Sự Chiếm Hữu Đến Đáng Sợ


- -----Vô----Truyện------
Bỗng “Nặc danh” lại gọi điện thoại cho hắn:“Mày vừa lòng với kết quả?”
Hứa Nhất Chính cười lạnh:“Mày là ai? Tại sao Dương Thục Cầm đóng giả Tuệ Nhi? Chúng bây định giở trò gì?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, nặc danh cười lạnh trào phúng:" Mắt mày cũng tinh đấy, nhưng đáng tiếc đầu óc không bao giờ biết suy nghĩ trước khi làm."
“Mày…” Hứa Nhất Chính hằn học hừ lạnh.

Hắn chưa kịp phản bác lại nặc danh đã bị tên đó cướp lời.
“9 giờ sáng ngày mai tại cảng Đông, nếu mày vẫn còn muốn gặp lại Âu Tuệ Nhi đáng thương!”
“Chó chết! Mày…”
Tút tút tút
Nhất Chính vẫn chưa kịp đe dọa tên nặc danh đã cúp máy.

Lần đầu tiên trong đời Hứa Nhất Chính cảm thấy muốn giết người đến như thế, cho dù trước kia có tức giận đến đâu cũng dừng lại ở mức chán ghét, khinh bỉ.
Cả một buổi tối dài lê thê, đằng đẳng cùng không gian mịt mờ, Hứa Nhất Chính ngồi trên chiếc ghế sô pha còn vương vấn mùi hương Âu Tuệ Nhi, tấm chăn mềm sót lại chút hơi ấm cô.

Hắn cứ thẩn thờ ngồi đó nhìn vào màn đêm.

Trong đầu hiện lên từng hình ảnh:
“Tuệ Nhi, tôi phải làm gì với em đây?”

Hắn cuối cùng không thông suốt tất cả rồi.

Âu Tuệ Nhi mà hắn gặp lại không còn như xưa nữa, cho dù bao năm xa cách hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi cô.

Thế nhưng kẻ đó… bội phần ghê gớm.

Hứa Nhất Chính đã bỏ lỡ đoạn nào trong cuộc đời tự do Âu Tuệ Nhi.

Suy nghĩ thật nhiều, vậy mà hắn vẫn không tìm ra câu trả lời.
Đưa tay vò đầu bứt tóc, Nhất Chính như phát điên rống giận trong màn đêm tối: “Tuệ Nhi!!!”
Tối hôm ấy trong bệnh viện nơi Trữ Thanh Trà tịnh dưỡng.
Thanh Trà đang ngủ say giấc thì bị hai ba người lạ lẫm đánh thuốc mê, cô muốn thét lên, mắt mở to, cả người giằng co đến mức ống truyền nước biển rơi ra, hất ngã chai nước trên tủ.

Đạp chăn rớt xuống đất.
Trong đêm tối, tiếng động vang khắp nơi… thế nhưng không có ai phát giác ra…
Sáng hôm sau, mọi người khủng hoảng, nhất là những người thăm bệnh và bệnh nhân.
Xác chết của một cô gái được cho là tự tử nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống đất, đầu vỡ, tay chân gãy, máu đã khô, thân thể lạnh ngắt.

Đôi mắt trước khi chết vẫn chưa thể nhắm chặt, như muốn cả thế giới biết cô vẫn còn thiết tha cuộc sống này lắm.

Cũng trong ngày hôm đó, Âu Tuệ Nhi được gọi điện đến bệnh viện để nhận xác Kim Ngưu do số điện thoại người thân được điền vào mục thông tin nhập viện là của cô.

Âu Tuệ Nhi ngất lên ngất xuống khi tấm khăn trắng được mở ra, người cô mềm nhũn.

Thật sự Tuệ Nhi đã từng chơi Trữ Thanh Trà một vố nhục mặt, nhưng cô hoàn toàn không muốn giết chết Thanh Trà, càng không nghĩ Trữ Thanh Trà hổ thẹn đến mức lấy đó làm lý do để tự tử.
Tuệ Nhi hiểu Thanh Trà.
Kết liễu mạng sống một cách dễ dàng như vậy rất mâu thuẫn với người luôn yêu đời, và đầy tham vọng như Trữ Thanh Trà.
Tôi khắc trong tim một chữ “Tình”.
Mong người để lại một chữ “Ân”.
Nếu lỡ mai này không còn “Nghĩa”.
Xin đừng bội bạc vứt chữ “Nhân”.
(9h sáng tại cảng Đông)
Âu Tuệ Nhi cứ đần ra đó, nước mắt không còn để mà rơi nữa.

Cơ thể cô đau, vết thương trên mặt thì rát buốt, cho nên Tuệ Nhi chỉ biết đứng lặng đi thật lâu cho đến khi điện thoại nhận được mẫu tin nhắn từ số lạ.
Tuệ NHi đóng tiền làm thủ tục mai táng cho Thanh Trà, sau đó gấp rút chạy đến cảng Đông.

Cảnh sát yêu cầu được quyền điều tra thêm vì họ nghĩ cái chết của Trữ Thanh Trà không đơn giản chỉ là một vụ tự xác.

Âu Tuệ Nhi tất nhiên không từ chối, cô cũng muốn biết tên chết tiệt nào hại chết người bạn thân duy nhất của cô.

Chưa kể tới, một cái chết rất đau đớn.

Và người cô nghĩ đến đầu tiên chỉ có một: “Lưu Khang Kiện!”
Hết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận