Sư Đệ Hắn Không Có Khả Năng Thích Tatrọng Sinh


Phong Tiêu nhấc tiểu hồ ly vào lòng, rồi lăng không bay thẳng về phía gốc cây.

Hai vị trưởng lão thực sự kinh hãi, không ngờ người mà ban ngày còn chiến đấu với quần hùng giờ đây lại đột nhiên xuất hiện, liền lập tức lôi ra pháp bảo bản mệnh để ngăn cản.

Chỉ nghe “vút vút” hai tiếng, hai thanh kiếm bạc vô hình bay đến, một trái một phải, chặn đứng hai người bọn họ.

Trung Lâm không khỏi kêu lên, "Kiếm bản mệnh của Phong Tiêu!"

Kiếm thánh Không Giả từng nhận xét về Long Ngâm: "Sương lạnh vạn dặm rung chuyển càn khôn".

Khi Phong Tiêu mở hết toàn bộ linh lực, Long Ngâm trong tay nàng có thể hóa thành ba mươi sáu thanh kiếm.

Mỗi thanh đều có thể chiến đấu độc lập, sức mạnh không thua kém gì tu sĩ Kim Đan kỳ.

Lúc này, nhìn có vẻ nàng chỉ đơn độc một mình, nhưng thực tế có thể gọi ra ba mươi sáu bản thân bất cứ lúc nào.

"Sư huynh!"

Trung Lâm gấp rút kêu lên, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã bị ba thanh phi kiếm vây quanh, trong khi Phong Tiêu lao về phía Không Lâm Tử.

Đông Lâm phẫn nộ hét lớn, đôi tay bắt quyết định phá vòng vây, nhưng "vút vút vút" lại có thêm bảy thanh kiếm bay tới chặn đứng mọi lối tấn công của hắn.

Hai người tu vi Nguyên Anh hậu kỳ sống sờ sờ bị mười một thanh kiếm vây chặt, giờ mới nhận ra rằng trong cuộc vây quét trước đó, nàng chưa hề dùng hết sức!

Phong Tiêu mắt sáng như đuốc, tay cầm kiếm lao thẳng vào cổ Không Lâm Tử.

Long Ngâm cảm nhận được cơn phẫn nộ sục sôi và linh khí trào dâng, phát ra tiếng kiếm vang dội.

Chỉ còn cách Không Lâm Tử một gang tay, đôi mắt trắng ngần kia dịu dàng nhìn về phía người tới, đôi môi khẽ mở, "Tiêu Nhi."

Phong Tiêu bỗng cảm thấy tâm thần dao động, nhìn lại phía trước, cây phong và Không Lâm Tử đều biến mất.

Lúc này, xung quanh đã trở nên xanh tươi, dòng suối róc rách chảy, ánh nắng vàng rực rỡ phủ lên khung cảnh một màu tươi sáng, chim hót hoa nở làm lòng người thư thái.

Nàng đã trở về Thiên Kiếm Tông.

Phong Tiêu ngây người, cảm giác thân thuộc và gần gũi xâm chiếm lòng nàng.

"Sư tỷ!"

Phong Tiêu theo phản xạ quay lại, thấy một cô bé tóc búi đôi, đôi mắt như mắt mèo, cười ngọt ngào chạy về phía nàng.

Nàng sững sờ một lúc, lẩm bẩm, "Vân Mặc..." Cô bé chạy ngang qua nàng, lao vào vòng tay của một thiếu nữ tóc buộc cao đuôi ngựa.

"Con mèo ham ăn, xem sư tỷ mang gì về cho muội đây."

Thiếu nữ cưng chiều véo mũi tiểu Vân Mặc, lấy từ trong ngực ra một gói giấy dầu.

Tiểu Vân Mặc vội vàng mở ra, hai đóa hoa sen vàng nở rộ, được bảo vệ cẩn thận nên cánh hoa còn nguyên vẹn.

"Là bánh hoa sen! Vân Mặc thích sư tỷ nhất!"

Một lớn một nhỏ vui vẻ cười nói, Phong Tiêu cũng bị lây lan, chỉ muốn đứng nhìn họ, mong họ mãi không lớn lên, không rời đi...

"Tiêu Nhi."

Giọng nói của Lăng Dương Tử vang lên, mang theo sự yêu thương và bất lực.


Thiếu nữ lập tức đứng nghiêm, dõng dạc nói, "Bẩm sư tôn! Nhiệm vụ Vô Cực Uyên đã hoàn thành viên mãn!"

Phong Tiêu cảm thấy mơ hồ, Vô Cực Uyên là nhiệm vụ đầu tiên của nàng tại sư môn.

Mặc dù đầy hiểm nguy, nhưng khi trở về và báo cáo với sư tôn, lòng nàng tràn ngập niềm tự hào không thể kiềm chế.

"Sư muội còn hoàn thành nhanh hơn ta hồi đó."

Một thiếu niên có cặp lông mày kiếm và đôi mắt sáng bước ra từ sau lưng Lăng Dương Tử, mỉm cười tự hào.

Là sư huynh Không Minh.

Đã lâu rồi nàng không gặp sư huynh.

Mặc dù sư huynh không thể đánh bại nàng và Vân Mặc, nhưng nếu có nguy hiểm, sư huynh luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ mọi người.

Lăng Dương Tử cười nhẹ, vẫy tay gọi họ, thiếu nữ và tiểu Vân Mặc vội vã theo sau.

Hạ Không Minh định vươn tay lấy bánh hoa sen, nhưng bị tiểu Vân Mặc gạt phăng đi, nên quay sang thiếu nữ oán trách.

Bốn người cười nói vui vẻ, khiến Phong Tiêu cảm thấy khoảnh khắc này quá mức tốt đẹp.

Phải rồi, sư tôn đã nuôi nấng mấy đứa trẻ thành những thiếu niên tự lập, cũng đã trải qua không ít gian khó.

Sư huynh tính cách nghịch ngợm, nàng cũng không phải là người yên ổn, Vân Mặc đáng yêu, đôi khi lười biếng nhưng lại khiến người khác không nỡ trách phạt.

Sư tôn luôn kiên nhẫn dạy dỗ họ, bao dung và yêu thương mà chưa bao giờ nặng lời.

Nhìn bóng dáng bốn người dần rời xa, Phong Tiêu cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn muốn nằm ở đây để tận hưởng.

Nàng vừa mới ngồi xuống, thì từ khóe mắt phát hiện một thân hình nhỏ bé.

Hắn mặc áo bào xanh, xinh xắn như ngọc, ánh mắt nhìn theo bóng lưng mấy người kia đầy khao khát và ngưỡng mộ.

Hắn là ai? Tại sao ta lại không nhớ rõ?

"Sư tỷ..."

Giọng nói non nớt mang theo sự ấm ức, khiến Phong Tiêu cảm thấy đau lòng.

Hình như, cũng có một người, từng ấm ức như thế này.

Là ai nhỉ?

Cánh tay đột nhiên bị cái gì đó cắn một cái, đau đến mức nàng run rẩy.

Phong Tiêu cúi đầu nhìn, thấy tiểu hồ ly đỏ rực đang nhìn nàng, đôi mắt đen như quả nho đầy vẻ lo lắng.

Tiểu hồ ly này sao lại quen thuộc thế...!Trong khoảnh khắc, Phong Tiêu chợt tỉnh táo lại.

Không Lâm Tử!

Đôi mắt nàng đột nhiên mở to, Phong Tiêu chăm chú nhìn xung quanh, thấy mình đang bị những rễ cây thô to quấn chặt giữa không trung, không thể cử động.

Đông Lâm và Trung Lâm đứng đó, khoanh tay cười đầy khoái chí.


Trước mặt nàng là một cành cây sắc nhọn, chậm rãi tiến tới, nhắm thẳng vào cổ họng nàng.

"Sao đã tỉnh rồi? Giấc mộng ta ban cho ngươi, không tốt sao?" Không Lâm Tử thở dài đầy tiếc nuối, khẽ vung tay, cành cây nhanh chóng đâm tới.

Nhưng Phong Tiêu nghiêng đầu tránh được.

Dễ dàng thế sao?

Phong Tiêu nghi hoặc nhìn quanh, cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nàng thầm niệm chú, Long Ngâm phá không bay đến, sắc bén chém đứt từng tầng rễ cây.

Sau khi thoát thân, Không Lâm Tử vẫn tiếp tục điều khiển những cành cây đến tấn công, nhưng đều bị nàng dùng kiếm ngăn lại.

Tại sao hai lão quái vật kia không giúp Không Lâm Tử?

Phong Tiêu nhìn qua họ, chỉ thấy nụ cười trên gương mặt họ có gì đó kỳ lạ, như thể họ không thực sự biết cười nhưng buộc phải giả vờ phải cười.

Lẽ nào họ tin tưởng vào sức mạnh của Không Lâm Tử đến vậy?

Dưới gốc cây, tu vi của người đó quả thực cao, vô số cành cây tấn công dồn dập, khiến nàng không thể tiến thêm một bước nào.

Không biết bao lâu trôi qua, Phong Tiêu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng Không Lâm Tử vẫn tiếp tục dồi dào linh lực.

Cẩu đồ vật là định phi thăng sao? Sao lại có nhiều linh lực đến thế!

Phong Tiêu tức giận, định triệu hồi ba mươi sáu thanh kiếm, nhưng vừa khởi tâm động niệm thì Long Ngâm trong tay đột nhiên biến mất.

Không thể nào!

Phong Tiêu vô cùng hoảng hốt, vội vàng tránh những cành cây liên tiếp tấn công.

Thanh kiếm bản mệnh của nàng lại có thể biến mất khỏi thế gian như vậy, nàng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Long Ngâm nữa, chẳng lẽ Không Lâm Tử còn mạnh hơn cả Lăng Dương Tử?

Nghĩ lại giấc mộng vừa rồi, nếu không có tu vi mạnh mẽ, làm sao có thể xâm nhập vào ý thức của nàng, thậm chí ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng? Nghĩ đến việc mình vừa rồi còn biện hộ cho Lăng Dương Tử, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

May mắn là vừa rồi có Tiểu Hồ Ly, nhưng bây giờ...

Đợi đã!

Phong Tiêu cúi đầu, phát hiện Tiểu Hồ Ly đỏ rực trong ngực mình đã biến mất.

Nàng nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của nó, lại nhìn về hai lão già kia, vẫn thấy họ cười một cách quái dị.

Cảm giác không chân thật dâng lên.

Chẳng lẽ...!bây giờ vẫn là trong mộng sao?

Phong Tiêu dừng lại, nhìn thẳng vào Không Lâm Tử, chỉ thấy người phụ nữ đó nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, "Dù biết là mộng, ngươi có thể phá giải giấc mộng của ta không?"

Thì ra nàng tu luyện thứ tà pháp này! Phong Tiêu nhíu mày.

Thất Tình Mộng Yểm, công pháp này cực kỳ khó tu luyện, người tu luyện cần phải tự mình cảm nhận nỗi đau khổ và tuyệt vọng.


Nếu sơ suất, sẽ sinh ra tâm ma trong địa ngục cảm xúc.

Nhưng một khi luyện thành, một lớp mộng phồn hoa, một lớp yểm vô tận, có thể giam cầm vô số đại năng.

Nếu không nhờ tái sinh, nàng có lẽ sẽ thực sự bị giam cầm trong giấc mộng vô tận, không bao giờ tỉnh lại được.

Nhưng kiếp trước nàng cũng đã từng trải qua điều này trong Ma Giới.

Phong Tiêu ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, hàng ngàn cành cây trong chớp mắt biến thành kiếm bay, nàng không lùi bước, thẳng tắp tiến lên.

Trên đỉnh núi Chính Thiện, khi không còn linh lực của Phong Tiêu truyền tải, mười một thanh kiếm dần dần mất sức.

Đông Lâm và Trung Lâm thừa cơ hội này, phá vòng vây, lao thẳng đến gốc cây phong.

Người kia vừa nãy kiêu ngạo tột độ, giờ đây lại gối đầu trên đùi Không Lâm Tử, ngủ mê man.

Hồ ly lửa co rúm lại trong ngực nàng, Long Ngâm kiếm nằm một bên, mất đi chủ nhân liền trở nên ảm đạm, không ánh sáng.

Đông Lâm đang định dùng kiếm đâm xuyên qua trái tim Phong Tiêu, Không Lâm Tử giơ tay ra hiệu dừng lại.

Y lập tức ngừng động tác, ngạc nhiên nhìn chưởng môn, không hiểu ý định của nàng.

Đôi tay thon thả nhẹ nhàng lướt qua chân mày, tai và rồi là môi của người đang say ngủ, gương mặt của Không Lâm Tử lộ ra vẻ dịu dàng, "Máu của đứa trẻ này...!đừng lãng phí, mang nó đến địa cung mà nuôi dưỡng."

Trung Lâm nghe lệnh, lấy ra Khổn Tiên Tác(roi tiên) định trói Phong Tiêu lại.

Nhưng ngay lúc đó, giữa hai đầu mày của Không Lâm Tử khẽ động, nàng vội thốt lên: "Không hay rồi!"

Trung Lâm còn chưa kịp phản ứng, trước mắt y lóe lên ánh sáng bạc, cả hai tay đã bị chém đứt.

“aa——————!”

“a...!aaa————!”

Hai tiếng thét thảm thiết đồng loạt vang lên, là giọng của chưởng môn!

Đông Lâm vội lau đi vệt máu bắn vào mắt hắn, vừa định lao tới xem chưởng môn ra sao, thì đã cảm thấy đan điền bị rút cạn, trái tim đau đớn tột cùng.

Nhìn xuống, y mới thấy hai thanh kiếm không biết từ lúc nào đã phong tỏa sinh mệnh của mình.

Còn người vừa mới mê man, giờ đây đã quỳ một gối trên đất, tay nắm Long Ngâm, thanh kiếm lóe lên ánh bạc, đâm thẳng vào mắt Không Lâm Tử.

“Sư tỷ!!” Đông Lâm gào lên đau đớn.

Phong Tiêu thở hổn hển, một tay nắm chặt cổ mình, tay còn lại rút kiếm ra, rồi lại đâm vào mắt còn lại của Không Lâm Tử.

“Áaaa áaaa áaaaaa——”

Gương mặt đào hoa bị máu tươi nhuốm đầy, mất đi mọi sự dịu dàng tươi đẹp, nhưng Phong Tiêu hoàn toàn vô cảm, rút kiếm ra và đâm thẳng vào tim của Không Lâm Tử, không biểu cảm nói: "Bà ngoại của ngươi, không phải ai cũng có thể nuôi nổi!"

Gương mặt thanh tú của Không Lâm Tử hoàn toàn biến dạng, há miệng rộng gào thét cuồng loạn: "Sẽ không có ai...!sẽ không có ai nguyện ý tự sát...!tại sao...!tại sao chứ áaaa áaaaa áaaaaa!"

Phong Tiêu cười nhạt: "Đồ ngu."

Cách thoát khỏi mộng yểm là phải tìm ra mắt trận, sau đó dùng máu của mình để tưới lên.

Nỗi đau khi tự sát sẽ chỉ dẫn đến nơi mắt trận, rốt cuộc những kẻ luyện tà pháp này đều nhờ vào nỗi đau tuyệt vọng mà luyện thành công pháp.

Nàng đã cắt cổ mình, đổ đầy máu khắp mặt đất mới có thể tỉnh lại.

Kết quả vừa tỉnh dậy đã nghe thấy mụ ta định giam cầm mình để nuôi dưỡng.

Tốt lắm, lại có thêm một chỗ cần phải thiêu hủy.

Đông Lâm nghiến răng chịu đựng cơn đau xé thịt, căm hận lao tới.


Phong Tiêu không thèm quay đầu lại, khẽ vung tay, năm thanh kiếm bay đến đâm vào tử huyệt của y.

Phong Tiêu giờ đã không còn nương tay, giọng nói khàn đặc pha lẫn sự phẫn nộ không thể che giấu:

“Lũ khốn các ngươi đều đáng chết hết!”

Khi tự cắt cổ trong mộng yểm, đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu hồn lớn nhỏ, chúng lặng lẽ nhìn nàng cắt cổ, trong mắt lóe lên chút hy vọng, sợ hãi nhưng lại cùng nhau khẽ cầu nguyện: “Trở về nhà...!trở về nhà...”

Những yêu hồn đó lao tới giúp nàng xé toạc da thịt, để chảy thêm nhiều máu.

Và chính trong khoảnh khắc đó, ký ức về cuộc sống trước đây của họ tràn về.

Phong Tiêu dù tự sát không rơi lệ, nhưng trong khoảnh khắc đó, lệ rơi lặng lẽ.

Không Lâm Tử đã học được phương pháp luyện Thất Tình Mộng Yểm từ Lăng Dương Tử, cách để không phải chịu đau đớn mà vẫn luyện thành công pháp.

Đó chính là, để người khác thay mình nếm trải nỗi đau và tuyệt vọng.

Những yêu linh đó tin tưởng Nhân tộc, sau khi bị Thái Thanh Cung bắt giữ, không bị vứt vào trận pháp cây phong để chịu đựng đau khổ, thì cũng bị nuôi dưỡng dưới địa cung, từ từ mất máu mà chết.

Trong bóng tối tĩnh lặng chỉ có tiếng máu mình nhỏ xuống đất, cái chết từng bước đến gần, nhưng không biết khi nào mới đến.

Nỗi đau đớn vô vọng đó khiến họ muốn chết ngay lập tức.

Nếu chết đi thì tốt.

Chết rồi sẽ được về nhà.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của họ.

Nhưng tại sao chết rồi mà vẫn không thể thoát khỏi?

Vô số yêu hồn bị trận pháp khóa hồn trong địa cung giam cầm.

Không Lâm Tử, không chỉ khiến họ đau khổ khi sống, mà còn muốn họ sau khi chết cũng không được yên nghỉ.

“Địa cung ở đâu?!”

Phong Tiêu kéo áo của Không Lâm Tử, nhìn vào hai hốc mắt rỗng tuếch đang chảy máu của mụ ta, nàng vẫn cảm nhận được sự oán hận trong đó.

“Đứa trẻ vô tri, tại sao ngươi trách ta độc ác… Giang Ngọc Trần là sư đệ của ngươi? Nếu ngươi biết máu và giấc mơ của tên nhãi con đó ngọt ngào như thế nào, ngươi sẽ còn độc ác hơn ta nhiều!”

Phong Tiêu giáng một đấm vào mặt mụ, giọng nói lạnh lẽo: “Lẽ ra ta nên cắt từng miếng thịt của ngươi rồi ném ngươi vào Vạn Quỷ Cốc, nơi đó chắc chắn thích hợp để luyện Thất Tình Mộng Yểm.”

Không Lâm Tử run rẩy sợ hãi, Phong Tiêu chỉ tiếc là không có đủ thời gian để thực hiện, lại dám nhắc đến Tiểu Cửu trước mặt nàng!

“Yêu...!yêu…”

Phong Tiêu cúi xuống, thấy Tiểu Hồ Ly nhảy xuống đất, cái mũi nhỏ hít hít, dường như muốn dẫn đường cho nàng.

“Được lắm, đợi ta một chút.”

Phong Tiêu ném Không Lâm Tử xuống đất, đôi chân dưới tà áo xanh đã teo tóp không ra hình dạng, nhưng mụ vẫn cố gắng bò đi.

Phong Tiêu đạp lên đạo bào của mụ, dùng một kiếm đâm xuyên qua đan điền, không quan tâm đến tiếng thét kinh hoàng, nàng bắt đầu mổ lấy Kim Đan.

“Ngươi nha, đừng đi đường tắt nữa, hãy chăm chỉ luyện cái Mộng Yểm chết tiệt này.

Biết đâu chúng ta lại có thể gặp nhau lần nữa.”

Người trên đất, đôi mắt trống rỗng, miệng há rộng, đã mất đi hơi thở.

Phong Tiêu toàn thân thấm đẫm máu của mụ, nụ cười tà ác khi nâng Kim Đan lên:

“Ồ, xin lỗi, ta quên mất ngươi đã chết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận