Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Vừa bước vào hiệu sách An
An đã nhìn thấy hắn đứng gần một quầy hàng xem xét chiếc đĩa nhạc đang cầm trên
tay. Hôm nay Vũ Minh đeo một cặp kính râm, nhìn nghiêng thấy sống mũi rất
thẳng, vô cùng đẹp. Cô bước tới, vừa đi vừa không quên nhìn ngó xung quanh, xem
xem có đụng người quen nào không. May thay, những người trong công ty sẽ không
đến đây giờ này. Cô an tâm đi tới, từ đằng sau vỗ vào vai hắn. “Này”, vừa định
trách hắn thì nhìn thấy trên trán Vũ Minh rơm rớm mồ hôi, mái tóc dài dường như
đã cắt, chỉ còn một chút lưa thưa che trên mắt, bị mồ hôi làm cho dính chặt vào
trán, ánh mắt như ẩn như hiện sau cặp kính râm càng lộ rõ vẻ lạnh lùng. Quái
lạ, trong hiệu sách có máy lạnh, sao hắn nóng thế này, lẽ nào vừa mới chạy tám
trăm mét tới. Cô vội lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho hắn, ra hiệu hắn lau mồ
hôi đi. Vũ Minh không để ý, chỉ chăm chú nhìn cái đĩa, hình như đang tìm bài
hát nào đó.

An An không chịu nổi, do
dự, cuối cùng đành đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho hắn. Vũ Minh ngạc nhiên
ngẩng đầu lên. Cô lừ mắt, biết hắn muốn nói gì, “Chị chỉ là chăm sóc cho em chị
thôi, đừng đoán mò, ai bảo cậu không để ý đến chị”, miệng nói tay vẫn tiếp tục
lau đến khi hết mồ hôi, cô mới chịu bỏ tay xuống.

Hắn không nói gì chỉ im
lặng liếc cô một cái rồi quay người ra quầy tính tiền. Cô đành đi theo s

Tính tiền xong, đang định
đi ra cửa thì An An kéo hắn lại: “Đợi chút, tôi đi trước, cậu đi sau”. Hắn nhíu
mày nhìn cô nghi hoặc, chẳng tỏ thái độ gì. “Tôi không muốn đồng nghiệp nhìn
thấy, haizz, không phải là không cho cậu gặp mọi người, cậu không biết thôi chứ
các cô gái trong công ty tôi mà nhìn thấy cậu chắc ngày mai tôi sẽ bị ném bom,

nên kính nhờ cậu cho tôi sống lâu hơn chút”. Hắn khẽ cười, gật đầu, ra hiệu cô
đi trước.

An An đi ra cửa nhà sách
trước, đứng bên đường, định gọi một chiếc taxi, trong lòng chỉ mong có thể mau
chóng rời khỏi chỗ này, ở đây lúc nào cô cũng cảm thấy lo ngay ngáy. Quay đầu
nhìn, lại thấy hắn đang đứng trước bậc thềm của hiệu sách, tay cầm đĩa. Đứng từ
chỗ này nhìn lên cô không thấy được đôi mắt hắn, nhưng cô biết hắn đang nhìn
mình, khẽ cười, cô yên tâm quay lại đón xe.

Từ đằng xa một chiếc taxi
chạy tới, cô vẫy tay ra hiệu, chiếc xe chầm chậm đến gần, cô quay đầu đã thấy
hắn đi tới, đang lúc chuẩn bị bước lên xe bất ngờ bên cạnh một thanh niên lao
tới tranh bước chui vào xe, cô bất ngờ vội lùi lại đằng sau, mà người kia thuận
đà đóng cửa lại ra hiệu cho taxi lái đi. Cô hoa mắt, phát hiện ra mình vẫn chưa
ngồi lên xe, Vũ Minh từ đằng sau đỡ lấy cô, từ cánh tay đang bị hắn nắm chặt,
cô có thể cảm nhận được sự giận dữ. Cô vội đứng thẳng người lại, nhẹ nhàng cười
với hắn: “Tôi không sao, không sao, ổn rồi, đừng nổi nóng” rồi rời vòng tay của
hắn.

Có tiếng gọi vang lên làm
cô giật mình “Chị An”. Thôi xong, cô biết mà, khi đi ra ngoài cô đã có một linh
cảm mãnh liệt rằng sự xuất hiện của hắn hôm nay nhất định sẽ khiến cuộc sống
của cô rối tung cả lên. Haizz, chẳng còn cách nào khác, cô cứng ngắc quay người
lại, hóa ra là trợ lý Nhạc Vân. Thẳm rồi, để con bé này nhìn thấy thì đừng mong
ngày mai các “cô nàng xinh đẹp” trong công ty buông tha cô.


Cô gượng cười: “Hi, Tiểu
Vân, chưa về hả?”, nhưng nói xong An An mới phát hiện Nhạc Vân hoàn toàn không
chú ý gì đến mình. Ánh mắt cô bé sớm đã dính chặt vào gương mặt Vũ Minh, nét
mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.

An An thở dài, cô hoàn
toàn có thể đoán được lúc này trong lòng Nhạc Vân đang nghĩ gì, chỉ có bốn chữ:
“Quálà ngon mắt”.

“Tiểu Vân”, cô có lòng
nhắc nhở cô bé, bằng không nước dãi cô nàng sắp chảy ra rồi, nếu như chuyện đó
xảy ra thật thì xảy ra chắc ngày mai Nhạc Vân nhất định sẽ oán trách cô đến
chết vì để cô nàng mất mặt trước một anh chàng đẹp trai đẳng cấp cao thế này.

“Vâng”, cuối cùng Nhạc
Vân cũng tỉnh lại, nét mặt hơi đỏ lên: “Chị An, người này là?”, gương mặt cô
nàng vừa chờ đợi vừa tò mò, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên và nghi hoặc, An An
mới nhìn đã hiểu, cô nàng biết An An là một người quá bình thường, saoquen một
anh chàng đẹp trai thế được. Đúng, đây cũng là điều khiến bản thân cô đau đầu
nhất.

An An mỉm cười, bình tĩnh
giới thiệu với Nhạc Vân: “À, đây là em trai chị”, phù, cô cảm nhận đằng sau
mình như có làn hơi lạnh thổi vèo qua. Mặc kệ hắn chứ, hắn định dùng ánh mắt
lạnh lùng đó “bắn” chết cô, cô cũng chỉ có thể nói được có vậy. “Em trai?”,
Nhạc Vân tỏ ra nghi ngờ.


“Là em họ.” Cho dù là nói
bừa, hơi lộn xộn nhưng cũng không cần quá lo lắng. Cô chỉ cầu mong là hắn không
lên tiếng phản bác.

Vũ Minh vẫn chỉ đứng yên
không nói gì, mặc kệ hai người phụ nữ nói mấy câu vớ vẩn với nhau, ánh mắt đã
nhìn về hướng khác.

An An thấy ánh mắt Nhạc
Vân chiếu thẳng vào bàn tay đặt ở eo mình, cô cười gượng lách vội khỏi vòng tay
của hắn. Cô đang chuẩn bị nói với Nhạc Vân rằng họ có chút việc, nhưng rõ ràng
là cô nàng này không có ý định bỏ đi nhanh đến thế.

“Chào anh, tôi tên Nhạc
Vân, là đồng nghiệp của chị An, rất vui được gặp anh.” Cô nàng đưa tay ra chào
hỏi hết sức nhiệt tình.

Nhưng hắn hoàn toàn chẳng
có phản ứng gì, lạnh lùng bỏ mặc bàn tay cô nàng đang đưa ra. An An lúng túng
vội nắm lấy tay Nhạc Vân, gượng cười nói: “Em trai chị ngại người lạ, xin lồi
Tiểu Vân. Giờ bọn chị có việc đi trước, hôm khác nói chuyện tiếp nhé”. Sau đó,
vừa cười vừa dùng khuỷu tay thúc ra hiệu hắn đi bắt taxi.

Vũ Minh đi tới bên đường
bắt một chiếc xe. Hắn mở cửa, một tay giữ cửa, một tay đặt trên nóc xe, ngón
tay gõ nhè nhẹ vẻ sốt ruột quay đầu lại giục cô.

Thôi nào, hắn muốn hại cô
ngày mai không toàn thây hay sao? Lúc này lại còn tỏ vẻ quyến rũ thế à? An An
nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, cô biết là cậu nhóc này không chịu
nguôi giận dễ dàng thế mà. Hắn còn cố ý khoe vẻ đẹp trai trước mặt Tiểu Vân.

Thân hình cao ráo, cùngcái vẻ thon gọn mảnh mai, cặp kính râm nằm trên gương
mặt trắng trẻo, nhìn nghiêng càng thấy vẻ đẹp có phần lạnh lùng hoàn mỹ, rất
giống Tom Cruise. Ngay cả một đứa con gái trưởng thành như cô còn thấy rung
động huống chi là một cô gái mới lớn như Tiểu Vân, chắc chắn là tâm hồn thiếu
nữ sớm đã bị chiếm đóng từ lâu rồi.

Cô nhìn hắn trừng trừng,
sau đó mới bối rối quay sang chào tạm biệt Tiểu Vân. Nhưng cô bé này dường như
đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê muội, rơi đúng vào cái bẫy của tên nhóc kia.
Chẳng còn cách nào khác, An An đành nói lời xin lỗi, sau đó chui vào trong xe,
hắn cũng ngồi vào. Chiếc xe lướt đi trong vẻ mặt ngẩn ngơ của Tiểu Vân.

Nhạc Vân nhìn theo chiếc
taxi khuất dần vào dòng xe cộ, cuối cùng mới giật mình tỉnh lại. Oa, đẹp trai
quá, hấp dẫn đến tàn bạo. Đường nét giống như Tazawa Hideaki(3) trên truyền
hình vậy, gương mặt khôi ngô, cơ thể cao ráo, cả cái vẻ lạnh lùng rất hợp với
cặp kính đen. Không xong, không xong rồi. Chị An muốn giấu anh chàng đẹp trai
này làm của riêng, không được, nhất định phải kéo anh ta ra. “Phù sa không thể
để chảy sang ruộng nhà người”, tình cảm đồng nghiệp thân thiết như vậy, dù thế
nào cũng có thể “ở gần chùa ăn lộc Phật”, haha, quá tuyệt.

Cô nàng vội rút điện
thoại ra, đứng ngay bên đường gọiđiện cho các chị em còn độc thân trong công ty
đem anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh mà An An đang cất giữ trở thành bí mật công
khai trước mọi người.

Chú thích

(3) Takizawa
Hideaki: sinh ngày 29 tháng 03 năm 1982, là diễn viên trẻ người Nhật và là
thành viên nhóm nhạc Tackey & Tsubasa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận