Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn ở lại Trường Tân chờ qua lập xuân.

Đầu tháng Giêng, muôn hoa nở rộ, ở Thanh Nham xa vạn dặm, cổ thụ đâm chồi nhú lộc, khắp núi đều là một màu xanh tươi mới, ngập tràn sức sống dào dạt.

Nhưng trong phòng nghị sự Thanh Nham lại vô cùng áp lực.

Đại sảnh bình thường trống trải nay lại đầy ắp người, Chưởng môn Lê Sơn – Lê Nhạc – bước lên trước một bước nói, “Lý Chưởng môn, hôm nay nói rõ một lời đi, hai tiểu súc sinh Cố Huyền Nghiễn và Tần Minh Hề kia, ngươi quản hay mặc kệ?”

Lời này nói ra không hề khách khí, tất cả mọi người trong sảnh đều nhăn mày lại.

Theo lý, nơi này có Liễu Ngộ đại sư của thiền viện Bất Không chủ trì, còn có cả giới yêu tu là ba tộc Thanh Điểu, Huyền Vũ, Bạch Hổ, đến cả bên đạo tu cũng có trưởng lão Tê Bích, Thanh Nham và Hành Vân, đều là những môn phái danh tiếng hiển hách. Lê Sơn chỉ là một môn phái nhỏ vô danh, nào đến lượt xen vào cuộc nói chuyện này.

Nhưng bởi Cố Huyền Nghiễn đả thương người của họ, là nạn nhân nên Lê Nhạc nói năng hùng hồn hẳn. Lý Tuần Cơ liếc ông ta, đáp lại, “Tần Minh Hề và Cố Huyền Nghiễn đã bị trục xuất khỏi sư môn, mọi hành động, sống chết vinh nhục đã không còn liên quan đến bổn môn nữa.”

“Lý Chưởng môn, cũng không thể nói vậy được.” Lê Nhạc cười nhạo, “Bây giờ có ai không biết Thanh Nham các ngươi dạy ra được một Ma tôn Bắc Hoang, nói vài câu là phế luôn tu vi người khác, còn trộm cả xá lợi Phật môn cơ chứ. Tuy nói đã bị trục xuất, nhưng Thanh Nham cũng không thoát được tội.”

Đồng Linh đứng sau lưng tộc trưởng nghe thấy thì ló đầu ra, cả giận mắng: “Nói láo! Rõ là người của các ngươi muốn giết Tần Minh Hề trước, thua rồi còn dám đổi trắng thay đen!”

Lê Nhạc không nén được giận, hét lên: “Ở đây không đến lượt nữ tử không biết lễ nghi như cô nói chuyện, dám cả gan cắt lời trưởng lão sao!”

Nói còn chưa hết câu, ông đã bị tộc trưởng tộc Thanh Điểu lạnh lùng liếc qua, những lời sót lại phía sau đành phải nuốt hết vào bụng, không dám nhìn Đồng Linh nữa, quay qua nói với Liễu Ngộ đại sư: “Đại sư, tiểu môn Lê Sơn chúng ta oan ức cũng không dám lên tiếng, nhưng xá lợi của cao tăng quý viện bị trộm mất, nói thế nào cũng phải có một câu trả lời hợp lý.”

Liễu Ngộ đại sư niệm một câu Phật hiệu, nói khẽ: “Lê thí chủ nghiêm trọng quá rồi, mọi sự thế gian chẳng qua cũng chỉ là một chữ lễ, nếu có lễ thì cũng phải có giảng, đầy tớ ăn mày bị oan ức thì cũng cần được tìm lại công bằng.”

Nói xong, ông đứng dậy thi lễ với mọi người.

“Xá lợi bản tự sơ ý bị mất cắp, tuy rằng trong tháp có lưu lại ma khí, nhưng cũng không chắc chắn do Cố thí chủ gây nên. Nhưng Cố thí chủ thân là Ma tôn Bắc Hoang, nhất định sẽ biết nhiều hơn, nên ta thỉnh cầu chư vị cùng ta đến Bắc Hoang hỏi thăm rõ ràng.”

Lời này lễ nghi chu toàn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cả đại sảnh nhất thời yên tĩnh, Đồng Linh muốn liều lĩnh nói “Không đi” cũng bị tộc trưởng trừng mắt ngăn lại.

Giữa bầu không khí lặng ngắt như tờ, một âm thanh trầm thấp vang lên.

“Vậy thì đi thôi.”

Tiếng nói này phát ra từ cửa ra vào, tất cả mọi người giương mắt nhìn lại, Quý Trường Vân ôm kiếm trong ngực dựa bên khung cửa, từ lần ở băng nguyên đến giờ, y đã vào đến hậu kỳ Tiểu Thừa, ngay cả khi đứng bên ngoài cũng khó khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của y.

Y đứng canh trước cửa, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng.

“Vậy thì đi thôi, đến Bắc Hoang.”

Sau mùa xuân là những cơn mưa rào.

Những hạt nước tinh tế như lắng đọng nỗi buồn khắc khoải, liên miên không dứt đổ xuống thành Trường Tân, tuy không lớn nhưng cũng đủ quấy nhiễu người dân nơi đó. Sáng sớm Cố Huyền Nghiễn đến thư phòng, Chung Diễn một mình ngồi đấy hơi nhàm chán nên bèn đứng dậy luyện kiếm.

Dạo này hắn tu hành có tiến triển rất nhanh, hình như sắp phá cảnh rồi.

Luyện kiếm pháp xong, Chung Diễn vừa giương mắt đã thấy Cố Huyền Nghiễn đứng trong hành lang, không biết y ở đó bao lâu rồi.

Đối phương nhìn hắn mỉm cười, “Tu vi của sư huynh tiến bộ không ít nhỉ.”

Chung Diễn đưa tay che mưa, chạy thẳng tới chỗ hành lang. Chờ đứng trước mặt Cố Huyền Nghiễn rồi mới đắc ý mở miệng: “Đương nhiên rồi.” Rồi lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì hả?”

Nếu không có việc gì thì Cố Huyền Nghiễn sẽ không vừa sáng đã tới thư phòng đâu, huống hồ, đêm qua Chung Diễn còn nghe thấy tiếng chim ưng Bắc Hoang.

Nụ cười của Cố Huyền Nghiễn tắt ngúm, “Sư huynh, chúng ta phải về thôi.”

Chung Diễn giật mình, lập tức hiểu ra.

“Họ đến rồi hả?”

Cố Huyền Nghiễn hỏi, “Sư huynh, huynh sợ sao?”

Chung Diễn nghe y nói thế thì cố ý bảo, “Nếu sợ thì ngươi sẽ không bắt ta đi cùng nữa à?”

Cố Huyền Nghiễn cười nhẹ, “Không được, sư huynh phải ở bên ta.”

“Đấy là chuyện đương nhiên.” Ngữ điệu Chung Diễn vẫn như thường, “Vậy đi thôi, tứ tu liên thủ thì sao, sợ cũng không có ích gì, cứ đánh nhau một trận cho biết.”

Cảm xúc trong câu nói vô cùng lạnh nhạt, không quan tâm bất cứ điều gì. Trên đường về phòng, hệ thống sầu lo nói, “Sao càng ngày cách nói chuyện của ngươi càng giống Cố Huyền Nghiễn thế?”

“Có sao?” Chung Diễn cẩn thận nghĩ lại, có chút thừa nhận, “Hình như vậy.”

“Ngươi phải nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi đó, đừng có đã không đưa được Cố Huyền Nghiễn về chính đạo lại còn sa bước vào đường vòng (cong) đấy.”

Chung Diễn: “… Không phải ta cong rồi ư?”

Hệ thống: “Không buồn cười!”

Chung Diễn trêu chọc hệ thống, rồi lại trấn an: “Được rồi, ta sẽ có chừng mực.”

Hệ thống lo lắng không kể xiết.

Trước đây Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn từ Bắc Hoang đến Trường Tân du sơn ngoạn thủy, tâm trạng muôn phần tự do. Nay lại quay về Bắc Hoang, sắp phải đối mặt với một chuyện vô cùng quan trọng, Chung Diễn vốn tưởng tâm tình mình ít nhất cũng sẽ có chút nặng nề, không ngờ rằng khoảnh khắc đáp xuống, trong lòng lại không hề gợn sóng, chỉ cảm khái một câu “Cuối cùng cũng về rồi”.

Chung Diễn nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt Cố Huyền Nghiễn bên cạnh cũng vô cùng lạnh nhạt, dường như không cảm thấy đây là việc gì to tát.

Trên không trung băng nguyên, một đoàn người ngự kiếm tiến vào chỗ sâu nhất của Bắc Hoang.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng lần đầu tiên, Cố Huyền Nghiễn đi cùng với tư cách người đồng hành, được rất nhiều đệ tử kính sợ. Nhưng giờ y lại biến thành mục tiêu của đoàn người này, thậm chí có người hận không thể diệt trừ y cho thống khoái cõi lòng.

Quý Trường Vân nghĩ vậy thì nhíu chặt khuôn mày. Lương Tranh bên cạnh nhìn y như thế, cẩn thận mở miệng hỏi, “Sư đệ, sao vậy?”

“Có hơi khó hiểu.” Quý Trường Vân đáp lời, “Cố Huyền Nghiễn thiên phú cực cao, chỉ cần dốc lòng tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành đạo tu nhanh phi thăng đắc đạo nhất, ta còn từng ước hẹn tỉ thí với y. Không ngờ rằng y lại nhập ma.”

Sắc mặt y vô cùng nghiêm túc: “Đạo tu sinh ra vốn là để giúp đỡ chính nghĩa, tẩy trừ yêu tà dư nghiệt, y sống trong chính đạo, lẽ ra nên hiểu đạo lý này hơn ai hết, cớ sao lại lầm đường lạc lối?”

Lương Tranh nghe xong hơi kinh ngạc, “Sư đệ sao hôm nay nói nhiều vậy…”

Thấy Quý Trường Vân lườm mình, Lương Tranh rụt đầu lại, “Có lẽ là vì Tần đạo hữu Tần Minh Hề.”

Nói xong thấy Quý Trường Vân bày ra vẻ mặt “là ai”, hắn lại vội vàng bổ sung: “Chính là người ở băng nguyên lần trước… đạo hữu của Cố Huyền Nghiễn ấy.”

“…” Quý Trường Vân nhớ lại chuyện ngày đó, hỏi tiếp, “Liên quan gì đến hắn?”

Lương Tranh không ngờ rằng chuyện toàn bộ giới Tu Chân đều rõ mà Quý Trường Vân lại chẳng hay biết gì. Nghĩ cũng phải, từ trước đến nay trong lòng Quý Trường Vân chỉ có đại đạo, ngày nào cũng ở trên núi luyện kiếm, chưa bao giờ hóng hớt chuyện thiên hạ, dĩ nhiên sẽ không biết mấy lời đồn nhảm này.

“Theo lời đệ tử Thanh Nham kể, lần trước Tần đạo hữu bị Thương Loan bắt được rồi lập huyết thệ, sư đệ cũng biết đấy, huyết thệ trừ khi nguyên chủ tự nguyện giải trừ khế ước ra thì chỉ còn cách dùng máu của ma tu có tu vi cao hơn để giải. Cố đạo hữu nhập ma chắc vì lý này.”

Quý Trường Vân đương nhiên biết huyết thệ là gì, y cau mày, trầm ngâm cả buổi trời mới đáp, “Tuy là theo tình về lý, nhưng vì chuyện này mà phản bội lại đại đạo, thậm chí nhập ma, không khỏi là vì nhỏ mất lớn.”

Lời y nói không phải chỉ chuyện Chung Diễn bị lập huyết thệ, mà ý chỉ chuyện tình yêu. Lương Tranh nghe hiểu, hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.

“Sư đệ, trong lòng mỗi người đều có một điều quan trọng của riêng mình. Đệ vì trừ ma vệ đạo mà sống, trong lòng quan trọng nhất là thiên đạo, nhưng có lẽ đối với Cố Huyền Nghiễn, Tần đạo hữu là người quan trọng nhất của y.”

“Đứng trước người mà mình quý trọng nhất, những thứ khác đều là phù du không đáng nhắc tới.”

Quý Trường Vân không nói gì nữa.

Lương Tranh liếc y, cẩn thận tìm từ ngữ, “Thật ra cũng có nhiều tu giả cảm thấy chuyện Cố Huyền Nghiễn nhập ma là theo tình về lý, tội không đáng chết…”

“Sư huynh mong nếu ta động thủ thì hãy nương tay sao?”

Lương Tranh không ngờ Quý Trường Vân nhìn thấu được ý đồ của hắn, lập tức đỏ mặt, Quý Trường Vân nói tiếp: “Theo như lời sư huynh nói, nếu Cố Huyền Nghiễn muốn bảo vệ điều quan trọng trong lòng mình thì nên dốc sức chiến đấu với ta.”

… Lương Tranh chẳng biết nói gì nữa, chỉ đỏ mặt cúi đầu nhìn kiếm dưới chân. Quý Trường Vân giương mắt nhìn về nơi sâu nhất Bắc Hoang.

Vào đến Tiểu Thừa, ngũ giác cao thêm một bậc, y đã mơ hồ thấy được bóng dáng tòa cung điện kia.

Cố Huyền Nghiễn ở trong cung điện cũng cảm nhận được hơi thở của đoàn người đang đến.

Lúc Chung Diễn vừa nghe tin tứ tu sắp đến Bắc Hoang đã từng nghĩ tới chuyện trốn ở Trường Tân tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng ngẫm lại, mâu thuẫn một ngày không giải quyết xong thì sẽ sau này sẽ khó lòng yên ổn.

Né cũng không né được, chỉ có thể rút kiếm vùng lên.

Hắn thở dài, giương mắt nói với Cố Huyền Nghiễn, “Nếu không có ta, ngươi phải làm sao bây giờ nhỉ?”

Cố Huyền Nghiễn thu lại thần thức, nở nụ cười trầm thấp, “Đúng vậy ha.”

Hai người đùa giỡn với nhau, bầu không khí vô cùng nhẹ nhõm. Thật ra nếu những kẻ mạnh trong tứ tu liên hợp ra tay với Cố Huyền Nghiễn thì xác suất Cố Huyền Nghiễn thắng được không lớn lắm.

Ví như Thương Loan đang ở thời kỳ cường thịnh năm đó cũng bị trưởng lão giới đạo tu liên thủ đánh bại, nguyên khí đại thương, chỉ có thể ở chỗ cực hàn của Bắc Hoang chữa thương kéo dài tính mạng.

Nói đi thì cũng phải nói lại, xác suất nắm chắc tứ tu đồng loạt ra tay với Cố Huyền Nghiễn không biết được bao nhiêu có phần.

Cố Huyền Nghiễn trước đó phế đi tu vi của đệ tử Lê Sơn, Lê Sơn có thâm thù với y, tất nhiên sẽ hạ sát thủ, nhưng đó cũng chỉ là một môn phái không có tiếng nói mà thôi. Phật tu thiền viện Bất Không từ trước đến nay nhân từ khoan dung, nhưng Cố Huyền Nghiễn to gan lớn mật trộm xá lợi của người ta, tuy đối phương không giết người, nhưng có ra tay hay không lại không chắc. Yêu tu không oán không thù, huống chi còn có Đồng Linh, chắc lẽ sẽ không động thủ.

Về phần đạo tu…

Chung Diễn hơi lâng lâng, Cố Huyền Nghiễn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “Quý Trường Vân cũng tới.”

Thấy Chung Diễn nhìn mình, Cố Huyền Nghiễn cười nhạt, “Y đã vào Tiểu Thừa, có xu thế sắp phá cảnh, ta có thể cảm nhận được thần thức của y.”

Chung Diễn cả kinh, đột nhiên nhớ lại, kết cục trong sách gốc của Cố Huyền Nghiễn là cái chết, Quý Trường Vân ở cuối kỳ Tiểu Thừa, đang chiến đấu với Cố Huyền Nghiễn thì phá cảnh nên mới thắng được Cố Huyền Nghiễn.

Trong sách, mọi người đến Bắc Hoang trừ ma mới phát hiện Cố Huyền Nghiễn là thủ phạm đứng phía sau, vậy là giết chết Cố Huyền Nghiễn ở Bắc Hoang luôn.

Chung Diễn có nhiệm vụ cải biên mệnh cách của Cố Huyền Nghiễn, mặc dù một đường nghìn khó vạn hiểm là thế, nhưng mệnh cách của y vẫn không chênh lệch trong sách là bao, giết Thuần Tần, trảm Thương Loan, nhập ma tu.

Vậy lần này?

Chung Diễn nghĩ tới lúc ở Thanh Nham, Cố Huyền Nghiễn nhìn hắn, nói về thiên đạo.

Khuôn mặt Cố Huyền Nghiễn mang theo lạnh lùng, giọng nói là sự bỡn cợt và không cam lòng. Hôm nay Chung Diễn cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là bị mệnh cách lừa gạt.

Chung Diễn khó nhịn mà nghĩ, nhiệm vụ của hắn thật sự có thể hoàn thành ư? Hắn có thể giúp Cố Huyền Nghiễn thay đổi mệnh cách thật sao?

Suy nghĩ lung tung như thế, lòng hắn trầm xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, Cố Huyền Nghiễn thu lại nụ cười, ấm giọng hỏi, “Sư huynh sao vậy?”

Nói xong, dường như cảm nhận được gì đó, y cầm chặt tay Chung Diễn, chậm rãi nói.

“Sư huynh, đừng sợ.”

Ngón tay Cố Huyền Nghiễn thon dài, lòng bàn tay ấm áp của y thẩm thấu qua lớp áo truyền đến làn da Chung Diễn, kéo suy nghĩ của hắn quay về thực tại, hắn đột nhiên phát hiện mình sầu lo quá độ, bị lâm vào tâm chướng.

Chung Diễn không muốn nghĩ nữa, hít một hơi thật sâu, cầm lấy tay Cố Huyền Nghiễn, tự nhủ với lòng mình rằng lần này sẽ khác.

Lúc ấy Cố Huyền Nghiễn lẻ loi một mình, nhưng bây giờ có thêm hắn nữa, hai người sẽ sát cánh bên nhau.

Nghìn khó vạn hiểm, vẫn sẽ nắm tay nhau cùng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui