọi thứ cần thiết – anh nói nhẹ nhàng để cô yên tâm. Quay sang viên phi công và người đồng hành của anh ta, anh chào họ, giọng pha chút giễu cợt – Cám ơn Raoul. Thật là một chuyến bay rất dễ chịu. 
Anh không nhìn cô tiếp viên nhưng đoán là cô ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vì anh đã cố tình không nhắc tên cô. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy khó hiểu với tất cả những gì đang diễn ra quanh mình. Họ nghĩ anh là loại người nào đây? Và Adele nữa, không biết bà ta đang tung ra những lời bịa đặt gì về anh khi biết rằng mình không được thừa kế hòn đảo? 
Nathan bỗng cảm thấy trào lên một nỗi tức giận, nhất là vì khó chịu với cái ý nghĩ là India đã được nghe kể rằng anh là một con thú tình dục. Tất nhiên cô ta đã nghĩ thế rồi. Chỉ có Chúa mới biết cô ta đã được tẩy não đến mức nào để tin rằng anh là loại người không biết xấu hổ là gì. Anh không phải là một thầy tu, cũng chưa bao giờ tỏ ra như thế. Nhưng trong suốt mấy năm qua, tâm trí, sức lực của anh đều dồn vào việc làm thế nào để tạo nên thành công trong sự nghiệp chứ không phải để thỏa mãn những nhu cầu nhục dục của mình. 
- Ồ, được thôi – India nhún vai tỏ vẻ cho qua và bước về phía chiếc xe sơn hai màu đen trắng đang đậu trong bóng râm của tòa nhà. – Chúng ta đi thôi. 
Nathan không vội đi theo India. Anh cố tình đứng lại mấy phút để ngắm vẻ tuyệt mỹ của cặp mông tròn trịa ôm gọn trong chiếc quần soóc màu đen của cô. Anh cũng thấy bộ ngực cô gái đã kịp tròn đầy, căng phồng sau lớp vải của chiếc áo bó, làm gợn lên hình chiếc áo lót đang mặc. Anh đoán có lẽ cô là một trong những tài sản quý giá của khách sạn. 
Ý nghĩ đó chợt khiến anh bực bội. Anh không thích phải tưởng tượng ra cái cảnh một chủ ngân hàng giàu có nào đó hau háu dán mắt vào thân hình thon thả của cô. Lạy Chúa, cô là em gái của anh. Anh không muốn ai khác nhìn cô, ngoại trừ mình. Anh cảm nhận thấy một mong muốn bất ngờ muốn bảo vệ cô. Liệu Adele có ý định khai thác con gai mình như bà ta đã làm với tất cả mọi thứ khác không? 
India đang ngồi đợi trên xe khi anh đến nơi. Hai bàn tay cô đặt trên vôlăng, chiếc xe đã nổ máy. Nathan nhét túi đồ vào phía sau xe và quăng người vào chiếc ghế bên cạnh cô. – Đi thôi. – Anh nói, liếc xéo sang phía cô. India đẩy cần số và dận đôi chân đi boot của mình lên chân ga. 
Đường đi đã được nâng cấp, anh nhận ra ngay tức thì. Mặt đường đầy những vệt lún của bánh xe ngày xưa giờ đã được sửa chữa và rải sỏi ở 2 bên nhưng vẫn không thể loại bỏ hết những rắc rối. Sự phát triển vô tổ chức của các loại cây cối trên hòn đảo này đã khiến con đường đôi chỗ bị lấp trong những đám dây nhỏ rậm rịt. Tai hại hơn cả là cỏ đâm cả lên qua những lớp sỏi, và ngọn những cây dứa (thơm) dại rạp cả xuống khi họ đi qua. Sự pha trộn kỳ quặc của mọi vật tạo nên vẻ huy hoàng của phong cảnh nơi đây, anh nghĩ một cách châm biếm. Những bụi cây rậm rạp mọc ở những chỗ ít ngờ nhất, và mặc dầu vậy vẻ đẹp của chúng vẫn không hề suy giảm. 
- Anh có một chuyến bay dễ chịu chứ? 
Câu hỏi của India làm anh ngạc nhiên. Anh đã phải cố ghìm lại không hỏi xem liệu cô có thực sự quan tâm đến điều đó hay không. Thái độ của cô đối với anh rất lịch sự nhưng giả tạo. Anh không chờ đợi và cũng không muốn như vậy. Lạy Chúa, chẳng lẽ cô ấy không gợi lên một cảm xúc gì hay sao? Anh đã chờ đợi ở cô một thái độ khác, thậm chí là tức giận hay phật ý chứ không phải là sự thờ ơ. 
Nhưng nói ra những cảm giác của mình bây giờ thật quá sớm, nhất là khi anh không hoàn toàn biết chắc về nó. Vào lúc này, anh còn đang bận nghiền ngẫm những phản ứng của mình trước vẻ bề ngoài quyến rũ của cô gái, tự nhắc nhở rằng đó chính là cô bé mắt to đã có thời từng tin vào mọi lời anh nói. 
- Cũng khá dễ chịu – anh hơi xoay người về phía India, đặt tay lên cánh tay cô. Hơi lưỡng lự một chút anh hỏi – Mẹ của em thế nào? Bà ấy có ở đây khi ông cụ bị… à mất không? 

- Tất nhiên là có – India trả lời và anh cảm thấy trong cô như vừa loé lên một chút cảm xúc – Ông ấy bị ốm mất vài 3 tuần. Bác sỹ nói ông ấy làm việc quá nhiều. Ông bị đau, anh thấy đấy, và ông khăng khăng cho rằng đó chỉ là một đoạn cơ bị giãn. 
Nathan cảm thấy cổ họng như nghẹn lại 
- Nhưng chắc ông cụ biết sự thực không phải là như vậy. 
- Không phải – India lắc đầu, một sợi tóc mềm mại của cô cọ vào mu bàn tay anh – sau cùng, tức là sau trận đau tim đã lấy đi cuộc sống của ông, họ phát hiện ra có cục máu nhỏ đọng trong ngực ông. Nó xảy ra rất nhanh. 
Nathan xoay bàn tay và giữ lại một sợi tóc đỏ rực, các ngón tay trìu mến vuốt ve nó – Anh hiểu. 
- Em và mọi người cố liên lạc với anh – India nói tiếp – Nhưng không ai biết được anh đang ở đâu. Thật may, ông Hasting, luật sư của bố mình, Nathan nhớ lại, tìm được một địa chỉ của anh ở New York. Nhưng như anh thấy đấy, lúc đó anh không có ở đó. 
- Đúng thế – cô gái lại xoay đầu và anh thả sợi tóc của cô ra. 
- Lúc đấy anh đang ở nước ngoài. Mặc dầu vậy – môi anh bậm lại – anh cũng không biết là ông ấy có nhớ đến anh không? 
India quay sang, bình thản và lạnh nhạt – Anh là con trai của ông ấy – cô nói ngắn gọn, dường như thế đã là đủ. Trong anh gợn lên cái cảm giác về một sự bất công. 
- Nhưng suốt 8 năm qua thì không – Anh nói không che đậy sự phẫn nộ của mình – Ông ấy đã đuổi anh ra khỏi đảo, nếu như em còn nhớ. Anh không thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ ông ấy từng mong anh quay trở lại. 
Các ngón tay India bấu chặt hơn vào vô lăng. Trong vài phút, cô không nói câu gì cả và để cho anh tự đưa ra những kết luận của mình. Nhưng, thật khó mà giữ mãi được những ý nghĩ cay đắng trong khung cảnh này, khi mà hương thơm của hòn đảo đang ngập tràn và ánh nắng chiều đang nhuộm vàng rực rỡ lên mọi vật. Anh đã không mường tượng được hết vẻ đẹp của hòn đảo khi xa nó. Giờ đây anh nhìn những ngọn mimosa đang rủ xuống với cảm giác buồn vui pha trộn. 
Con đường dốc xuống về phía bờ biển. Bên trái họ là những thảm cỏ được xén tỉa cẩn thận của sân golf. Nhìn qua tán cây đầy hoa, anh có thể thấy mái nhà đỏ hồng của câu lạc bộ và những chiếc xe ngựa được sơn màu sặc sỡ chuyên để chở khách đi du ngoạn. 
Rõ ràng là Adele đã rất bận rộn, Nathan thầm giễu cợt. Anh nhớ nơi này trước đây chỉ là bãi đá khô cằn trồng hoa. Nhưng ngày nay, một khu giải trí hoàn hảo không thể thiếu một sân golf. Và chỉ liếc qua cũng có thể thấy đấy là một trong những sân golf vào loại tốt nhất. 
- Cha anh chưa bao giờ hết yêu thương anh, anh biết đấy – India bất ngờ nói. 
Nathan nhìn cô thăm dò. 

- Chưa bao giờ ư? – Anh hỏi một cách hoài nghi. 
- Vâng. – Cô dán người vào vô lăng khi chiếc xe băng qua cây cầu gỗ bắc ngang một cái hẻm nhỏ - Ông thường nói rất nhiều về anh. – Cô dừng một chút, – nhất là vào thời gian cuối. 
Quai hàm Nathan như cứng lại. Anh phải nói gì, nghĩ gì về điều này? Có phải India cho rằng anh sẽ được an ủi nếu biết rằng người cha đã tha thứ ình chăng? Quỷ tha ma bắt! Theo như anh biết thì chẳng có tội lỗi gì để mà tha thứ cả. 
- Thế còn em thì sao? - Anh hỏi, giọng pha chút giễu cợt, dường như muốn chuyển chủ đề của cuộc nói chuyện. Cô gái liếc nhìn anh, thoáng giật mình. 
- Em làm sao? 
- Em có còn yêu quý anh nữa không? – Anh hỏi. Anh muốn làm cho cô bối rối và quả thực mặt cô đỏ ửng lên. 
Anh nhận thấy India có một làn da thật đẹp, trắng và mịn màng. Cô không bao giờ bị rám nắng nhưng cũng không phải chịu nỗi lo về tàn nhang như nhiều thiếu nữ tóc đỏ khác. Trái lại, tay chân cô mịn màng, nhẵn nhụi, và đẹp đến hút hồn. 
- Tất nhiên rồi. – Cô đáp nhanh và đầy phòng thủ. 
Nathan nhìn cô chằm chặp, bực mình về sự thiếu trung thực của cô. Làm sao cô có thể yêu quý một người mà nếu như tin lời mẹ cô là đã từng khinh bỉ và sỉ nhục cô? Hơn thế nữa, người đó lại đã từng phản bội lại tất cả những người thân, nhất là cha anh. 
- Nhưng anh là anh trai của em. – Cô nói giản dị. 
Nathan cảm thấy như vừa bị ai đánh vào bụng.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận