9.
Sư tôn hạ xuống, bế đứa trẻ mà tương lai là Ma tôn lên để tất cả những đồ đệ khác có thể nhìn mặt hắn cho dễ.
"Đây sẽ là đệ tử thứ mười ba của ta," sư tôn ôn tồn nói.
"Các con đều sẽ là sư huynh của nó, phải chiếu cố nó cho tốt."
Đại sư huynh nhanh nhảu nói rằng phòng của y còn giường trống, đứa trẻ này có thể dọn vào ở ngay.
Sư tôn cũng gật đầu đồng ý.
Cứ thấy Ma tôn tương lai nhìn chằm chằm sư tôn không dứt, y thấy đau đầu vô cùng.
10.
Dù nhiều chuyện đã bị quên đi mất, y còn nhớ rằng trước năm y mười lăm tuổi, môn phái của sư tôn Bạch Nhật tiên quân vẫn là một môn phái mới, thế lực và của cải đều rất khiêm tốn.
Bạch Nhật tiên quân vốn có vị trí cao ở Minh Đạo phái, nhưng vì tranh chấp về cách tu đạo với những trưởng lão khác nên đã tách riêng ra sáng lập nên Nhật Quang phái.
Thời điểm hiện tại, sư tôn đang đi khắp nơi cứu nạn để gây dựng danh tiếng môn phái và thu thập đồ đệ triển vọng.
Nói là thu thập đồ đệ cũng không khác gì mở trại cô nhi: những đứa trẻ được nhận vào không biết linh lực ra sao, đa phần đều là cô nhi hoặc gia đình không khả năng nuôi dưỡng.
Đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, đại sư huynh lớn tuổi nhất cũng mới mười bảy.
Thành ra xét về tuổi tác với các đồ đệ khác, Ma tôn tương lai cũng tầm giữa giữa chứ không nhỏ bé gì.
Đại sư huynh dẫn y và Ma tôn tương lai về hướng phòng tắm chung, còn sư tôn trò chuyện với những đứa trẻ khác.
Sư tôn chốc chốc lại đi ra ngoài nên thời gian ngài trở về, phải tranh thủ từng thời khắc nắm bắt tình hình bọn trẻ ở nhà, nếu có thể sẽ chỉ điểm một ít cho bọn chúng.
Phải đến lúc Nhật Quang phái vững mạnh hơn, sư tôn mới bớt đi chu du, ra dáng một sư tôn hơn.
Chứ cứ cả tháng mới thấy mặt sư tôn một vài lần, đại sư huynh của bọn họ mới chân chính là sư tôn thì có.
"Đệ giúp đệ ấy tắm đi, ta sẽ đi chuẩn bị quần áo lẫn chăn màn mới cho đệ ấy." Đại sư huynh ném lại Ma tôn tương lai cho y xử lý, sau đó biến mất.
11.
Nhìn Ma tôn tương lai tự giác tụt quần áo rồi chui vào bồn tắm khiến cho y có cảm giác vô cùng vi diệu.
Y muốn nhấn đầu tên này xuống để trừ luôn hậu họa về sau, nhưng lại sợ rằng nếu hắn không chết thì nhỡ nước vào khiến não nhanh úng hơn đời trước thì sao.
Sau cùng, y mon men đến giúp Ma tôn tương lai gội đầu.
"Đừng có ngụp đầu xuống," giọng y vô cùng nghiêm túc.
"Ngụp đầu xuống, nước tràn vào tai, não úng, giảm trí thông minh."
Ma tôn tương lai vẫn không hé răng nửa lời, liếc mắt khinh bỉ nhìn y.
Cảm giác muốn nhấn đầu tên này xuống nước càng mãnh liệt hơn, y phải nghiến răng đè nó xuống.
Nghĩ nghĩ một lúc, y tiếp tục:
"Đầu đệ nhiều chấy quá! Chốc nữa đứng tránh xa sư tôn một chút, đừng để sư tôn bị lây chấy."
Giờ thì Ma tôn tương lai nhìn y với ánh mắt bị tổn thương nghiêm trọng.
12.
Môn phái mới mở quả thực nghèo, phòng ở cũng chẳng có gì.
Giữa phòng kê một cái tủ, hai bên tủ là hai cái giường, hết.
Nếu muốn đọc sách, muốn đả tọa, tu luyện đều phải ngồi trên giường.
Chỗ trống trong phòng chả có mấy, hai người trưởng thành thì chen chúc, cơ mà hai đứa trẻ thì coi như vẫn còn thoải mái.
Ấy thế mà y và Ma tôn tương lai sẽ cùng nhau ở cái phòng này đến mười năm đó.
Về sau khi môn phái hưng thịnh hơn, tiền đã dồn xây dựng chỗ ở mới cho sư tôn, võ đường mới, một thư viện, khu luyện đan lẫn một đống tòa nhà để đón khách.
Khu nhà ở mới xây sẽ ưu tiên cho những đồ đệ về sau nhập môn, thành ra những đồ đệ được thu nhận mấy năm đầu này cứ an phận ở khu nhà cũ.
Đại sư huynh vốn cũng ở khu nhà cũ, nhưng sư tôn nói rằng đại sư huynh có thể coi là bộ mặt của cả môn phái nên đã xây cho huynh ấy một chỗ riêng để tiện cho huynh ấy chạy đi làm việc ở khắp nơi.
Ngẫm lại, có khi chính vụ ở riêng này khiến cho đại sư huynh phải chịu số phận chết sớm.
Y thở dài.
13.
Y vốn dĩ ở chung phòng với đệ tử thứ chín.
Có điều sau một tháng ở chung, người nhà đệ tử thứ chín đã lên núi mang cậu ta đi mất.
Hóa ra cậu ta là con rơi của một vị vương gia, vốn dĩ được rước về phủ không ngờ giữa đường xảy ra biến cố nên được sư phụ cứu về.
Sư tôn nói rằng sẽ luôn chừa chỗ cho cậu ta trong môn phái nên không gạch tên cậu ta trong danh sách đồ đệ, cậu ta muốn quay lại lúc nào cũng được.
Tuy vậy, tới lúc môn phái tận diệt, y cũng chẳng bao giờ nhìn thấy cậu ta nữa, cũng không biết sau khi xuống núi cậu ta sống chết thế nào.
Có lẽ những lời y nói trong phòng tắm có tác dụng, lúc sư tôn qua xem xét tình hình chỗ ở, Ma tôn tương lai đã đứng cách xa người hơn một chút, động tác cũng cứng ngắc hơn.
Dặn dò một xíu, sư tôn nhẹ nhàng xoay người đi cùng đại sư huynh ra ngoài, bàn bạc xem ngày mai ăn gì.
Y đóng sập cửa vào, cắt đứt ánh mắt lưu luyến nhìn sư tôn của Ma tôn tương lai.
Ma tôn tương lai lập tức cứng đờ người lại.
Y nhanh chóng rút cây lược bí ra, trỏ vào giường nói:
"Ngồi lên, để huynh chải đầu cho đệ.
Nếu giờ đệ ngủ chấy sẽ nhảy ra chăn đệm, không hết được.
Chải hết chấy trên đầu mới được ngủ."
Mặt Ma tôn tương lai nhăn như khỉ, tuy vậy hắn đã hoàn toàn bị y thuyết phục, ngoan ngoãn ngồi đợi y chải đầu bắt chấy cho.
Thế là nguyên đêm đó, y ngồi bắt chấy cho Ma tôn tương lai giống hệt khỉ mẹ bắt chấy cho khỉ con vậy.
Mỗi lần Ma tôn tương lai gật gù sắp ngủ thì y giựt một cái khiến hắn ngay lập tức phải tỉnh táo lại.
Hai đứa cứ mắt nhắm mắt mở như vậy đến gần sáng mà gục đầu vào nhau ngủ lúc nào không biết.
14.
Vì một đêm gần như không ngủ, khi Đại sư huynh đến gõ cửa phòng ầm ầm cả hai cũng không tỉnh dậy.
Nhìn thấy tư thế ngủ kì quái của y và Ma tôn tương lai, Đại sư huynh truy hỏi cho ra bằng được ra lý do.
Sau đó y bị Đại sư huynh tét đít.
"Sư đệ đừng lo, kì thực bắt chấy cũng không hết chấy được đâu.
Chốc nữa huynh sẽ đưa đệ ít dược thảo, đệ gội đầu rồi ủ dược thì sẽ hết chấy ngay thôi." Đại sư huynh dịu dàng an ủi Ma tôn tương lai, sau đó trừng y một cái.
"Đệ có ý tốt thôi mà..." Y tỏ vẻ ấm ức nói.
Đại sư huynh à, nhỡ Ma tôn tương lai mà găm đệ thì đệ sẽ chết sớm hơn đó!
Đại sư huynh không thèm nói gì nữa, nhét hai cái màn thầu cho hai đứa dặn vừa đi vừa ăn không sẽ muộn mất giờ học đầu tiên.
15.
Nhật Quang phái hiện tại đa phần là đệ tử nhỏ tuổi, buổi sáng sẽ toàn học chữ, học toán.
Không biết chữ, không biết tính toán thì làm sao đọc được bí kíp, tính toàn được công thức nấu đan dược.
Buổi chiều sẽ học một ít về luyện kiếm và pháp quyết vì hai thứ này muốn luyện tập thì không tốn tiền.
Đan dược và phú chú thì tốn tiền nguyên liệu, thành ra chỉ những đệ tử có tố chất được sư tôn đồng ý mới được phép luyện.
Học chữ, học toán y không cần nữa, y muốn học vẽ phù, học luyện đan.
Nhớ đời trước, lúc chạy trốn Ma tôn có khi không thể sử dụng linh lực được, sống sót chỉ dựa vào vài lá phù và đống đan dược, y cảm thấy mình phải thuần thục vẽ phù, luyện đan mới mong sau này sống tốt.
Hiếm khi sư tôn ở trên núi, y lập tức đi xin sư phụ học đan dược, vẽ phù.
Sư tôn cau mày không đồng ý.
Y đổi đối sách, dùng toàn bộ nước bọt của mình thuyết phục Đại sư huynh.
Học gì thì cũng là tự học hoặc do Đại sư huynh dạy, thi thoảng sư tôn chỉ điểm một hai chỗ đã là may mắn rồi.
Đại sư huynh nghe y nói đến lú cả đầu, chầm chậm hỏi lý do y muốn học luyện đan và vẽ phù.
"Đệ muốn giúp sư huynh và sư tôn kiếm tiền." Y chém đinh chặt sắt nói.
Quả thực nuôi một đám trẻ tốn rất nhiều tiền.
Chưa đứa nào lên được Ích Cốc, đều phải ăn uống, ngủ nghỉ như người thường.
Mùa đông còn phải kiếm củi đốt để sưởi ấm.
Tiền đa số là do bán lại đan dược và phù chú luyện được mới cầm cự tới giờ.
Đại sư huynh nghe y nói xong thì đỏ cả hốc mắt.
Phải đến lúc y chứng minh được mình không có khó khăn trong việc đọc sách, giải được cả chục đề toán thì mới được Đại sư huynh đồng ý sẽ xin phép sư tôn hộ cho y.
16.
Chiều tối khi về được đến phòng, y mang một đống sách phù chú và đan dược do sư tôn với Đại sư huynh đưa để bừa lên giường.
Cái tủ nhỏ trong phòng đã chứa chật ních đồ của hai đứa, còn cả chăn đệm mùa đông.
Nghĩ một lúc, y phân chia đống sách kia ra, coi đống sách kia là một người nữa, đến đêm sẽ ôm đi ngủ.
Lòng đầy hưng phấn, y quyết định nhịn luôn cơm tối.
Y lôi giấy bút ra ghi chép lại những công thức đan dược đời trước y sử dụng nhiều nhất ra, cất đi đến khi nào đủ khả năng sẽ thử sức.
Hiện giờ tu vi của y thấp hơn trước nhiều, vậy nên y ngồi tra xem có loại đan nào phù hợp để mình luyện tập tăng với tình cảnh hiện tại không.
Khi Ma tôn tương lai quay về phòng, thứ hắn bắt gặp chính là bộ dạng y chổng mông trên giường, một bên lật sách, một bên ghi ghi chép chép.
"Tại sao huynh được học luyện đan và vẽ phù mà không phải học chữ? Ta cũng muốn học!" Ma tôn tương lai lần đầu tiên mở miệng với y lại là vì ghen tức.
Mệt thật á!
Y lười nhác lật một quyển sách, tìm một chữ có nhiều nét nhất có thể, đưa ra trước mặt Ma tôn tương lai hỏi: "Đọc được chữ này không?"
Ma tôn tương lại ngậm miệng, leo lên giường đắp chăn giả vờ ngủ.
Y lười quản hắn, cũng không chịu tắt đèn mà cứ thế tiếp tục ghi ghi chép chép.
17.
Hôm sau dưới sự hướng dẫn của Đại sư huynh, y luyện được ra vài viên đan giúp khử khuẩn miệng làm trắng răng.
Y lon ton chạy đi tìm sư tôn để người xem thử đan mình luyện.
Thứ đan hạ cấp này không có ích lắm cho người tu tiên, nhưng lại được dân thường ưa chuộng, có thể dùng để đổi lấy ít tiền mà nguyên liệu toàn thứ rẻ bèo dễ kiếm.
Thấy y cầm bình đan dược đến, sư tôn cho đám trẻ luyện kiếm ngồi nghỉ một lát.
Sư tôn kiểm tra rồi khen y có tố chất, đem chia mẻ đan đầu tiên này cho các sư huynh đệ ở đấy để mọi người đều được vui lây.
Điều đó cũng chứng minh số đan loại này lần sau y luyện được có thể đem đi đổi lấy tiền.
Y thực sự cảm thấy hưng phấn, cơ mà nhìn qua Ma tôn tương lai lom lom nhìn viên đan y chế được như nhìn rắn rết thì y không khỏi lạnh sống lưng.
Ma tôn tương lai hẳn là nghĩ y được ưu ái hơn các đệ tử khác, bắt đầm găm y rồi.
Y vội vã chạy lại, luống cuống nói:
"Ta thấy đệ luyện kiếm rất đẹp mắt, chắc chắn có thiên phú về kiếm thuật.
Sau này đệ trở thành kiếm tu sẽ dễ bị thương, ta sẽ luyện ra nhiều đan trị thương cho đệ."
Ma tôn tương lai ngẩng lên nhìn y, mặt vô biểu cảm.
18.
Trong lúc theo Đại sư huynh đi hái cây thuốc trên núi, y bỗng nhiên nhớ đến chuyện hồi chiều.
Tại sao y phải sợ một đứa trẻ mười tuổi chứ? Rõ ràng tính tuổi tâm hồn thì y cũng đã hơn ba mươi rồi còn hắn mới mười tuổi, mười tuổi thôi đó! Tương lai sẽ bị hắn hành thừa sống thiếu chết thì phải tranh thủ lúc còn nhỏ hành lại hắn để đền bù chớ.
Cơ mà một lúc sau, y nhớ mấy đệ tử từng bắt nạt hắn đều đã biến mất một cách bí ẩn trước khi hắn trở thành Ma tôn thì không khỏi rùng mình.
Thôi thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ tránh xa hắn mới là tốt nhất.
Vì thế mấy ngày tiếp theo, y cứ hì hục luyện đan còn Ma tôn tương lai lại hì hục luyện kiếm.
Ngoài lúc ăn cơm và về phòng ngủ, chẳng mấy khi hai đứa chạm mặt nhau.
Y cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
19.
Một ngày nọ, trong khi y cùng Đại sư huynh hái thuốc thì phát hiện ra một con suối nhỏ, hai sư huynh đệ leo núi người đầy mồ hôi nên xuống tắm cho mát.
Ai dè đang tắm sung sướng, Đại sư huynh lại mở miệng phán một câu làm y đắng hết cả mề:
"Sư đệ, đầu đệ có chấy kìa! Nhiều chấy quá!"
Y đau đớn nhớ về ngày đầu tiên ngủ gục bên Ma tôn tương lai đầu đầy chấy, chắc chắn bị lây từ hắn rồi.
Hôm đó loay hoay đến khuya y mới về đến phòng, tinh thần dở tệ thì chớ, mở cửa ra đã thấy tên Ma tôn tương lai cầm lược bí trên tay nhìn y có vẻ khoái trá.
"Sư huynh, để đệ chải đầu bắt chấy cho huynh nhé!".