Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

“Đi luôn sao?” Chung Diễn nhìn ba người dưới đất, rồi quay lại liếc Cố Huyền Nghiễn, chần chừ hỏi: “Mặc kệ họ hả? Nếu cứ để yên như vậy, chưa đầy hai ngày cả giới tu chân đều sẽ biết ngươi phế tu vi của người khác đấy.”

Tuy rằng người đánh lén, ác miệng nhục mạ người khác là đối phương, nhưng thanh danh của hai người bây giờ rất xấu, thêm cả việc Cố Huyền Nghiễn ra tay quá mức tàn nhẫn, những đạo tu khác chưa chắc sẽ đứng về phía hai người.

Phải nói là, sẽ không có ai đứng cùng chiến tuyến với họ cả.

Cố Huyền Nghiễn lại chỉ đáp: “Chắc thế.”

“Ngươi không để ý sao?”

Cố Huyền Nghiễn hơi nhíu mày: “Tại sao phải để ý?”

Chung Diễn không có cách nào phản bác được. Bây giờ hắn mới nhớ rằng, đối với Cố Huyền Nghiễn mà nói, ngoại trừ chính y, sống chết của những người khác chẳng là cái thá gì cả, ánh nhìn và ngôn luận từ bên ngoài không may mảy ảnh hưởng đến y.

Trong bản gốc, y luôn luôn ngụy trang, chẳng qua là để tiện làm một ít việc cá nhân. Mà bây giờ, y đã rời khỏi sư môn, không cần phải giả vờ đạo mạo nữa, làm việc càng lúc càng không nể tình.

… Cũng được mà, ít nhất lỡ hắn không tìm được cách loại bỏ huyết thệ này, một tháng sau về chầu trời, thì Cố Huyền Nghiễn cũng sẽ không quá đau lòng.

Hai người tiếp tục ngự kiếm bay về phía trước, Cố Huyền Nghiễn dẫn đường, Chung Diễn đi theo.

Mấy hôm nay mưa thu liên miên, tuy rằng đã tạnh nhưng trên bầu trời vẫn có mây mù lượn quanh, Chung Diễn nhìn từ trên cao xuống cũng chỉ có thể thấy một đám sương mù trắng xóa.

Đi thêm một hồi nữa, Chung Diễn nhịn không được nói: “Xuống đất nghỉ ngơi chút đi.”

Cố Huyền Nghiễn quay đầu: “Sư huynh mệt sao?”

Chung Diễn đáp, “Không phải… Chỉ là muốn xem chúng ta đi tới đâu rồi thôi.”

Cố Huyền Nghiễn hơi dừng lại, “Có lẽ là đã vào tới khu vực Tây Bắc rồi.”

Theo lý khi nghe Cố Huyền Nghiễn nói như vậy, Chung Diễn sẽ không truy hỏi nữa, nhưng dọc theo đường bay nhìn xuống nãy giờ chỉ có mây mù phủ lấp, hắn chợt cảm thấy hơi bất an, “Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Một lát sau, Cố Huyền Nghiễn nhẹ gật đầu.

Hai người từ từ hạ xuống, dừng chân ở một ngã ba. Giữa cánh đồng bao la bát ngát, có ba con đường kéo dài về phương xa, nhìn không thấy cuối. Bên ven đường là một quán trà, nóc nhà lợp tranh, có một cụ ông tầm năm sáu chục tuổi đang ngồi sau quầy khảy bàn tính.

Cố Huyền Nghiễn nói, “Sư huynh, uống chén trà nhé.”

Chung Diễn gật đầu, đi vào quán trà kia rồi ngồi xuống, cụ ông xách ấm trà ra bỏ lên bàn hai người.

Chẳng biết do trời vừa mới mưa, hay do đang ở giữa cánh đồng hoang vu, nên Chung Diễn cứ cảm thấy có gió lạnh ùa tới, vô cùng ướt át, khiến tay chân người ta có chút bủn rủn buốt giá.

Cố Huyền Nghiễn nhìn ra được hắn không ổn, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Chung Diễn hơi do dự, nhưng vẫn nói, “Tự dưng thấy rất lạnh.”

“Đã vào thu rồi, Trường Tân lại ở Tây Bắc, chắc là lạnh hơn Thanh Nham một chút.” Cố Huyền Nghiễn đưa chén trà cho Chung Diễn, “Sư huynh, uống miếng trà nóng đi.”

Chung Diễn nhận lấy chén trà, nhấp từng ngụm một, xong lại không nhịn được hỏi tiếp: “Còn bao lâu nữa là tới?”

Cố Huyền Nghiễn giương mắt cười, nói khẽ, “Sắp rồi.”

Chung Diễn chẳng những không cảm thấy bớt lo lắng, mà nghi ngờ trong lòng lại càng tăng lên, không biết sự bất an này từ đâu mà đến. Hắn đặt chén trà xuống, “Chúng ta mau đi thôi.”

Nói xong thì móc bạc ra đi tính tiền.

Cụ ông kia vẫn ngồi khảy bàn tính, không hề nhìn hắn, giọng khàn khàn nói: “Năm văn tiền.”

Chung Diễn kéo cái túi ra lấy tiền, đang tính buộc hà bao về lại bên hông thì bỗng trật tay, ngân lượng đồng xu rơi hết ra khỏi túi, nằm lăn lóc trên mặt đất.

Cuối cùng Chung Diễn cũng phát hiện ra không đúng chỗ nào.

Dưới chân quán trà toàn là bùn đen, trời vừa mới mưa xong nên mặt đất còn đang ẩm ướt. Đồng tiền rơi xuống đất lại vang lên tiếng lách cách lanh lảnh, cứ như đã rơi trúng một mặt phẳng cứng cáp.

Ấy thế nhưng, cụ ông dựa bên quầy hàng không hề nhìn hắn, vẫn tiếp tục khảy bàn tính. Cố Huyền Nghiễn sau lưng lên tiếng gọi một câu: “Sư huynh.”

Còi báo động trong đầu Chung Diễn vang lên inh ỏi, hắn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chém một đường lên bàn gỗ trong quán trà. Quả nhiên, bàn gỗ không hề chia năm xẻ bảy dưới nhát kiếm ấy, mà lại lập tức hóa thành sương mù tiêu tan trước mắt Chung Diễn.

Cảnh tưởng như vậy, Chung Diễn đã từng gặp một lần trên băng nguyên rồi (vùng đất băng).

Hắn giương mắt phẫn nộ quát một tiếng: “Cố Huyền Nghiễn!”

Chớp mắt, ngã ba đường, cái bàn quầy hàng, và cả cụ ông trong quán trà đều đồng thời hóa thành sương mù tan vào hư vô. Bùn đất dưới chân Chung Diễn biến thành mặt băng cứng rắn, bốn phía đều là băng nguyên mênh mông bát ngát.

Hai người đã vào đến chỗ sâu nhất của Bắc Hoang rồi.

Chẳng mấy chốc, Cố Huyền Nghiễn đã lướt tới trước mặt Chung Diễn, đưa tay lấy kiếm của đối phương, khẽ thở dài: “Muốn thiết lập ảo cảnh cho cả băng nguyên này thực sự rất khó, sơ sẩy tí thôi là có kẽ hở liền.”

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói cái này! Kiếm Chung Diễn đã bị lấy mất, nên chỉ có thể nhấc chân lên đá người. Cố Huyền Nghiễn không né tránh, uy áp tỏa ra, trói chặt linh lực của Chung Diễn lại.

“Ta vốn định để sư huynh tự mình tiến vào Bắc Hoang, không ngờ sư huynh thông minh như vậy.”

Chung Diễn tức giận chửi ầm lên: “Ta là bị ngươi lừa vào đây!”

Cố Huyền Nghiễn ấm giọng nói nhỏ: “Là lỗi của ta.”

Nói thì nói vậy chứ y không hề thu thế lại. Chân nguyên Chung Diễn bị áp chế, tính dùng tay không đánh người, ngờ đâu phát hiện đến cả tay mình cũng nâng không nổi.

Cố Huyền Nghiễn khẽ cười, “Sư huynh, đừng giằng co nữa.”

Chung Diễn lập tức nhớ lại chén trà Cố Huyền Nghiễn đưa cho mình ban nãy. Hình như Cố Huyền Nghiễn đã sớm đoán được suy nghĩ trong lòng hắn rồi.

“Sư huynh đừng lo lắng, chỉ là chút thuốc thôi, lát nữa sẽ tự giải.”

Nói xong, y trực tiếp bế ngang Chung Diễn lên, đạp chân đi về hướng Bắc. Chung Diễn giận không kìm được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả ta xuống!”

Giọng điệu Cố Huyền Nghiễn vẫn vô cùng ôn hòa: “Sư huynh chờ một chút.”

Một hồi sau, Cố Huyền Nghiễn ôm Chung Diễn dừng trước cửa cung điện.

Những đổ vỡ do động đất trên cung điện ngọc thạch này đã biến mất. Có vài ma tu tỳ nữ đang đứng chờ trước cửa, thấy hai người đến thì lập tức hạ người hành lễ, sau đó lặng lẽ dẫn đường về phía trước.

Băng qua hành lang gấp khúc mấy lần, hai người bỗng trông thấy một tòa đình viện cũng được xây bằng ngọc thạch.

Ma tu dẫn đường dừng bước. Cố Huyền Nghiễn ôm Chung Diễn tiến vào nội viện, đẩy cửa phòng ra, đặt hắn lên giường, còn mình thì đứng bên cạnh.

Cố Huyền Nghiễn thu uy áp về, Chung Diễn thoát ra được khỏi trói buộc, lập tức đạp một phát. Đáng tiếc, trên người vẫn không có chút sức lực nào, ngay cả góc áo của Cố Huyền Nghiễn cũng đạp không tới, Chung Diễn tức giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

“Giúp sư huynh giải huyết thệ.”

Chung Diễn sững sờ nói, “Ta đã bảo ta không sao mà…”

Cố Huyền Nghiễn nghe vậy, sắc mặt hơi tối lại, “Sư huynh còn muốn gạt ta đến bao giờ?”

Chung Diễn nhất thời nghẹn lời, giận dỗi bảo: “Vậy ngươi tính làm gì chứ? Đi giết người cho Thương Loan sao?”

Nét mặt Cố Huyền Nghiễn vô cùng dịu dàng, chậm rãi đáp: “Ta đã đồng ý với sư huynh là không giết người nữa, đương nhiên nói được làm được.”

Nói đến đó thì hơi dừng lại.

“Ta muốn tu ma.”

Trong lòng Chung Diễn cả kinh, hét toáng lên: “Ngươi dám!”

“Sư huynh, không có chuyện gì trên thế gian này ta không dám làm.” Cố Huyền Nghiễn khựng lại, đột nhiên cong môi mỉm cười, “À không phải, thật ra thì có một chuyện. Trong lòng ta vẫn luôn tồn tại một ác niệm, nhưng không dám nói với sư huynh, sợ sư huynh giận ta.”

Chung Diễn đang trong cơn tức tối, cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã có thể lừa ta đến Bắc Hoang, rồi tự quyết định nhập ma, thì còn cái gì không dám làm cơ chứ?”

Cố Huyền Nghiễn nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Chung Diễn, dường như đang suy nghĩ gì đó, chốc sau, y lại nở nụ cười.

Y ôn hòa bảo: “Sư huynh nói đúng, việc đã đến nước này, còn cần đắn đo gì nữa chứ.”

Dứt lời, Cố Huyền Nghiễn đột nhiên bất ngờ nhào lên người Chung Diễn, đè tay hắn trên đầu giường, Chung Diễn cảm thấy có gì đó không ổn, ngửa đầu lên lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì… A…”

Những lời Chung Diễn định nói ra đều bị môi Cố Huyền Nghiễn chặn lại.

Nụ hôn này không giống với dáng vẻ quân tử ôn nhuận như ngọc ngày thường của Cố Huyền Nghiễn, nó vô cùng hung hăng, cực kỳ mang tính xâm lược, tùy ý đánh chiếm thành trì trên đôi môi Chung Diễn.

Chung Diễn không nhúc nhích được, bị ép dây dưa triền miên với Cố Huyền Nghiễn, nói là bị ép cũng không đúng lắm, bởi vì ngay lúc này, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể thuận theo hành động của Cố Huyền Nghiễn mà phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Một lúc sau, Cố Huyền Nghiễn mới chịu buông Chung Diễn ra, di chuyển xuống dưới, thân mật liếm láp trên cần cổ của Chung Diễn, rồi tàn nhẫn cắn lên một cái.

Chung Diễn đau đến mức khôi phục lại tinh thần, bèn giơ chân lên đạp một cước.

Lần này cuối cùng cũng đạp trúng rồi.

Cố Huyền Nghiễn không tức giận, y hơi nhấc người lên, thấp giọng cười thành tiếng.

“Sư huynh, trước đây lúc sống sót thoát khỏi băng nguyên, ta để cho huynh tự đoán xem vì sao ta cứu huynh. Huynh nói là vì trong lòng ta cất chứa đại đạo, tồn tại thiện niệm.”

Quần áo Chung Diễn lộn xộn, hơi thở dồn dập, giương mắt đối mặt với Cố Huyền Nghiễn. Đối phương hình như rất thích dáng vẻ bức bối này của hắn, đưa tay sửa sang lại mái tóc rối tung thay hắn, giọng điệu vẫn dịu dàng như nước.

“Sư huynh, huynh đoán sai rồi. Trong lòng ta không có đại đạo, cũng không có thiện niệm, càng không có cái gọi là chúng sinh vô tội. Chỉ cần huynh vui, ta sẽ hướng thiện, có thể cứu được tính mạng của huynh, ta lập tức tu ma.”

“Đạo tu chỉ cầu phi thăng thành tiên, ma tu thì muốn bất lão bất tử. Nhưng những thứ đó với ta không có gì thú vị, ta chỉ cần sư huynh.”

Trong lòng Chung Diễn như có sóng biển vỗ bờ, hắn tròn mắt kinh ngạc nhìn Cố Huyền Nghiễn. Đối phương chăm chú dõi theo nét mặt của hắn, nhíu mày nở nụ cười, lạnh lẽo quanh thân hắn như dần biến mất.

“Tiên hay ma, sống hay chết, sư huynh vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui