Sự việc xảy ra làm Trữ Thanh Trà sốc đến mức nằm liệt trên giường bệnh cả tuần, thân thể héo gầy xanh xao, không ai đến thăm.
Ban đầu Hứa Nhất Chính đã định dạy dỗ cho Thanh Trà một bài học, nhưng Âu Tuệ Nhi khóc nấc cầu xin hắn hết mực.
Nhất Chính đành phải kiềm nén cơn tức giận vì để Tuệ Nhi bị oan ức xuống, ôm lấy cô vỗ về, lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa không đáng rơi.
Như mọi ngày khác, Trữ Thanh Trà nằm trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn như mất đi hồn phách nhìn ra ngoài cửa sổ tầng ba.
Khung trời xanh thẫm, áng mây trắng phau bềnh bồng phiêu lãng.
Mọi thứ thật yên bình cho đến khi...
Cạch
Cánh cửa màu trắng phòng bệnh chợt mở ra, bóng dáng nhỏ nhắn khập khễnh bước vào.
Âu Tuệ Nhi nở nụ cười tươi rói đối diện ánh mắt sửng sốt, chết lặng trước sự xuất hiện của cô.
"Cậu đã đỡ hơn chưa?" Âu Tuệ Nhi ôn hòa bước đến ghế bên cạnh cửa sổ, bó hoa hướng dương vàng rực dưới ánh sáng mặt trời nhẹ dịu.
Cô tỉ mỉ cắm bông vào bình, để những bông hoa hướng về phía mặt trời.
"Chẳng phải cậu muốn giành Hứa Nhất Chính cùng tôi sao? Chưa gì đã nằm đây bỏ cuộc à?"
Vì Tuệ Nhi đứng quay lưng lại với Trữ Thanh Trà, nên cô không thể nhìn rõ vẻ mặt Tuệ Nhi lúc này.
Thần sắc sa sầm, ẩn hiện một màu đen ảm đạm, Trữ Thanh Trà cử động năm ngón tay, siết chặt chúng lại:"Rốt cuộc mày cũng chịu lòi đuôi cáo rồi!"
Âu Tuệ Nhi quan sát tác phong tức giận buồn cười của Trữ Thanh Trà phản chiếu mờ nhạt qua tấm gương.
Cô che miệng cười, ung dung đưa tay kéo tấm rèm cửa lại che khuất bầu trời xanh an lành ngoài kia:"Cáo? Không, tôi là hồ ly.
Một đại hồ ly chín đuôi khét tiếng trong truyền thuyết đấy!" Âu Tuệ Nhi giả vờ đùa, cong nhẹ năm đầu ngón tay tạo thành dáng vẻ muốn moi tim kẻ đối diện.
"Mày...!mày...." Thanh Trà nghẹn họng, vẻ mặt dữ tợn, hung hăng cố gắng ngồi dậy, vươn tay bóp cổ Tuệ Nhi, nhưng vô lực.
Cả tuần qua tuyệt thực khiến Trữ Thanh Trà yếu ớt, không có tý sức sống nào.
"Cậu biết tại sao bản thân mình lại thê thảm thế này không?" Ghé sát bên tai Thanh Trà, Tuệ Nhi hơi thở phả nhẹ một làn sương ấm nóng.
"Vì cậu không đủ trình để chơi cùng tôi!"
Sau đó bước đến thật gần Thanh Trà, Âu Tuệ Nhi đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của Trà.
Tuệ Nhi tặc lưỡi:"Nhìn đi, cả cảm xúc trong lòng dâng lên cũng không thể đè nén được biểu hiện hết trên gương mặt rồi kìa!"
Không đợi Trữ Thanh Trà bừng tỉnh phản bác, Âu Tuệ Nhi đã vui vẻ mở cửa và biến mất dạng.
Cánh hoa hướng dương bên cửa sổ khi không rơi rụng, vung vãi bay khắp phòng.
Trữ Thanh Trà nhìn đến thất sắc, trong lòng dấy lên cảm xúc bất an.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Âu Tuệ Nhi liền thu lại nụ cười, bước nhanh về phía chiếc xe xa lạ, mở cửa leo lên, cùng người bên vô lăng dần hòa vào đám đông.
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
Người bên cạnh nâng gọng kính, cười nhạt, giọng nói trung ấm vang lên:"Châu Khả Ly dạo này khỏe chứ? Lâu rồi tôi không đến thăm cô ấy đấy!"
Cả người Âu Tuệ Nhi run rẩy:"Anh bắt cóc chị ấy?"
Người bên cạnh không đáp, chỉ cười lạnh lẽo, ánh mắt bị che lấp sau kính râm hiện lên tia thích thú:"Thiết nghĩ, chúng ta nên quay xong bộ phim này đi nhỉ?" Nhịp tay lên vô lăng:"Dường như cô đã quên mất mục đích trả thù rồi?"
"Lưu Khang Kiện..." Ngừng lại, cô như rơi vào suy tư giây lát, âm trầm lên tiếng:"Hứa Nhất Chính rất tốt với tôi, tại sao liên quan..."
"Thì sao? Không ra tay nhưng cha hắn chính là đầu xỏ, cho nên bổn phận làm con cũng nên chịu thay đi!" Khang Kiện tức giận đập tay lên vô lăng, cắn môi, quay phắt mặt đối diện Âu Tuệ Nhi:
"Em gái thân yêu, em thật biết cách làm anh thất vọng quá đấy!"
Hết!.