Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Sau khi bình tĩnh trở lại
Minh Minh mới kéo cô ra khỏi phòng.

Binh Binh đã đợi sẵn ở
bên ngoài, thu dọn quán xong giao lại cho cô em gái. Ba người bước ra khỏi quán
vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến bar Caribbean.

Caribbean vừa là bar vừa
là câu lạc bộ vui chơi giải trí. Tầng một là nơi cho đám thanh niên nhảy nhót,
câu lạc bộ nằm ở tầng hai, ở đây có nữ nhân viên phục vụ riêng, là thế giới của
những kẻ trưởng thành. Bên trong trang trí rất phong cách, thiết bị âm thanh
đều thuộc dòng cao cấp nhất, đan xen giữa quầy bar và sàn nhảy đặc biệt phù hợp
với thị hiếu của giới trẻ. Mồi tối chín giờ mở cửa là dòng người nườm nượp ra
vào không ngớt, hơn nữa đều phải đặt chỗ trước mới có thẻ hoặc phòng riêng.

Nhân viên tiếp đón ở đây
trên thực tế đều là những thanh niên hay đến chơi tại các quán bar, có mối quan
hệ rộng. Ban đầu thường thì ở các quán khác, nhân viên đều phảichủ động gọi
điện mời, nhưng Caribbean lại hoàn toàn không giống như vậy, đa số khách đều
gọi đến để đặt chỗ trước nếu biết số điện thoại của nhân viên. Cho nên họ rất
thoải mái, không lo lượng khách nhiều hay ít, vừa có thể cùng những vị khách
quen biết giải trí mà không cần bỏ tiền ra, do đó có nhiều thanh niên rất thích
làm công việc nhân viên tiếp đón này, đặc biệt là ở quán Caribbean.

Hôm nay cũng là nhờ quen
biết một nhân viên quản lý ở Caribbean tên Tiểu Khải mà đám của Minh Minh mới
đặt được một phòng. An An vừa bước vào phòng đã thấy bốn, năm người đang ngồi

đó, tất cả đều là bạn của Minh Minh và Binh Binh, còn họ cũng biết cô chính là
“mama” của anh.

Bọn họ hay đùa, đều thích
gọi người bạn gái đầu tiên của mình là “mama”, bạn gái thứ hai - chỉ những
người gặp gỡ bên ngoài - gọi là vợ, nếu như còn cô thứ ba mới gọi là Tình Thế.
Hơn nữa họ còn thiết lập những quy tắc riêng: mama, thể hiện người con gái đầu
tiên và quan trọng, luôn đặt trong tim, sống trong nhà. Vợ, đương nhiên là để
đi ra ngoài chơi, phải đẹp, sành điệu và tuyệt đối không được lắm lời. Tình Thế
hẳn là thỉnh thoảng mới đùa giỡn, không thể nghiêm túc được.

An An đối với chuyện này
cũng chỉ ậm ừ qua loa, cô không muốn biết mình là gì của Minh Minh, nhưng cô
chỉ có mỗi mình anh, chỉ cần người đàn ông này nghĩ đến cô là được rồi. Bản
thân đã quá quen với cái cách mà mấy người họ đối đãi phụ nữ. Bạn bè bên cạnh
anh đều là mấy tay công tử nhà giàu, vừa đẹp trai vừa biết dồ dành các cô gái,
họ đối với “mama”, với “vợ” người nào người nấy đều rất suôn sẻ, nhưng kết quả
lại vô cùng mệt mỏi. Bởi chẳng cô gái nào chịu cảnh phải chia sẻ tình cảm của
người minh yêu cho kẻ khác. Nhưng Minh Minh lại không như vậy, chẳng phải anh
không muốn, mà việc cùng một lúc phải chăm sóc cho nhiều người khiến anh cảm
thấy rất phiền phức, chỉ cần không quá đà, cô cũng không muốn quản làm gì.

Bar nhanh chóng nhộn bằng
tiếng nhạc xập xinh, hôm nay phòng nào ở Caribbean cũng chật kín, rất nhiều cô
nàng xinh xắn lạ mặt xuất hiện. Đàn ông thì lúc nào cũng vậy, ngay cả khi bạn
gái ngồi bên cạnh vẫn muốn có càng nhiều em xinh đẹp càng tốt, ngay cả khi

không thể làm gì thì cũng phải nhìn cho đã mắt.

Đám bạn của Minh Minh
uống rất hăng, rượu ngoại đã gọi tới bốn, năm chai, anh ôm chầm lấy cô nhảy một
lúc, cuối cùng mệt quá ngồi xuống nghỉ. An An bắt đầu mơ màng vì uống khá
nhiều, rốt cuộc không chịu nổi đành phải ra ngoài hít thở chút không khí trong
lành. Cô giơ tay ra hiệu cho Minh Minh, rồi bước ra khỏi phòng. An An thấy chân
mình bắt đầu loạng choạng, tay bám vào tường, đèn trên lối đi lờ mờ, bị ánh
sáng màu từ sàn nhảy hắt lại khiến cô càng hoa mắt. Bụng nhộn nhạo khó chịu,
giống như có hàng trăm con sâu đang cắn trong đó, cảm giác bỏng rát tràn ngập
trong người. Cô lảo đảo bước vào phòng vệ sinh, loay hoay một hồi trong đó mới
bám vào bồn rửa phả nước lên mặt, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào gương thấy khuôn
mặt mình đỏ rực, đây đâu phải là cô mọi khi, lẽ nào cũng có lúc mình buông thả
bừa bãi thế này? Ánh mắt cô mờ dần, gương mặt trong gương cũng trở nên lẫn lộn.

Cố gắng chớp mắt, cô vỗ
vào mặt mình để tỉnh táo hơn, sau đó hít một hơi thật sâu rồi quay người đi ra,
bước về phía căn phòng lúc nãy, đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy sao chỗ
nào cũng giống nhau, tìm mãi không thấy cửa phòng đâu. Cô hoàn toàn không nhớ
số phòng mình ngồi là bao nhiêu.

An An dựa người vào
tường, mãi mới rút được điện thoại ra mở máy, chán nản bấm số, tay cô bủn rủn
ngay cả bàn phím cũng ấn không nổi. Cuối cùng cũng gọi được cho Minh Minh. Bản
nhạc chờ quen thuộc vang lên, đứng trong chỗ ồn ào thế này, cảm giác như nó từ

đâu đó rất xa vọng lại. Nhưng chẳng ai bắt máy, nhất định là anh đã bỏ điện
thoại trong túi nên không nghe thấy. Cô thấy chân mình càng ngày càng lâng
lâng, còn đầu thì nặng trình trịch, những người đi qua chẳng ai để ý đến cô.
Trong trường hợp này không thể trách được ai, nếu như cô gái đó lại một thân
một mình say rượu ở đây, rất dễ khiến bọn đàn ông có ý đồ xấu. Cô bám vào
tường, từ từ đi về phía trước, thầm nhủ phải tới quầy phục vụ trước đã, sau đó
hỏi Tiểu Khải sẽ biết ngay chồ của mấy người kia đang ở đâu.

An An vừa định rẽ sang
một góc khác thì đột nhiên đâm sầm vào một cơ thể to lớn. Đầu cô va vào bờ vai
rắn rỏi của kẻ kia. Vừa định nổi cáu, thì nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông
đang híp lại nhìn chằm chằm vào mình, “Cô em, đi một mình hả? cần anh đến giúp
không?”. Hơi thở nồng nặc mùi rưọu, cảm thấy khó thở, bụng dạ lộn nhào cả lên,
cô lùi lại mấy bước, không thèm để ý đến gã, định lách sang bên cạnh. Nhưng tên
kia đâu để cô đi dễ dàng vậy, đưa tay ra chặn trước mặt.

An An bực mình, muốn đạp
cho gã đó một phát vào đùi thì bỗng cả người đổ về phía sau, một cánh tay ôm
lấy eo mình kéo lại, lưng cô áp sálồng ngực vững chãi đấy. Đầu óc cô lơ mơ, là
Minh Minh ư?

“Cục cưng, sao đi lâu
thế? Suýt nữa nghĩ là em bỏ đi rồi”, nói xong quay người cô ôm vào lòng. Gã đàn
ông đángghét trước mặt nghĩ rằng đó là bạn trai cô liền mất hứng bỏ đi. Đầu đau
như búa bổ, chân không còn chút sức lực nào mềm nhũn ra, trái tim căng lên muốn
nghẹt thở, cô vùi mặt vào trong lòng đối phương, không dám ngước đầu lên.

“Tại sao lần nào cũng để
tôi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô vậy, hừ”, giọng hắn lại vang lên.

Tại sao lại là hắn, tại

sao??? An An không muốn nghĩ nữa, cô không muốn nghĩ nữa. Hình ảnh quấy nhiễu
cô cả tối nay chính là đây, không thể tưởng tượng nổi nó lại xuất hiện ngay
trước mặt cô. Tại sao mồi lần khi cô cần ai đó thì kẻ xuất hiện không phải là
Minh Minh, mà là Tiểu Vũ -cậu nhóc đáng ghét. Tại sao cứ như âm hồn không tan
quấy rối cuộc sống, lý trí và cả trái tim mềm yếu của cô.

Một đêm chán nản, một đêm
mà trái tim An An cảm giác như bị bóp nghẹt, nhưng lúc nghe thấy giọng nói của
hắn, cảm nhận được cái mùi hương vừa quen vừa lạ đó, trong tíc tắc cô như vỡ
vụn. Nước mắt không kìm nén được trào ra, cô không nghĩ đến hắn, thật sự là
không nghĩ tới, một chút cũng không, nhưng tại sao lại không thể ngăn được nước
mắt, đầu cô đau như sắp nổ tung.

Bồng nhiên cả người được
bế lên, An An giật mình sợ hãi, mở trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn làm gì?

Tiểu Vũ cúi đầu nhìn cô,
gương mặt sầm lại, mím môi, buông một câu chắc nịch: “Đi khỏi nơi ma quỷ này”.
Cô sợ hãi tỉnh táo hẳn lên, tay bấu chặt lấy vạt áo trước của hắn, hai chân
giãy giụa muốn nhảy xuống.

“Họ đang ở đây”, cô hoảng
hốt: “Minh Minh cũng ở đây”. Nhưng tay hắn không buông, ngược lại còn ôm chặt
hơn. “Cô là của tôi”, nói xong dứt khoát bước ra bên ngoài, không thèm để ý đến
những ánh mắt soi mói của người xung quanh.

Cánh tay đang ghì cứng
kia khiến An An khó thở, sống mũi cay cay, mình đang say và đây nhất định là
một giấc mơ, cô cảm thấy mọi thứ như không có thật. Đúng, đây chỉ là một giấc
mơ, cô vùi đầu sâu vào vòng tay ấm áp kia, nhắm chặt mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận