Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Lúc này điện thoại đột
nhiên vang lên. Cô rút điện thoại ^ra như một cái máy, quả nhiên là Minh Minh,
nên nói với anh thế nào đây, do dự mãi An An mới lên tiếng: “Alô? Alô, em ra
ngoài hít thở chút không khí, em...”, chưa kịp nói xong thì anh đã sốt ruột ngắt
lời: “Vậy em về trước đi, tối nay anh không về”. Sau đó liền cúp máy, xem ra ở
đó anh đang rất vui vẻ, hoàn toàn không hề lo lắng cô có xảy ra chuyện gì
không, gọi điện thoại tìm được người rồi coi như chẳng còn điều gì nghiêm
trọng. Đó chính là con người của Minh Minh, chàng trai mà cô luôn tin tưởng.
Đúng vậy, cô rất ổn, làm sao có chuyện gì chứ? Cúp máy, trái tim cô cũng bình
tĩnh trở lại. vốn dĩ vẫn do dự không biết nên giải thích ra sao chuyện không
quay lại chỗ đó, giờ thì xem ra việc này không cần nữa rồi.

Không biết hai người đã
nói những gì, nhưng sau khi An An nghe điện thoại xong tâm trạng có vẻ càng xấu
đi, nhất định là gã kia đang tìm cô. Hắn ghét bản thân mình như vậy, lần nào
cũng xen vào chuyện người khác, không tài nào bỏ được việc lo lắng cho cô.
Nhưng điều đó lại không hề làm An An cảm kích, cho đến cuối cùng cô vẫn quay
trở về bên cạnh anh ta. Đúng, là do hắn tự mình chuốc lấy phiền phức. Ngả người
về sau rồi đứng lên, phủi quần, xong xuôi Tiểu Vũ mới đưa tay về phía cô, thầm
nhủ: Đưa cô ta về nhà thôi.

Cô quay mặt nhìn cánh tay
đang chìa về phía mình, mãi lâu sau, cô mới nắm chặt lấy nó nhưng không chịu
đứng dậy, ngược lại kéo mạnh hắn ngồi xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn cô: “Tôi đưa
cô về”.

“Ở bên tôi, tôi không
muốn về.” An An ngước lên nhìn hắn, trong mắt là sự do dự và mong muốn đang đấu

tranh vật lộn. Cô không biết hậu quả sau câu nói này là gì, nhưng trái tim lại
nói với cô rằng mình muốn làm vậy, vậy thì cứ làm đi.

Hắn không dám tin, từ từ
ngồi xuống cạnh cô.

An An liền bỏ tay ra, khum
chân lại, bắt chéo tay đặt trên đầu gối rồi tựa đầu lên đó, khiến cơ thể cô
nhìn càng gầy hơn. Cô hít một hơi thật dài, cố trấn tĩnh lại.

Họ cứ ngồi vậy, im lặng
nghe tiếng nước của dòng sông đang chảy, thỉnh thoảng còn có tiếng còi hơi của
những con thuyền từ đằng xa vọng lại. “Có phải tôi rất ương bướng?”, cô đột
nhiên hỏi một câu khiến hắn không biết nên hiểu thế nào.

Tiểu Vũ không trả lời, im
lặng nhìn mặt nước phía trước, chờ cô nói tiếp.

“Chắc là vậy rồi.” Cô
cũng không để ý đến sự im lặng của hắn, tự độc thoại: “Tôi luôn cho rằng quyết
định của mình rất đúng, bất luận là trong tình yêu với Minh Minh hay là chuyện
xa lánh cậu”.

“Tôi và Minh Minh yêu
nhau đã sáu năm, anh ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi”, cô nói thản nhiên như thể đang
kể một câu chuyện v người khác. Hắn sững người một chút, im lặng.

“Đúng thế, anh ấy cũng ít
tuổi hơn tôi. Dường như tôi luôn thích những người trẻ hơn mình. Khi tôi quen
Minh Minh, anh ấy còn là một sinh viên, nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ban đầu tôi
không hề nghĩ mình thích đối phương, chỉ cho rằng cả hai là bạn bè tốt của
nhau, huống hồ lúc đó chúng tôi không sống cùng thành phố, tôi có công việc của
tôi, còn anh ấy lại là con cưng của gia đình”.

Cuối cùng hắn quay sang,
nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, ánh mắt đó đang lấp lánh những kỷ niệm.

“Tất cả mọi người khi
nghe chuyện chúng tôi sống cùng nhau ai nấy đều lắc đầu, cho rằng tình yêu trên
mạng quáviển vông. Nhưng tôi vẫn ngang bướng, bỏ lại gia đình, cha mẹ, công
việc, thậm chí cả người bạn thân nhất của mình. Đến đây một thân một mình trong
thành phố xa lạ này.” Đây là lần đầu tiên hắn được nghe câu chuyện về hai người
họ.

“Tôi luôn nhắc nhở mình,
đừng sợ, nếu như thực lòng yêu thì hãy can đảm đón nhận. Nếu như bản thân đã
sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất thì có tổn thương nào mà mình không thể chịu
được?”, cô cười nhạt, “Tôi cũng sợ hãi, sợ sau khi Minh Minh nhìn thấy con
người thật của tôi sẽ thất vọng, sợ rằng anh ấy chỉ vì mê muội nhất thời mà yêu

tôi. Nhưng chúng tôi cuối cùng cũng sống với nhau, hơn nữa còn bên nhau sáu năm
qua”.

An An ngừng giây lát,
khụt khịt mũi, cố không để cho nỗi đau đớn theo nước mắt trào ra. Hắn không dám
đưa tay qua, chỉ biết si ngốc ngắm gương mặt cô, “Đúng vậy, sáu năm, hơn những
gì tôi mong đợi rất nhiều. Tôi luôn nghĩ nếu như anh ấy không yêu tôi, thì một
hai năm chúng tôi sẽ chia tay, nhưng cho đến lúc này cả hai vẫn đang sống cùng
nhau”.

“Tôi biết anh ấy đối với
tôi rất tốt, cho dù bạn bè xung quanh đều nói tôi đã cho đi nhiều hơn, vì anh
ấy mà bỏ lại gia đình, bạn bè để đến một thành phố xa lạ, phải thích nghi với
môi trường mới. Hơn nữa họ còn nói tôi yêu anhấy nhiều hơn anh ấy yêu tôi.
Nhưng họ đâu phải là tôi, làm sao họ biết được trái tim tôi đang nghĩ gì?” Cô
bướng bỉnh không để nước mắt chảy xuống, cố kiên cường nuốt ngược vào trong.

“Tôi đã đạt được thứ hạnh
phúc mà tôi không nên có, thì tại sao tôi phải oán trách? Tại sao còn không
biết hài lòng?” Cô tự giễu cợt mình nói: “Minh Minh luôn nói tôi xấu xí, đúng
thế, tôi chẳng phải quốc sắc thiên hương, thì dựa vào tài cán gì có một anh
chàng điển trai như vậy yêu mến”, nói xong An An quay mặt sang nhìn hắn, khẽ
cười.

“Gia đình Minh Minh cũng
phản đối, họ luôn muốn con trai mình phải tìm một cô gái vừa trẻ lại vừa đẹp,
chí ít thì cũng là người trong vùng, do đó lúc họ gặp tôi, sự thất vọng của họ
tôi đều biết. Tuy nhiên Minh Minh yêu tôi nên trước mặt anh ấy, họ không dám
phản đối, nhưng thực chất từ đáy lòng họ chẳng hề chào đón tôi. Vì vậy chúng
tôi đã ynhau đến sáu năm rồi mà vẫn chưa kết hôn, mẹ anh ấy cứ viện cớ rằng cả
hai còn quá trẻ, không cần gấp gáp.”

Nhẹ nhàng ôm An An vào
lòng, hắn có thể đọc được nỗi buồn và sự mệt mỏi trong cô.


“Mà Minh Minh cứ như một
cậu bé mãi không chịu lớn, chơi từ năm hai mươi hai tuổi đến khi hai mươi sáu
tuổi, trái tim anh ấy vẫn không quyết định được. Mặc dù chúng tôi có cãi cọ,
nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay, lần nào tôi cũng là người thỏa hiệp,
chấp nhận anh ấy và tiếp tục sống như vậy. Tôi luôn nghĩ, có lẽ đợi anh ấy
trưởng thành hơn một chút thì mọi thứ sẽ ổn.” Giọng cô yếu ớt, buồn bã, có thể
dốc hết tâm can để thổ lộ với người khác, bỗng nhiên An An cũng thấy lòng mình
nhẹ hơn rất nhiều.

Cánh tay hắn siết chặt
hơn, hóa ra trông cô kiên cường cứng cỏi là vậy nhưng nội tâm lại đầy những lo
lắng và mềm yếu. “Tôi không như anh ta”, hắn khẳng định.

Cô ở trong lòng hắn cười
khẽ, sự rung động đó như đánh thẳng vào trái tim Tiểu Vũ.

“Tôi nhìn cậu liền nhớ
ngay tới Minh Minh của thuở ban đầu. Trẻ trung và đầy tương lai”, cô ngồi thẳng
dậy, nhìn thẳng vào mắt Vũ Minh, giọng đầy chua chát: “Tôi đã nếm qua sự chua
xót đau khổ khi yêu một chàng trai ít tuổi hơn mình rồi, cậu bảo tôi làm thế
nào để chấp nhận tình yêu của cậu đây? Tôi hy vọng cậu sẽ có một tương lai tươi
sáng, đừng để bị trói buộc bởi sự mê muội trước mắt, con đường của cậu còn rất
dài, tôi không đáng đâu”.

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu
ra, cô luôn khước từ hắn chẳng qua bởi vì cô đã trải qua nhiều cay đắng khi yêu
một ngườikém tuổi. Nhất định cô cho rằng hắn chính là một Minh Minh thứ hai,
rồi cũng sẽ phải nhận lấy sự căm ghét và ruồng bỏ của gia đình hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận