Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 13
Chương 39: Trúng “độc”
Sau một đêm ngon giấc,An An dậy rất sớm. Trời tờ mờ sáng, ngoài khơi xa đã thấy vài chiếc thuyền nhỏra khơi, dập dờn điểm xuyết trên những con sóng xanh biếc. Đường chân trời vẽmột vệt dài vô cùng mỹ lệ ngăn cách không gian, giống như lơ lửng ở đó chẳngmuốn bỏ đi. Cô tự cốc vào đầu mình, không nghĩ ngợi nữa, hôm nay bắt đầu căngthẳng rồi.
Công việc đào tạo rấtthuận lợi. Chỉ duy lúc sáng, do Đồng chủ nhiệm có dặn dò trước là Giám đốc rấtchú trọng kết quả đào tạo lần này, nên mọi người đều hết sức chăm chú lắngnghe, ghi chép đầy đủ. Nhưng An An tỏ ra thích thú hơn khi thấy mọi người traođổi với nhau, cô liền đưa ra một hai đề thi trắc nghiệm, quả nhiên, rất nhanh,sự tò mò của mọi người được thức tỉnh. Đa số họ đều là những người còn trẻ, cóthể đã quá quen với việc một người ở trên giảng còn bên dưới lắng nghe, sau đólàm bài thi coi như xong. Không ngờ rằng, trong chương trình đào tạo này còn córất nhiều trò chơi và bài kiểm tra thú vị. Học cảmột ngày nhưng ai nấy đều tỏra hết sức hưng phấn, tinh thần lên rất cao. Đồng chủ nhiệm đứng gần đó quansát hài lòng gật đầu, cô gái này quả là có rất nhiều ý tưởng hay.
Tâm trạng của An An rấttốt, trái tim mong mỏi đã được khỏa lấp, công việc hiện giờ giống như một tròchơi, trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc còn nửa giờ nữa là có thể gặp được cậunhóc dễ thương kia rồi. Cô rất muốn kiềm chế lại nhưng vừa nghĩ đến đấy, khóemiệng liền không giấu được nụ cười, ánh mắt vì thế cũng trở nên dịu dàng. Thì ra,nhớ một người lại ngọt ngào như vậy, đợi chờ từng giây từng khắc trôi qua, đếnkhi gặp được hắn trái tim cô như ngừng đập.
Bước ra khỏi phòng họp,nhìn đám người xa xa phía trước cô khẽ mỉm cười nói với Đồng chủ nhiệm: “Đồngchủ nhiệm, tối nay tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, tiện đi thăm người bạn ởđây. Bữa cơm tối nay, tôi có thể không góp mặt được không?”. Đồng chủ nhiệmcười hòa nhã: “Không việc gì, thanh niên mà, cứ đi chơi đi. Hôm nay rất tuyệt,không ngờ mọi người lại thích cách huấn luyện này đến vậy. Cô cũng mệt rồi, đithư giãn một chút cũng tốt, tôi sẽ nói với Giám đốc Hàn cho. Dù sao đi với mấyông già, mình cô con gái chắc không thích lắm”.
Cô cảm kích nhìn Đồngchủ nhiệm, khẽ gật đầu: “Cảm ơn chủ nhiệm, giáo án ngày mai tôi sẽ đưa cho TiểuChutrước để cô ấy có sự chuẩn bị trước”. Tiểu Chu là trợ lý của ông Đồng, mộtcô gái còn rất trẻ.
Đồng chủ nhiệm bố trí xeđưa cô về khách sạn. Lúc về đến nơi vẫn chưa thấy ai cả, chắc mọi người cònđang nghiên cứu mấy vấn đề kinh doanh và kỹ thuật, đây đều là những chi tiếtcần phải có thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng.
An An tắm xong ngồi bêncửa sổ sấy tóc, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, mới sáu giờ,không biết Tiểu Vũ đã học xong chưa? Hôm nay có đến muộn không? Vừa nghĩ cô vừanhìn ra biển, ánh mặt trời chầm chậm cùng những con sóng dần dần chìm xuống. Côkhông muốn làm phiền Tiểu Vũ lúc này, sợ sẽ ảnh hưởng đến kỳ đào tạo của hắn.
Nhưng trong lòng lại rấtnhớ, muốn hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như lần trước, cùng cô ăn cháo,gương mặt không kìm được bồng hồng lên. Thật sự cô càng ngày càng thích hắn,cảm giác này không biết có từ lúc nào, con người đó đã gieo vào trái tim cô mộthạt giống, nó dần dần, lặng lẽ nảy mầm lớn lên, thời gian trôi qua, nó đã bámsâu tận đáy lòng. Mồi lần hắn xuất hiện như chạm vào nơi cội rễ trái tim cô,kéo theo toàn bộ cơ thể, tâm trí, ảnh hưởng đến cả suy nghĩ của cô. Đợi đến khicô muốn chống cự thì cái rễ kia đã ăn sâu đến nỗi ngay cả hít thở cũng cóthểnhớ đến mùi trên cơ thể hắn, thậm chí ngập tràn trong đầu là hình ảnh nụ cườivui vẻ của hắn.
Cô trúng “độc” rồi,trúng một thứ độc gây chết người nhưng vô cùng ngọt ngào.
Hơn nữa bản thân lạikhông muốn được giải độc, nếu như đây là sự phản bội do chính cô chủ động thìcứ để cô nhận lấy đi. An An không còn muốn tiếp tục đấu tranh nữa, mặc kệ cáigì là trách nhiệm và tội lỗi, cô chỉ muốn tận hưởng, ghì giữ thật chặt hạnhphúc, cho phép mình ích kỷ, chẳng mong hạnh phúc này có thể mãi mãi, cứ coi đâylà giấc mơ mà cô có thể chầm chậm trải qua, chầm chậm tỉnh giấc.
Trong vô thức, cô ôm đầugối dựa vào thành cửa sổ, chìm dần vào giấc ngủ, sự ngọt ngào mỏng manh kiadường như vẫn còn phảng phất trên khóe miệng.
“There are you hear meone night say
And I am waiting, andyou say mying.”
Tiếng nhạc quen thuộc vanglên, cô tỉnh dậy, quay đầu nhìn chiếc điện thoại nằm trên giườngnháy đang rung.Cô mỉm cười, bước tới cầm lên.
“Alô, tôi vừa kết thúcxong, còn cô thì sao? Có phải đi ăn cùng họ không?”, giọng nói mà cô nhớ nhungđó đang vọng đến, rất rõ ràng. “Hôm nay không phải đi, tôi nói vớikhách hàngrồi, định ra ngoài dạo một chút.” Cô nghe thấy phía bên kia giọng hắn khẽ cười,cô có cảm giác mặt minh đang đỏ lên, nhưng lại không muốn phủ nhận vì hắn mà từchối mọi người. “Vậy thì được”, Tiểu Vũ chậm rãi nói: “Chút nữa tôi đến đón cô,khoảng chừng sáu giờ bốn mươi. Đứng ở trạm xe buýt đợi tôi”. Cô cười, khẽ nóiđồng ý.
Cuộc gọi kết thúc, An Ancầm điện thoại ngẩn ngơ một lúc, nhớ hắn quá, muốn được gặp hắn ngay bây giờ.Lúc ấy cô mới phát hiện ra nỗi nhớ đang giày vò kia giống như một sự tra tấn,cho dù đã nghe được giọng nói nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn mong được gặphắn thật sớm, muốn mỗi giờ mồi khắc được bên hắn.
Cô không thể ngồi yên,còn tới hai mươi phút nữa hắn mới tới, nhưng lại không muốn một mình thẫn thờtrong phòng thế này, sự trống trải nơi đây khiến nỗi nhớ của cô như trào ramãnh liệt. An An liền thay quần áo, trang điểm qua rồi đi xuống lầu.
Chương 40: Đứa bé
Trời đã dần chìm vàobóng tối, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, không khí oi bức trộn vớivị biển càng khó chịu hơn.
Cô đi qua khoảng sân củakhách sạn, chầm chậm tiến về phía trạm xe buýt, sẩm tối ngày hè, dòng ngườinhộn nhịp, ai cũng vội vã trở về căn nhà ấm áp và đầy hạnh phúc của mình. Mặcdù đi trong thành phố xa lạ này, nhưng An An lại không hề cảm thấy cô độc, bởivì ở đây còn có hắn. Cô khẽ mỉm cười, phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh bồngtrở nên đáng yêu biết bao.
Trạm xe buýt thưa thótvài người đứng đợi, phần lớn đều là trở về nhà. Cô kiên nhẫn ngồi trên ghế,nhìn những chiếc taxi qua lại, mong đợi người sắp xuống xe kia là hình bóng màcô quen thuộc.
Đột nhiên, bên cạnh vanglên tiếng thút thít yếu ớt, sau đó ngày càng lớn dần, An An ngạc nhiên quayngười lại, cách đó không xa một cô bé chừng bốn năm tuổi đang ngồi bệtngay bênvệ đường, gào khóc. Cô tò mò đứng dậy đi tới, ngồi xuống gần cô bé, muốn vỗ lênvai đứa nhóc đó, nhưng bàn tay vừa chạm vào lập tức bị tránh ra. Đứa bé này cóvẻ rất nhạy cảm. Cô rụt tay lại, nhẹ nhàng ngồi cạnh nó, nhìn xung quanh khôngthấy có ai, chỉ có những người đi đường đang chỉ trỏ, nhất định cô bé này đã bịlạc rồi. Cách đây khoảng năm mươi mét có một siêu thị lớn, người ra người vàokhông ngớt.
Cô thử an ủi đứa nhóc:“Em à, có phải em bị lạc mẹ phải không?”. Khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt vừanghe tới mẹ liền ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, nức nở nhìn người đang ngồitrước mặt, “Mẹ.... mẹ không nữa rồi”.
An An đoán chắc là cô béTâm Tâm này đi cùng mẹ đến đây mua đồ rồi bị lạc, liền dỗ dành: “Tâm Tâm, đừngkhóc nữa”.
Cô mỉm cười: “Có phải mẹmua cho Tâm Tâm những thứ Tâm Tâm thích ăn không? Xách rất nhiều túi phảikhông?”. Tâm Tâm dần dần nín khóc, nước mắt vẫn còn dính trên gương mặt nhỏnhắn.
An An rút ra một tờ khăngiấy, đưa cho cô bé, nhưng Tâm Tâm cảnh giác tránh ra. Cô cũng không ép, đưa tờkhăn giấy trước mặt cô bé: “Tâm Tâm rất ngoan phải khôngnào? Vậy tự mình laumặt, được không?”. Tâm Tâm bĩu môi, do dự với lấy cái khăn, vo thành một cụcrồi lau lung tung làm cho nước mắt nước mũi nhoe nhoét lên mặt. Cô mỉm cười lấytờ khăn khác lau cho cô bé, lần này Tâm Tâm không tránh nữa, cảm thấy người dìtrước mặt mình rất dịu dàng, không giống như những người xấu mà mẹ nó đã nói.
Những người vây quanhđứng xem thấy đứa trẻ không khóc nữa cũng dần bỏ đi. Họ nghĩ cô gái này sẽ giúpđứa bé đó đi tìm mẹ.
“Tâm Tâm, nói cho dìbiết, có phải lúc nãy Tâm Tâm cùng mẹ đi mua đồ phải không?”, cô nhẹ nhàng xoalên mái tóc cô bé.
“Mẹ... Tâm Tâm muốn ănthạch. Huhu... mẹ không cần Tâm Tâm nữa.” Đứa bé cứ lặp đi lặp lại, tiếng thútthít bắt đầu vang lên. An An vội ôm cô bé vào lòng an ủi: “Tâm Tâm, không phảimẹ không cần Tâm Tâm đâu. Ngoan nào, đừng khóc, chắc là mẹ đi mua thạch đấy”.Có lẽ hai mẹ con đang trên đường về sau khi mua đồ xong, Tâm Tâm đòi ăn thạchnên mẹ cô bé đã quay lại mua, thế nên mới đi lạc.
Tâm Tâm nghe xong, bántín bán nghi hỏi lại: “Có thật mẹ sẽ mua thạch cho Tâm Tâm không?”. “Tất nhiênrồi. Mẹyêu Tâm Tâm nhất mà, chắc chắn là đi mua thạch cho Tâm Tâm rồi”. Đứa bémếu máo, nghiêng đầu, dựa vào vai cô rồi nhìn lên: “Mẹ, mẹ... Tâm Tâm không cầnăn thạch, chỉ cần mẹ thôi”.
An An nhẹ nhàng ôm lấyTâm Tâm, thầm nghĩ lát nữa phát hiện không thấy con mình đâu chắc mẹ cô bé sẽquay lại tìm thôi.
“An An”, nghe thấy giọngnói quen thuộc, cô quay đầu lại, thì ra là Tiểu Vũ, đang đứng cách đó không xa,cô liền mỉm cười giơ tay vẫy hắn.
“Đây là...?”, Tiểu Vũ điđến nơi nhìn vào đứa nhóc cô đang ôm trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn hơi caulại, trên mặt còn đầy nước mắt với nước mũi, đôi mắt ngây thơ đang nhìn hắnchằm chằm.
“Đây là Tâm Tâm, cô bébị lạc mẹ.” An An xoa đầu đứa nhóc đầy yêu thương: “Tâm Tâm, chú này là bạn củadì, không phải người xấu đâu”. Nhưng Tâm Tâm không thèm để ý đến lời cô nói, cứdán mắt vào Tiểu Vũ. Lát sau, cô bé vùng dậy thoát khỏi vòng tay cô, bước tớigiật giật áo hắn, quay đầu nhìn cô: “Đây là anh, không phải chú”.
Thật chịu không nổi,đúng là ranh con. Anh chàng này vừa xuất hiện, Tâm Tâm liền chẳng thèm để ý đếncô nữa. Tiểu Vũ thấy thế, trong lòng cười trộm, nháy mắt với cô, đầyđắc ý.
Tâm Tâm thấy vậy tỏ vẻkhông vui, càng giật mạnh áo hắn: “Anh, bế, bế”. Ôi trời, tức chết mất, ban nãycô muốn ôm thì không cho, vậy mà khi Tiểu Vũ vừa xuất hiện lại đòi bế. Sao hắnđi đến đâu cũng mê hoặc người khác vậy, thậm chí cả đứa nhóc ngây ngô này nữachứ.
Tiểu Vũ đành khom ngườixuống, một tay nhẹ nhàng bế Tâm Tâm lên, một tay kéo cô đứng dậy. An An ngồixổm từ nãy đến giờ cũng bắt đầu tê hết cả chân không đứng nổi. Tâm Tâm đượcTiểu Vũ ôm trong lòng, hớn hở vuốt mặt hắn, đôi tay nhỏ sờ sờ vào mũi, môi, sauđó hôn mạnh một cái vào mặt Tiểu Vũ. “Cậu thì, đi đến đâu cũng làm các cô gáimê muội, ngay cả mấy đứa nhóc cũng không tha”, cô giận hờn đánh vào cánh tayhắn.
Nhưng Tiểu Vũ không hềgiận, thản nhiên quay sang cười với cô bé. Đúng lúc hai người đang chơi đùacùng Tâm Tâm thì từ đằng xa vọng lại tiếng gọi lớn: “Tâm Tâm, Tâm Tâm”. Đứa bévừa nghe thấy tiếng mẹ vội giẫy đòi xuống, chạy ngược lại phía sau, mẹ Tâm Tâmtay xách túi đồ lớn cũng đang chạy tới.
Hai người nhìn nhau,Tiểu Vũ ôm lấy cô, còn cô an tâm ngả đầu vào ngực hắn, nhìn mẹ Tâm Tâm bế cô bétiến lại gần, trong lòng tràn ngập ấm áp. Tâm Tâm được mẹ bếtrên tay tiến gầntới cảm ơn hai người họ, còn nói với mẹ mình: “Tâm Tâm thích anh này”. Mẹ TâmTâm ngại ngùng nhìn hai người rồi cảm ơn thêm lần nữa. An An xoa đầu cô bé nói:“Không cần cảm ơn”, rồi còn khen cô bé rất ngoan. Tâm Tâm giật giật áo mẹ: “Mẹ,mẹ, con mới hôn vào má anh đẹp trai kia, con muốn hôn một cái nữa”. Mẹ Tâm Tâmáy náy nhìn hai người, rồi ngăn cái cơ thể nhỏ bé đang với sang kia.
An An đẩy Tiểu Vũ rahiệu bế cô bé. Tiểu Vũ nghe theo, rướn qua hôn vào má Tâm Tâm một cái, cô béhớn hở hôn lại vào má hắn, rồi cười khanh khách. Hai người nhìn theo mẹ Tâm Tâmbế cô bé đi, xa dần khuất khỏi tầm mắt, thấp thoáng còn thấy cô bé vẫy tay chàohai người họ.
Nhìn mãi về phía đó, chođến khi hai mẹ con mất hút trong dòng người nhộn nhịp, cho đến khi bỗng cảmthấy eo mình bị thít chặt, An An ngẩng lên thấy Tiểu Vũ đang nhìn mình âu yếm,trái tim bồng trở nên ấm áp, cô mỉm cười nói: “Tâm Tâm thật đáng yêu”, trongmắt dường như vẫn còn hiện lên gương mặt nhỏ nhắn dễ thương kia.
Hắn chỉ chỉ vào mũi cô:“Đúng thế, mới nhỏ đã biết đánh giá thế nào là một anh chàng đẹp trai”. Ngaylập tức cô nhớ lại cảnh Tâm Tâm vừa nhìn thấy Tiểu Vũ đã không thèm để ý đếnmình, An An quay sang giận dỗi: “Thật quá đáng, lúc đầu đưa tay muốn ôm nó, cônhóc còn khôngcho, cậu vừa đến đã đòi hôn má”.
Hắn cười đắc ý, nhẹnhàng ôm lấy cô, rồi vẫy một chiếc taxi.
Chương 41: Tốt bụng
An An trong lòng cảmthấy bất bình, lúc ăn cơm vẫn còn bực bội, tại sao đi đến đâu hắn cũng nổitiếng như thế? Đã vậy còn tự mãn: “Tâm Tâm sau này chắc chắn sẽ có con mắt tinhđời để chọn bạn trai, đây là một cô bé cực kỳ thông minh”.
Ăn cơm xong đã đến támgiờ. Hai người nắm tay nhau thong thả bước dọc con đường cái hướng ra biển.Biển cách đường khôn
g xa, đi qua một bãi đấttrống, len qua những bãi cỏ và luống hoa, đi qua mấy nhà dân cứ hai ba ngườimột hoặc cả gia đình đang trải thảm ngồi hóng gió.
Biển sâu hun hút, tốiđen hòa với nền trời thành một màu đồng nhất hiện ra trước mặt. Trong bóng tối,tất cả đều trở nên mờ mịt, chỉ có ngọn đèn tít tắp đằng xa báo cho họ biếthướng đi đến bờ biển. Đi qua đám cỏ dại, giẫm lên bãi cát, đôi giày cao gót bịlún xuống, cô phải nhấc từng bước từng bước một.
Càng đi gần về phía biển,cát ở dưới chân càng mịn, An An trong lòng cảm thấy bất bình, lúc ăn cơm vẫnAnthích thú cởi giày, chân trần bước lên bờ cát mềm mại. Cô kinh ngạc thốt lên:“Woa, cát ở đây mịn thật, rất dễ chịu” rồi phấn khích giơ đôi giày lên, ra hiệubảo hắn cũng bỏ giày ra. Tiểu Vũ liền nghe theo để chân trần giống cô.
An An như một đứa trẻ,chạy nhảy la hét trên cát. Hắn xách giày, bám theo sau nhìn cô, khi gần khi xa,mờ mờ ảo ảo, hắn chỉ có thể thấy hình những tán hoa bay phấp phới trên áo cô,bất giác mỉm cười nhớ lại hình ảnh tốt bụng ban nãy.
Lúc đó hắn đang đứng từđằng xa nhìn thấy cô ngốc này ngồi bên cạnh đứa bé kia. Không nghe rõ cô nóigì, nhưng thấy gương mặt đầy dịu dàng đấy, hắn biết cô đang dỗ dành đứa nhóc.
Bức tranh đó vẽ lên thậtđẹp, ánh sáng le lói của buổi chiều chạng vạng hòa vào cơ thể cô, giống như mộtvầng hào quang bao quanh bức tranh ấm áp đó.
Cô cứ thế kiên nhẫn dỗdành cô bé, nhẹ nhàng lau mặt và ôm nó vào lòng. Trái tim hắn tuôn đầy thươngyêu, nhất là khi nhìn thấy sự dịu dàng ấm áp trên khuôn mặt cô, cô gái này nhấtđịnh rất yêu trẻ con, dáng vẻ vỗ về ôm ấp kia, giống như đang bảo vệ một vậtbáu vô cùng quý giá.
Tiểu Vũ biết mình khôngyêu nhầm người, cô tốt bụng không hề tính toán, lúc nào cũng toát ra sự dịudàng, luôndùng tình yêu thương để đối đãi những người xung quanh, lúc nào cũngchỉ nghĩ cho người khác. Nhớ lại lúc cô nhìn theo bóng Tâm Tâm khuất dần, ánhmắt lộ vẻ thân thiết không nỡ rời xa. Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, cầu xincô cũng đối với mình như Tâm Tâm, quan tâm yêu thương, đừng né tránh hắn. Cô cóthể lưu luyến một đứa nhóc xa lạ, vậy nếu như cô thật sự thích một ai đó, thìchắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương người ấy vô điều kiện. Do đó, điều màtrái tim hắn mong mỏi tình yêu, sự quan tâm chăm sóc của cô.
“Mau đến đây, Tiểu Vũ,mau lên”, cách đó không xa, An An hào hứng ngồi xuống gọi lớn. Hắn khẽ cườibước lại chỗ cô.
“Cậu xem, tôi đào đượcmột con sao biển”, cô phấn khích lôi nó lên. “Chúng ta thi xem ai đào đượcnhiều sao biển hơn đi?”, nói xong cô liền quăng giày sang một bên, ngồi xổmxuống đất chăm chú tìm những con sao biển đang nằm trên cát.
Hắn bật cười, để giàycủa cả hai đặt lên một chỗ đất khô. Sau đó bắt đầu đi tìm sao biển, một con saobiển lờ mờ hiện ra, hắn nhẹ nhàng từ từ kéo nó lên. Hắn thích thú đào tiếp,nhoài người trên cát, chầm chậm dò tìm.
Ở bên cạnh, cô cũng í ớikhi vừa phát hiện ra một con. Côgọi tên hắn, nhưng Vũ Minh không thèm để ý, chỉchăm chăm tìm kiếm, hắn muốn cho cô một bất ngờ lớn.
Bồng gần đó, cô kêu lên:“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau lại đây, sao con sao biển trở nên cứng thế này?”. Hắnđứng dậy bước lại phía cô, quả nhiên là An An tìm được cũng không ít sao biển,nhưng những con đào được lúc đầu đều đã cứng đơ, giống như đá vậy. Cô nhăn mặt,phụng phịu: “Sao lại thế này?”. Hắn cầm con sao biển trên tay cô đặt lên mặtcát, quả nhiên mấy con chưa cứng vội chui vào cát, hoàn toàn không thấy chúngđi như thế nào nhưng nó cứ chìm dần xuống. Còn những con đã cứng lại thì vẫnnằm yên một chỗ. Hắn hiểu ra: “Mấy con sao biển này khi ra khỏi cát sẽ nhanhchóng chết vì bị mất nước, sau đó chúng sẽ trở nên như thế này”.
Ai da, như chợt nhớ rađiều gì, hắn chạy vội đến chỗ mình vừa ngồi ban nãy. Cô tò mò chạy theo sau,thấy Tiểu Vũ xoài người ra đất, bên cạnh chân có đến chục con sao biển, khônghiểu hắn đang làm gì. “Haizz, lại thế rồi”, hắn than thở: “Làm sao lại nữa?”.
Hắn cười giải thích:“Tôi mới bỏ một đám ở đây, nhưng không ngờ chúng lại có thể chạy được, cô nhìnxem”, tay hắn chỉ một con, bên cạnh nó còn xuất hiện mấy dấu vết: “Nó vừa mới ởchỗ này, một lát sau đã chạy đến kia rồi.”, hắn lại chỉ một con dưới chân, gầnnhư đã mất dạng, chỉcòn dấu năm cánh của nó trên nền cát: “Chúng chỉ giấu mìnhdưới cát thôi. Nếu cô móc xuống chắc chắn vẫn thấy nó”. Hắn vui vẻ chỉ vào mấycon ngay bên cạnh chân, lần đầu tiên cô phát hiện sao biển lại kỳ lạ đến thế,hơn nữa dấu vết chúng để lại khi di chuyển cũng không giống nhau, thậm chí cócon còn vùi mình xuống theo hình trôn ốc.
Hắn bắt đầu xếp nhữngcon sao biển lại, dùng nó để tạo thành hình trái tim. Cô thích thú nhìn hắn,không ngờ con người này lại lãng mạn đến thế. Hắn còn dùng tay viết lên mấy chữ: “Thân tặng An An tốt bụng”, cô cảm động nhìn hình trái tim được tạo ra từ saobiển, liền rút chiếc máy ảnh trong túi ra chụp lại.
Nhìn dòng chữ đầy ấm áphiện lên trong máy ảnh, cô mỉm nói: “Cảm ơn”.
Hắn khẽ cười, ngắm dángvẻ ngọt ngào này của cô. Thấy An An có vẻ thích sao biển nên hắn tìm thêm mấycon để cô mang về làm kỷ niệm. Nhưng cô lại ngăn hắn: “Không cần đâu, tôi thấytội nghiệp chúng lắm, vừa rời khỏi nước đã chết. Tôi không muốn đâu. Cứ đểchúng đi đi”. Hắn dừng lại, dịu dàng nhìn cô, người con gái tốt bụng này quảnhiên có trái tim lương thiện.
Đột nhiên Tiểu Vũ đưabàn tay đầy cát lên chạm vào mặt cô. “Á...”, cô giật mình hét lớn, gương mặt dínhđầy cát, hắn vội bỏ chạy, cô tức mình vừa đuôi theo vừa gọi hắn.
Chương 42: Quyến luyến
Hắn thích thú nhìn côkhông đuổi kịp, càng thích thú hơn khi chạy ra phía biển, nước biển lành lạnhtạt lên bắp chân, cảm giác khoan khoái dễ chịu như xua đi cái nóng bức của ngàyhè. Những đợt sóng đang cuộn tới, giống như bàn tay dịu dàng vuốt ve đôi chân.Hắn đứng đó, yên lặng cảm nhận sự rung động của nước biển.
Cô nhào tới, đâm sầm vàongười Tiểu Vũ, bám chặt cánh tay hắn, sau đó mới thở phào, chống hông đứng cạnh.Bất chợt An An thấy mình giống như đứa trẻ chưa từng thấy biển, mỗi khi có consống ập tới cô lại nhảy lên, “Nhảy sóng đi..còn kéo hắn lại để đợi những consóng kế tiếp.
Dường như niềm vui củacô đã tràn sang hắn, lâu lắm rồi Tiểu Vũ không cười vui vẻ như thế này, mồi lầnở bên cô cảm giác thật khác.
An An bám vào vai hắn,thở hổn hển vì mệt. Đợi đến khi lấy lại sức cô mới buông tay ra, tiến thêm mộtchút nữa. Hắn vội kéo tay cô lại, vì sợ đi quá xa, cô quay đầu mỉmcười tỏ vẻkhông sao.
Rồi cô đứng trước mặthắn, hít một hơi thật sâu, dang rộng đôi tay, ngả đầu về phía sau như muốn lặnglẽ đón lấy màn đêm.
Hắn bước tới cạnh, nghecô thì thầm: “Biển đêm tuyệt quá, nhắm mắt thế này không chỉ cảm nhận được sựmênh mông của biển cả mà cậu còn có thể nghe thấy âm thanh của gió”, nói xongcánh tay càng dang rộng hơn.
Tiểu Vũ bắt chước theocô, nhưng ngoài tiếng sóng vỗ rì rào ra, bên tai hắn chỉ vọng lại hơi thở củaAn An.
Giọng cô nhẹ nhàngtruyền đến bên tai hắn: “Nó tới đấy, cậu có cảm thấy không? Nó như đôi tay mềmmại, nhẹ nhàng lướt qua vai cậu, hôn nhẹ vào má cậu, rồi lên môi, nghe thấykhông? Nó đang nói, đêm nay vì có cậu mà biển trở nên tuyệt đẹp đến vậy”.
Hắn hít một hơi thậtsâu, cảm giác mọi buồn phiền trong tim đều được trút hết ra ngoài, cơn gió nhènhẹ tràn qua cơ thể giống như muốn gột sạch tất cả. Cảm giác toàn thân thảlỏng, Tiểu Vũ chầm chậm mở mắt, quay sang nhìn cô, An An vẫn đang yên lặng tậnhưởng đêm tuyệt vời này, lại một lần nữa cô hắn xúc động.
Cô mở mắt mỉm cười, thấyánh mắt mơ màng của hắn. Độtnhiên cô cúi người té nước về phía hắn, làn nướclạnh tạt lên mặt khiến Tiểu Vũ bừng tỉnh, cô thấy hắn giật mình, bật cười rồichạy thật nhanh. Cuối cùng cũng trả thù được hắn, cô cười sung sướng.
Không ngờ cô ngốc nàydám đánh lén mình. Hắn vội vàng đuổi theo, nhào về lên phía trước túm lấy cô,hai cơ thể nghiêng ngả ngã lăn ra cát. An An cảm thấy chóng hết cả mặt, đợi đếnkhi cô lấy lại tinh thần thì đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
An An thở hổn hển, cơthể nóng bừng, muốn đẩy hắn ra, nhưng dường như Tiểu Vũ không hề có ý định đứngdậy. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, làn tóc mềm xõa trên cát, khuôn mặt lấmtấm mồ hôi, đôi mắt ngời sáng, cặp môi khẽ mở đang thở gấp, vẻ quyến rũ đóchẳng khác gì hình ảnh từng xuất hiện trong những giấc mộng của hắn.
Ảnh mắt mê hoặc của TiểuVũ chiếu thẳng vào khiến cô bối rối, bầu không khí giữa hai người như bị đóngbăng. Cô không dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng, lại mơ hồ như chờ đợi.Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, ngày càng nóng hơn, từ từ lan sang khiếntoàn thân cô như bị đốt cháy.
Cô căng thẳng liếm môidưới, đột nhiên thấy hắn rùng mình, cơ thể cứng ngắc giống như cố gắng giữ chặtmộtcái gì đó.
Một tay hắn chống xuốngnền cát, tay còn lại vén những sợi tóc của cô ra sau vành tai, rồi lướt quacánh mũi, cảm giác ngưa ngứa khiến cô không nén được thở hắt ra.
Giọng nói như ma thuậtcủa hắn phảng phất truyền vào tai An An: “Giờ tôi có thể yêu cầu món quà củamình không?”. Đầu óc cô tê dại, từ từ suy nghĩ, nhớ lại lúc nói chuyện điệnthoại cô đã đồng ý với hắn, nếu có thể xuất hiện mời cô ăn hải sản thì cô sẽđáp ứng mọi yêu cầu của hắn. Nhưng, nhưng, trái tim cô đang do dự, hồi hộp vàcả sợ hãi nếu hắn nói ra yêu cầu đó.
Ảnh mắt hắn nhìn thấutận đáy lòng cô, gương mặt hắn ngày càng tiến gần tới. Cô lo lắng nhắm chặt mắtlại, nín thở. Đôi môi mềm mại của hắn đặt lên môi cô, có chút mát lạnh, nhẹnhàng chạm vào giống như chiếc lông vũ lướt qua. Hắn khẽ cắn đôi môi mềm mạiđó, nhấm nháp, sự dịu dàng này khiến trái tim cô cảm thấy rã rời, chầm chậm thảlỏng, để mặc những rung cảm ập tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui