Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Từ lúc chia tay Tiểu Vũ
vậy mà đã bốn ngày, hôm nào cũng đến đúng giờ lại nhận được điện thoại của hắn.
An An vẫn đang cố gắng tìm phòng, đi xem vài nơi, có mấy chỗ ở gần công ty
nhưng phòng ốc đều cũ kỹ, còn những phòng to và mới hơn thì lại yêu cầu phải
trả tiền trước một năm, cái nào cũng không được.

Ở công ty, An An tích cực
làm việc, không quan tâm đến những lời ra tiếng vào xung quanh. Dần dần, mấy
người đó thấy chẳng có gì thú vị nên không dò xét nữa, nhưng vẫn giữ khoảng
cách với cô. Đặc biệt là phó giám đốc Phương, lần nào đi qua
cũng hắng giọng một tiếng, cô có nghe thấy cũng chỉ cười xòa, dù sao trong công
việc cô chẳng liên quan trực tiếp với bà ta, bà ta muốn quản cô thì nên xem xét
phạm vi quyền hạn của mình đến đâu chứ.

Dù sao tất cả vẫn ổn.

Tuy nhiên, những việc
trước sau cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt. An An ở trong phòng khách sạn, đi
tới đi lui vẻsốt ruột. Cô nên tìm Minh Minh để nói chuyện, giải quyết cho xong
việc giữa hai người họ.


An An dứt khoát cầm điện
thoại lên, bấm số quen thuộc.

“Aló, mama”, giọng Minh
Minh vọng lại, vẫn như một đứa con nít. An An bình tĩnh: “Minh Minh, em muốn
nói chuyện với anh, khi nào anh về?”, chuyện này tốt nhất là nên gặp mặt để
giải quyết.

“Có chuyện gì thế? Có
phải mẹ anh lại nói gì à?”, Minh Minh biết mẹ mình đến chắc chắn sẽ làm khó An
An.

“Không liên quan đến mẹ
anh, là em có việc muốn nói.” An An nhắm nghiền mắt lại, anh ta biết rõ cô một
mình đối mặt với bà ta mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Anh ta từ
trước đến giờ lúc nào cũng vậy, chỉ quan tâm đến những buồn phiền của mình, còn
của người khác thì mặc kệ.

“Vậy mai anh về một
chuyến, dù sao mấy ngày nay cũng không có quần áo mặc. Máy giặt ở đây hư rồi,
mang về nhờ em giặt giúp”, Minh Minh sắp xếp.

An An nghe xong cười
nhạt, bây giờ anh ta đã có mẹ chăm sóc rồi, không sợ về nhà không có người quan
tâm. “Được rồi, anh đi chuyến xe chiều hả?”, cô biết là đi chuyến chiều thì
cũng phải bảy giờ hơn mới tới, trong lòng cân nhắc mộtchút.

“À, nói mẹ anh chuẩn bị
mấy món ngon ngon nhé.” Minh Minh vẫn chỉ muốn về nhà để có thể đi chơi tiếp,
“ừm”, An An ậờ, sau đó anh ta cúp máy. Cô gượng cười, đối với anh ta mà nói, sự
quan tâm của người khác giống như thói quen, không cần yêu cầu cũng sẽ ở ngay
bên cạnh anh ta, chẳng phải từ lâu Minh Minh đã nghĩ tất cả những điều này đều
là hiển nhiên rồi sao?


Buổi tối Tiểu Vũ gọi điện
đến. Hôm nay hắn rất vui, kể chuyện Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng gây họa, đang
bị huấn luyện viên phạt chạy mười vòng quanh sân vận động. Còn hắn thì một mình
vừa ngồi uống nước vừa giúp họ đếm số vòng chạy. Hai tên này siêu hài hước,
đang chạy mà còn hát tình ca với hai cô gái trên tầng đối diện, Tiểu Vũ chịu
không nổi, đúng là hai gã này mà rời gái ra là không sống nổi mà.

Nghe giọng nói vui vẻ của
Tiểu Vũ, An An cũng vui lây. Cô muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của
hắn, từ lúc trở về đến nay phải đối diện với biết bao chuyện phiền muộn khiến
tâm trạng cô như bị đám mây u ám che phủ, không hiểu đến lúc nào mới có thể
thoải mái cười trở lại. “Anh ngồi ngoài một mình, chắc không vui hả?”, cô cười
trêu chọc. “Hai cái tên háo sắc này mới vui”, Tiểu Vũ nhấn mạnh: “Em biết giờ
họ đang làm gì không?”. “Làmgì?”, cô tỏ ra tò mò để tăng thêm sự hứng thú của Tiểu
Vũ: “Haha, hai người vừa chạy vừa thoát y, còn hát ầm lên, mấy cô gái ở trước
mặt thì đang nhìn rất chăm chú! Khốn kiếp! Đúng là phục hai gã”.

“Ha ha”, An An nghe mà
phải bật cười, hai người này quả là quái dị. “Vậy hai cô nàng đối diện nhìn họ
hay quay sang nhìn anh?”, tâm trạng tự nhiên như bị cuốn vào cảm giác vui vẻ
này.

“Dĩ nhiên anh chỉ nhìn
mình em thôi.” Tiểu Vụ nín cười, nghiêm túc nói. An An nghĩ đến nét mặt đó của
hắn, bồng trở nên thoải mái hẳn. Đúng thế, những buồn phiền hãy để lại đằng sau

đi, lúc này hãy đón nhận hết niềm hạnh phúc mà hắn mang đến. “Giá như lúc này
anh lại có thể xuất hiện ngay trước mặt”, An An bắt đầu thầm thì, Thượng Đế có
thể mang anh về đây thì hay biết mấy.

“Nhớ anh đến vậy à? Anh
cũng rất nhớ em”, giọng hắn càng tha thiết: “Sắp rồi, sắp rồi, chương trình đào
tạo sắp kết thúc rồi. Em đợi anh, anh sẽ mau về bên em.” Đột nhiên hắn cao
giọng, an ủi cô. An An cười hạnh phúc, cô tin là thế.

Tiểu Vũ cũng đang mong
ngóng từng ngày để có thể bay về bên cô. Không ở bên cạnh, chỉ có thể nghe thấy
tiếng cô, trong lòng không tránh được cảm giác lo lắng, bất an, sợ rằng ở đó cô
gặp phải phiền phức. Cô là người dịu dàng chu đáo, bản thân có chuyện cũng
không muốn ảnh hưởng đến người khác, luôn để mọi thứ trong lòng. Cô gái này đúng
là phải dạy dỗ lại, nếu cứ mạnh mẽ như vậy thì làm sao hắn có thể chăm sóc, bảo
vệ cô?

Nhanh thôi, cuối cùng đợt
đào tạo cũng sắp kết thúc. Chỉ còn hai ngày nữa là có thể về bên cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận