India dừng lại trước bậc thang trên cùng dẫn xuống quán bar. Cô nhìn qua khắp lượt. Chiếc đàn dương cầm mà Carlo Mendoza hay chơi vào các buổi tối vẫn nằm im lìm, và chưa có đôi nào tình tự với nhau trên cái sàn nhảy bé xíu. Những bộ bàn, ghế bành gọn ghẽ được kê dọc theo các dãy của sổ để khách vừa ngồi vừa ngắm phong cảnh bên ngoài, bây giờ cũng vắng ngắt. Âm thanh từ chiếc loa stereo phát ra nhè nhẹ.
Cô nhìn thấy Nathan ngay. Anh đang ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar và nói chuyện với Paolo. Tại sao cô lại không nhỉ? Cô tự hỏi mình một cách thiếu kiên nhẫn, ngoài người phục vụ và anh ta ra, quán vắng chẳng có ai. Tuy vậy cô cảm thấy bực bội khi thấy tim mình tự nhiên đập rộn và đành cố gạt bỏ cái cảm giác là anh ta đang khống chế được mình.
Cô đế ý thấy Nathan đã thay trang phục khác. Chiếc quần jean cũ kỹ bó chặt cặp đùi giờ được thay bằng chiếc quần vải màu đen và áo sơmi màu tối. Mái tóc sẫm màu của anh dài chờm cả lên cổ đằng sau và ngay từ khoảng cách khá xa cô vẫn có thể thấy nó còn ướt do tắm. Nhưng đột nhiên Paolo nhìn thấy cô và nói câu gì đó, Nathan quay đầu lại và India nhận thấy anh không mang cravat như quy định ở đây.
India bước xuống và tiến gần đến họ, cố gắng thật tự nhiên vì cặp mắt của Nathan vẫn chăm chú theo dõi cô. Cô biết rõ tóc mình đang bị gió thổi tung và tay chân đang để trần. Cô cầu sao ình đang bị vấp hoặc làm một cái gì ngu ngốc tương tự như thế.
- Chào! – anh nói giản dị và cô thấy mừng vì anh không nhảy xuống để chào cô. Nathan vẫn ngồi ở đó, tay đặt trên mặt quầy, trước mặt là chai Scott và nước uống. Ở vị trí đó, đầu anh gần ngang với đầu cô, và cô không phải chịu cái bất lợi về chiều cao như lúc chiều ở sân bay nữa.
- Chào anh! – Cô đáp lại, cố gắng nở một nụ cười vui vẻ mặc dù có phần hơi lạnh nhạt. Nhưng Nathan đã cắt ngang và cô đột nhiên cảm thấy khó chịu với chính mình.
- Trông em có vẻ không ổn. – Anh nói và India nghĩ sao anh hay có những nhận xét mang tính cá nhân quá như vậy. Cô biết trông cô như thế nào. Mà kể cả khi có thế thật thì đó cũng chẳng phải việc của Nathan, tại sao anh ta lại cứ xen vào?
- Anh không… - cô nói, nhận ra cằm anh đã được cạo nhẵn nhụi. Nhưng nó chẳng giúp anh trẻ hơn mà chỉ làm nổi bật những đường nét đàn ông đẹp dữ dội.
- Có phải em định nói gì chăng? – Nathan hỏi lại, ngón tay đưa lên cọ cọ sống mũi một cách lười nhác. Cả đôi mắt cũng uể oải, trông u tối và bí hiểm sau hàng lông mi đen rậm.
- Em… chúng tôi… à khách đến đây đều được yêu cầu phải đeo cravat vào buổi tối – cô giải thích, trong lòng thoáng chút lo lắng. Cô có thể tự nhủ rằng đây chính là người anh khác bố khác mẹ, người mà cô đã từng chia sẻ tất cả những niềm tin ngây thơ ngày nào, nhưng cách đó xem ra không có tác dụng. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Anh đã đi xa và họ đã mỗi người một ngả. Người đàn ông trước mặt khác xa với cậu thiếu niên mà cô còn nhớ.
- Thế à?
Các ngón tay của Nathan sờ lên chiếc cổ áo sơmi đang mở. India có thể thấy nó được may bằng lụa màu xanh. Cho dù anh ta đã ở đâu, đã làm gì thì chắc cũng không đến nỗi túng quẫn, cô nghĩ một cách căng thẳng. Mắt cô tránh nhìn vào những ngón tay dài, nhỏ đang làm lộ ra cái cổ cháy nắng của anh.
- Vâng, đúng thế – cô khẳng định lại, thầm biết ơn vì giọng nói của mình có vẻ cứng cỏi hơn cảm xúc trong lòng. Ánh mắt cô chạm phải cái miệng cong lên hơi hài hước của anh. – Anh xin lỗi.
Miệng anh mở ra để lộ hàm răng trắng và đều đặn – Thế đó là tất cả mục đích của chuyến thăm viếng này hay sao? – anh hỏi – Chỉ để nói rằng anh ăn mặc không đúng qui cách? – môi anh mím lại – Hãy tha thứ cho anh, nhưng có phải em định nói rằng em thì ăn mặc đúng còn anh thì không?
- Không! - India không kiên nhẫn được nữa – Tất nhiên không phải thế. Em đến để nói chuyện với Paolo. Em không hề biết anh cũng có mặt ở đây.
Nathan nghiêng một bên đầu – Có lẽ là thế – anh độ lượng thừa nhận và nâng ly nước lên môi – Vậy chắc là em muốn anh đi để hai người nói chuyện phải không?
India không trả lời. Cô quay sang Paolo và nói với anh này bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyền lực như vẫn thường dùng trước mọi nhân viên khác. Cô giải thích đề nghị của Carlo.
- Anh ta mong anh thôi đập lách cách cốc chén trong lúc anh ta đang chơi đàn – cô giải thích cặn kẽ - Đa số các khách có thể đợi xong một bản nhạc để được phục vụ đồ uống. Còn những ai không đợi được thì sẽ tự đi đến quầy. Anh cứ đi lại trong phòng, lấy yêu cầu của khách sẽ làm họ mất tập trung nghe đàn.
Paolo cau mày khi nghe cô nói xong và India nén một tiếng thở dài. Người đàn ông gốc Ý này chẳng hề dễ bảo, hơn nữa anh ta và Carlo đã có lần va chạm nhau.
- Chẳng qua là anh ta sợ sẽ không nhận được tiền boa của khách nếu tôi khiến họ để ý vào cái khác – Anh ta đáp lại bằng cái giọng khàn khàn mà các quý bà rất ưa nghe – Dio, chẳng lẽ cái bọn Idiota không thấy là tôi cũng có thể mở loa cho khách nghe hay sao?
- Tôi không cho như thế là đúng lắm đâu, Paolo – India nói bình thản – Carlo là một nhạc công giỏi…
- E punturá – Paolo lẩm bẩm một cách tức tối và mặc dù không hiểu anh ta nói gì nhưng India tin chắc đó không phải là sự tán thưởng.
- Tôi không nghĩ là… - cô vừa uể oải bắt đầu thì Nathan xen vào.
- Tôi nghĩ là anh nợ cô Kittrict đây một lời xin lỗi – anh nói, giọng nhỏ và kiềm chế nhưng không kém phần cương quyết – và nếu cô ấy bảo anh không phục vụ đồ uống trong khi tay nhạc công đó đang chơi đàn thì anh phải chấp hành. Anh hiểu chưa?
Paolo nhún vai ngay lập tức – Tất nhiên, singnore – anh ta kêu lên. Nếu India chưa từng chứng kiến sự hung hăng của anh ta trước đây thì có lẽ cô đã nghĩ mình đang tưởng tưởng – Tôi chỉ đùa thôi, chẳng phải thế sao? Carlo là bạn của tôi. Tất cả chúng ta, những người trên đảo Pelican này đều là bạn bè cả.
India nắm chặt bàn tay. Ngày hôm nay thật là khó chịu, và đây là giọt nước cuối cùng làm tràn cốc. Tồi tệ hơn là Nathan lại thấy cần thiết, hoặc anh ình quyền can thiệp vào việc của cô. Nhưng câu nói của Paolo đang xúc phạm cô.
- Như tôi đã nói – cô lại tiếp tục, nghiến chặt răng – Carlo có việc của anh ta, còn anh có việc của anh. Tôi cho rằng không cần phải nhắc nhở anh là kiếm một người phục vụ tốt dễ hơn là kiếm một nhạc công giỏi. Tôi nói như vậy đã rõ chưa?
Paolo đưa mắt miễn cưỡng nhìn Nathan, dường như muốn đo xem phản ứng của anh trước những lời cô vừa nói, rồi với một cái nhún vai, anh ta đáp:
- Vâng, thưa signora.
- Tốt – India tự cho phép mình ném một cái nhìn sang Nathan rồi xoay người bước đi. – Bây giờ, nếu các anh cho phép…
- Đợi đã!
Cô đã đến chỗ những bậc thang dẫn lên gian sảnh thì Nathan đuổi kịp cô. Trong giây trước, cô cứ ngỡ anh sẽ để cô đi mà không nói gì cả, nhưng có lẽ cô đã nhầm.
- Chuyện gì vậy? – cô hỏi, quay lại đối mặt với anh, hy vọng mình phô ra được một vẻ mặt thờ ơ.
- Tất cả điều đó có nghĩa là gì? – anh hỏi, ném cái nhìn đầy ý nghĩa về phía đằng sau. – Tại sao em lại trở nên khinh khỉnh như vậy?
- Xin lỗi, anh nói cái gì cơ? – India giả vờ không quan tâm. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng mảnh mai mà cha kế đã tặng nhân sinh nhật lần thứ 21 và cau mày – Em không có thời gian để nói chuyện nữa đâu. Em phải đi thay đồ đây.
- Đó không phải là điều anh muốn nghe và em cũng biết như thế – Nathan đáp lại thẳng thừng – Có chuyện gì thế? Anh đã nói câu gì sai phải không?
India cứng người:
- Sao anh lại nghĩ như thế?
- Cách em nhìn anh bây giờ khiến anh không thể nhầm được – anh trả lời – Nó thật là độc địa. Thôi được rồi. Nếu em có điều gì muốn nói với anh hãy nói thẳng ra đi. Anh không thích sự bóng gió và cũng không bao giờ làm như thế.
India hít một hơi dài. Cô không muốn rơi vào chuyện này. Không phải bây giờ. Cô đang nóng, đang mệt mỏi và thứ duy nhất cô mong lúc này là một vòi nước mát lạnh – Anh đang tưởng tượng đấy – cô nói, quyết định không làm to chuyện. Sau cùng thì Nathan là người sở hữu hòn đảo này. Nếu anh ta muốn phản đối chuyện của các nhân viên thì cô là cái thá gì mà dám phàn nàn?
Cô đã định quay bước đi thì Nathan giữ cánh tay ngăn cô lại – Anh không tưởng tượng cái gì hết – anh nói, nhẹ nhàng nhưng cương quyết – Anh cho rằng em không muốn anh can thiệp vào cuộc nói chuyện của em với người phục vụ quầy. Đó là điều duy nhất có thể, trừ phi anh đã nói câu gì đó ban chiều khiến em tức giận. Quỷ tha ma bắt, hãy nói cho anh biết nếu điều đó còn làm em bực bội. Anh không muốn có bất kỳ một sự hiểu lầm nào giữa 2 chúng ta.
India nén nhịn. Cô tự hỏi tại sao sự đụng chạm của bàn tay Nathan lại khiến cô có cảm giác bực tức đến vậy. Da cô dưới các ngón tay anh như có lửa đốt, như có một dòng hơi nóng của ý thức rần rật trong cánh tay cô. Dường như máu trong cơ thể cô đang dồn cả lên cho tiếp xúc đó vậy. Cô có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô phản ứng hơi thái quá. Cô biết điều đó. Lạy Chúa, đây chẳng phải là lần đầu tiên Nathan chạm vào cô. Trước cái ngày mẹ chỉ ra cho cô thấy sự ngu ngốc, anh thường túm lấy tay cô để chỉ một cái gì đó hoặc kéo cô đi bắt cá. Trong tất cả các trò chơi của Nathan thì bắt cá là việc cô ít thích nhất. Họ thường cãi nhau để được làm theo ý mình. Anh thậm chí còn vài lần nhấc cô lên, rồi ném xuống nước và cô phải cố bấu lấy anh để trở lại bờ. Hồi đó, họ hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập gì với nhau. Vậy thì tại sao cô lại thấy bực bội khi tất cả sự cương quyết vốn có của mình không đủ bứt cô ra khỏi tay anh?
Nhận thấy chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này, cô hất cằm về phía anh - Em nghĩ là anh biết những gì mình đã làm – cô nói giọng thách thức – Có thể là anh không biết nhưng cái khách sạn này đã đang hoạt động rất tốt khi anh không có ở đây
Môi Nathan mím chặt:
- Em nghĩ là anh chen ngang? - Anh nói với giọng đều đều – vậy tại sao em không nói ra điều đó?
India khịt mũi:
- Em nghĩ là em đã nói.
- Nhưng không phải trước khi anh ép em phải làm điều đó. Mà vì cớ gì chỉ nói về chúng ta, sao không để Adele làm cái việc vớ vẩn ấy? Nếu bà ta muốn người Ý có mặt ở chỗ của ông ấy thì cứ để bà ta làm. Em không phải là tay sai của bà ta.
India chớp mắt, trong một lát cô quên mất mình đang phải cố gắng né tránh cái nhìn u tối đầy kết án của anh – Adele ư? – cô nhắc lại một cách trống rỗng – Mẹ em ư? Bà ấy thì liên quan gì?
Nathan cau mày, cặp mắt anh sục sạo trên khuôn mặt mỗi lúc một nóng bừng của India – Bà ta có trách nhiệm trong sự suy sụp này phải không?
- Cái gì suy sụp? – India kêu lên một cách sốt ruột – Em không hiểu anh đang nói về chuyện gì?
- Thôi được – giọng nói của Nathan đã kém phần thân thiện đi nhiều – Bà ta có thể thuê một người quản lý, là em hoặc một ai khác, anh không biết. Nhưng bà ấy ký séc đúng không? Hoặc nói đúng hơn là bà ấy luôn làm thế khi cha anh còn sống.
- Không phải – India đã thoát ra khỏi vòng ảnh hưởng của anh – Mẹ em không bao giờ tham gia vào bất cứ công việc điều hành khách sạn nào. Khi cha… khi cha anh còn sống, ông ấy đã tin tưởng giao cho em làm việc đó. Mẹ em, bà ấy đi du lịch suốt. Đây chỉ là một hòn đảo nhỏ.
- Ý em định nói là buồn chán chứ gì? – Nathan gợi ý một cách khô khan, mặc dù rõ ràng anh đang cố gắng để chấp nhận những lời cô nói – vậy là… khách sạn Kittrict, đảo Pelican là con đẻ của em ư?
- Em không nói như thế – India phản kháng – Anh biết mẹ em là người có ý tưởng mở rộng khu giải trí…
- Bởi vì nó không kiếm được nhiều tiền cho bà ấy như trước kia – Nathan chen vào một cách độc địa nhưng India cố tình phớt lờ.
- Và cha… nghĩa là cha anh đã thu xếp phần tài chính.
- Ý em nói là ông ấy đã tự trói mình vào ngân hàng phải không? – Nathan bĩu môi – Đúng thế. Việc ấy thì anh biết.
India lại hít một hơi dài:
- Nếu anh cứ tiếp tục những nhận xét thô lỗ đó thì tôi sẽ không thể đứng đây nói chuyện được nữa. – cô nói một cách cứng rắn – Tôi tin là ông Hasting đã cung cấp cho anh tất cả mọi chi tiết. Nếu anh muốn biết thêm điều gì nữa, tôi khuyên anh hãy hỏi ông ấy!
- Quỷ tha ma bắt!
Nathan buông một câu chửi thề thuần thục. India so vai, bước lên bậc thang. Cô không có lý do gì để phải chịu đựng sự cục cằn của anh, cô tự nhủ. Cô không phải tự biện hộ ình và nhất là ẹ mình.
- Thôi được. Thôi được rồi. Anh xin lỗi – lời xin lỗi bất ngờ vọng lên từ đằng sau và cô nhận ra rằng anh đã đi theo mình ra ngoài quán bar. Giờ anh đang đứng ngay bậc thang bên dưới, hơi thở của anh phả vào gáy cô.
- Nói về ông Hasting thì… - anh tiếp tục – ông ta đã cung cấp những thông tin cần thiết, nhưng không phải là chi tiết. Quỷ tha ma bắt, anh thậm chí còn chưa gặp ông ta. Ngay khi đọc bức điện, anh đã đến thẳng đây.
India hơi miễn cưỡng quay người lại. Và bởi vì anh đang đứng dưới nên mắt họ bây giờ gần ngang nhau. Vậy là cô không thể trốn tránh cái nhìn chặm chặp phòng thủ của anh được nữa nên đành khoanh tay trước ngực trong một cử chỉ tự vệ vô thức.
- Vậy thì… - cô hỏi, dè dặt đưa lưỡi liếm cặp môi khô – tôi còn phải nói gì nữa đây?
- Em có thể kể cho anh tại sao cái kế hoạch khiêm tốn của cha anh nhằm mở rộng khu nhà cũ lại biến thành một nơi như thế này – anh trả lời, dang rộng hai cánh tay – khi anh ra đi, ông ấy đã xây xong bến đậu thuyền và đang bàn tới việc xây dựng bể bơi và mấy sân tennis. Chẳng có gì giống như thế này.
India ngẩng đầu lên:
- Ồ, nó có vẻ là một sự đầu tư tốt. Thế thôi.
- Đầu tư tốt, với ai?
- Với tất cả chúng ta – cô đáp, thận trọng chọn từ.
- Nhưng nó cần một lượng vốn khổng lồ.
- Nó đáng giá như thế.
- Thế ư? – anh bước lên bậc cao nhất và bây giờ đang đứng cạnh cô – Mẹ em có những ý tưởng lớn, còn cha anh thì sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để làm vui lòng bà ấy.
India bước lùi lại:
- Cha anh rất tự hào với những gì ông ấy đạt được
- Nhưng nó còn là một gánh nặng đúng không?
- Nếu như anh định ám chỉ rằng cơn đau tim của ông ấy có liên quan đến những lo lắng về tiền nong thì anh quá sai rồi! – Cô kêu lên tức giận – Lạy Chúa! Nơi này đáng giá ngàn vàng, ồ, mà không phải ngàn vàng. Nó còn đáng giá hơn thế nữa. Làm sao anh dám nghĩ ông ấy bị bệnh là có liên quan gì đến việc xây dựng khách sạn?
Sắc mặt của Nathan không hề dịu đi chút nào – À, em phải thừa nhận là ông ấy đã chết sớm hơn bất cứ ai có thể ngờ - anh nói và India thấy quặn trong lòng khi nhận ra anh đã đánh mất tất cả vẻ lịch sự. Nathan lạnh lùng, ngạo mạn và hung hăng, giống hệt như mẹ cô từng nói.
- Tôi không muốn nghe anh nói nữa – cô thầm thì, biết rõ rằng có ít nhất hai người trong đám nhân viên đang lắng nghe họ cãi vã. Paolo thì rõ ràng đang dỏng tai lên, còn cô gái trẻ ở quầy lễ tân cũng không thể ngăn nổi sự tò mò muốn xem chuyện gì đang xảy ra – Nếu anh muốn phàn nàn điều gì, anh hãy bàn với ông Hasting khi ông ấy đến đây. Tôi không muốn anh làm ẹ tôi phải phiền lòng thêm nữa.
Nathan cau mày, nhưng khi anh nói thì không phải là nhắc đến Adele – Hasting ư? – anh hỏi – ông ta sẽ đến đây à?
- Đúng vậy, trong một vài ngày tới – India thấy dễ dàng chịu đựng cuộc nói chuyện với sự thù nghịch công khai giữa họ hơn – Tôi đã đề nghị ông ấy chậm lại để cho anh có thời gian làm quen trở lại với hòn đảo này. Tất nhiên lúc đó tôi chưa biết là anh sẽ buộc tội lung tung chúng tôi ở đây.
Cằm Nathan bạnh ra:
- Anh không hề làm thế. Quỷ tha ma bắt, India! Anh chỉ cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Ông ấy là cha của anh!
- Tôi biết – India gạt phăng cái ý nghĩ cảm thông vừa gợn lên trong cô – Nhưng điều đó không cho anh cái quyền ngờ vực về nguyên nhân bệnh tật của ông ấy. Biết đâu anh chẳng phải là một phần lớn lý do trong đó!