Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 15
Chương 46: Quấy rối
Rất muộn hắn mới đưa côvề. Chiếc taxi chạy một mạch vào sân khách sạn, bốn phía tĩnh mịch chỉ nghethấy tiếng động cơ xe “xình xịch” vọng lại. Hắn bước xuống, vòng sang mở cửacho cô, tay chắn lên mui xe, đưa tay dìu cô ra, An An mỉm cười tận hưởng sựchăm sóc chu đáo của hắn. Lúc nào Tiểu Vũ cũng vô tình thể hiện sự quyến rũ nhưvậy.
Cô nắm lấy tay hắn, khẽnói: “Cậu mau về đi, muộn lắm rồi, cấp trên lại ý kiến này nọ”. Nhưng hắn lậttay nắm lại tay cô, kéo sát lại nhẹ nhàng đặt lên mặt cô một nụ hôn, ánh mắtchan chứa yêu thương. An An nở nụ cười thật tươi, ngọt ngào, khẽ bỏ tay hắn ra,nói nhỏ: “Ngủ ngon, mơ những giấc mơ đẹp nhé”.
Cô quay người đi vàokhách sạn, mới được mấy bước ngoảnh lại thấy hắn đứng cạch chiếc taxi, ánh mắtvẫn đang nhìn mình, cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc rồi mới đi tiếp vào sảnh, đếnkhi An An bước vào thang máy hắn mớiquay vào xe về khách sạn của mình.
Ngủ một giấc đến tậnsáng. Hôm nay là thứ tư, cô đã đến Đại Liên được ba ngày rồi. Cảm giác hạnhphúc này khiến từng ngày trôi qua trở nên vô cùng đặc biệt, thức dậy trong chờđợi, để mong đến cuộc hẹn ngọt ngào buổi tối.
Đúng vậy, cần gì phảisuy nghĩ chuyện sau này, cứ giao cho Tiểu Vũ đi, chẳng phải hắn sẽ mang đến chocô một tương lai sao? Nếu đã quyết định nắm lấy tay hắn thì không cần phải dodự, cùng hắn đến đích cuối cùng. An An vui vẻ quăng hết ưu phiền, quyết địnhtận hưởng những ngày hạnh phúc còn lại, thay vì nghĩ ngợi quá nhiều và vật lộnvới đau khổ chi bằng mở rộng trái tim tận hưởng những gì mình đang có.
Cô đứng trong tháng máy,hôm nay cô đi sớm hơn ngày thường, mọi người vẫn chưa thấy ai xuống. “Đinh”,đèn thang máy sáng lên, dừng ở lầu ba, cửa mở khiến cô giật mình, người đứngngoài chính là Phương Hoa. Đột nhiên nhớ lại chuyện Tiểu Vũ ngày hôm qua vìngười đàn ông này mà lên cơn ghen, cô có chút bực mình, ngẩn ra quên cả chào.
Thang máy đóng lại,không gian trống trải chỉ cô và anh ta. vẫn đang nghĩ ngợi lung tung không hềchú ý đến vẻ mặt của người bên cạnh. Phương Hoa mở lời trước: “Hôm nay sao dậysớm vậy?”, lúc này cô mới tỉnh lại, khẽ cười ậm ừ một tiếng cảm giác giọng nóicủa anh ta có gì đó lạnh nhạt không hề thân thiện, hay tại cô đã quá nhạy cảmrồi.
“Tối qua đi chơi về muộnnhư vậy mà sáng vẫn dậy sớm được, giỏi thật.” Quả nhiên không phải do cô quánhạy cảm, vẻ lạnh nhạt của anh ta đích thị là đang chế nhạo cô. An An sữngngười, quay sang nhìn, anh ta đang nói cái gì? Tối qua? Lẽ nào...
Nhưng Phương Hoa khôngnhìn cô, nụ cười trên mặt khiến người ta khó có thể đoán ra được điều gì:“Không ngờ cô lại thích mấy tên mặt búng ra sữa”. Anh ta đúng là theo dõi mình,cô ngạc nhiên nhìn Phương Hoa, không rõ làm thế nào anh ta biết được, nhưng cóthể khẳng định là tối qua lúc Tiểu Vũ đưa cô về anh ta đã trông thấy hai người.Thì ra, Tiểu Vũ nói không sai, tên này đúng là có ý đồ xấu.
Cơn giận dữ xông lênđầu, cô cũng không khách sáo: “Chuyện đó đâu cần anh phải bận tâm”. Anh ta làai mà dám chỉ trích cô, gặp ai là chuyện của cô, ngay cả Minh Minh còn chưa dámnói, huống hồ đây lại là một kẻ chẳng liên quan gì, anh ta là ai chứ, cô giậndữ.
Phương Hoa quay sang hơicúi đầu xuống nhìn An An thăm dò rồi rướn người về phía cô: “Thì ra nụ cười nàylàđể quyến rũ mấy cậu nhóc. Thế mới nói, lúc nào cô cũng làm như thể không thấytôi, thì ra là tôi không hợp ‘khẩu vị’ của cô”. Anh ta càng nói càng quá đáng,cô lùi lại giận dữ trừng mắt nhìn, đây đúng là gã đàn ông ngạo mạn, ỷ mình cóđịa vị, nghĩ rằng phụ nữ ai cũng ngã vào vòng tay anh ta chắc.
“Phương Hoa, anh nên ănnói có tự trọng một chút. Tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân để có quyền đánh giábạn bè của nhau”, cô cảnh cáo: “Tôi nghĩ Tống Bộ cũng không muốn có một cấpdưới làm việc mà công tư không rõ ràng đâu”. Anh ta nên biết là Tống Bộ ghétnhất là những kẻ làm những chuyện mờ ám trong công ty.
Ánh mắt Phương Hoa ngaylập tức có chút do dự, nhưng nhanh chóng được thay bằng cái nhìn nhạo báng, taykhông yên phận đưa về phía cô: “An An, cậu nhóc đó làm sao có thể đáp ứng đượccô, đợi đến khi chán ngấy rồi lại phát hiện người như tôi mới hợp với cô”. Côghê tởm lùi vào góc thang máy tránh xa bàn tay đó. Lúc tay Phương Hoa sắp chạmvào tay cô thì “Đinh”, thang máy đến nơi, cửa liền mở ra, bàn tay cứng ngắc hạxuống, thấy có người đứng bên ngoài cô thở phào nhẹ nhõm, vội lách qua anh tađi ra.
Thật buồn nôn, đúng làkẻ xấu xa, tên đàn ông đáng ghét, tưởng mình có chút tướng mạo là có thể mêhoặc được hếtphụ nữ trên thế giới chắc. Người ta thường nói: “Con thỏ không ăncỏ cạnh hang”(6), nhưng anh ta khi lên cơn đói lại ăn tất chẳng chừa cái gì.Đến Đại Liên, bao nhiêu cô gái xinh đẹp sao anh ta không tán tỉnh lại đi quấyrối cô, thật khiến người ta ghê tởm. Cô ghét cay ghét đắng loại đàn ông nhưvậy. Nghĩ tới Tống Bộ, thật không ngờ cái người mà sếp tín nhiệm lại là kẻ tiểunhân đến vậy.
Buồn bực đi ra khỏisảnh, thay vì đi xe của đối tác An An quyết định bắt một chiếc taxi, vì khôngmuốn nhìn thấy bộ mặt đáng ghét kia. Lại nghĩ đến gương mặt giận dừ của TiểuVũ, đúng là hắn đoán không sai, con người này quả là không đơn giản chút nào.
Cô nhớ hắn, muốn nghegiọng nói của hắn, nhưng hiện tại mới bảy giờ ba mươi không biết hắn đã dậychưa. Ngồi trong xe lấy điện thoại ra, do dự một lát nhưng An An vẫn gửi choTiểu Vũ một tin nhắn, đơn giản nhưng đầy ắp nhớ mong: “Tự nhiên nhớ cậu quá”.
Ngay tức thì, điện thoạivang lên, cô mỉm cười bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai nhưngkhông thể giảm đi nỗi nhớ, ngược lại càng khiến nỗi nhớ chuyển từ giọng nóisang khuôn mặt. “Chào buổi sáng, tôi lúc nào cũng nhớ cô, ngay cả trong giấc mơcũng thấy cô, làm tôi không muốn dậy chút nào, bởi vì trong giấc mơ cô chỉbiếtcó tôi thôi”. Cô yên lặng nghe giọng nói kia thì thầm những điều ngọt ngào,như mũi kim nhỏ đâm vào tim cô, nỗi đau đó khiến trái tim An An căng cứng.
Tiểu Vũ lúc nào cũng nóithật với cô tất cả những điều hắn nghĩ, lúc nào cũng đòi hỏi tình yêu từ cô,ngay giờ đây cô rất muốn ôm ghì lấy hắn, nắm chặt điện thoại trong tay, định mởmiệng nói điều gì đó, nhưng cổ họng lại khô khốc không nói nên lời. Từ đáy lòngcô muốn hét lớn, muốn yêu hắn, nhất định yêu thương hắn. Một cảm giác khác lạấm áp chảy qua tim, không nên do dự nữa, nếu như chỉ có tình yêu của cô mới đủkhả năng khiến hắn hạnh phúc thì hãy để cô can đảm yêu đi. Hắn đáng được hưởnghạnh phúc.
Thật lâu, Tiểu Vũ vẫnkhông nói gì, cũng không cúp máy, sự im lặng bao trùm hai người. Cuối cùnggiọng nói nhẹ nhàng của cô chầm chậm phát ra: “Thật sự rất nhớ cậu”. Không nghethấy câu trả lời nhưng có thể cảm nhận được hắn đang cố kìm hơi thở, kiềm chếtrái tim, chờ đợi.
“Tôi biết”, giọng hắntrầm lắng mãi lâu sau mới truyền lại, chân thực, chắc chắn, đó chính là VũMinh. An An mỉm cười, hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng cô, chỉ cần hết lòngyêu hắn là được rồi, không cần bất kỳ điều gì khác.
Tắt điện thoại, hắn mớidần dần lấy lại được ý thức. Cô vừa mới nói trong điện thoại, rất rõ ràng rằng,cô nhớ hắn. Trái tim thỏa mãn, cảm giác thật tuyệt, trước giờ hắn chưa từng cảmthấy tràn đầy sinh lực như lúc này. Cuối cùng cô cũng tự mình nói ra nỗi nhớnhung trong lòng, Vũ Minh nắm chặt tay mình, đè mạnh lên tấm gương, khuôn mặt uám kia đang tươi tắn trở lại. Hạnh phúc thật sự chính thức bắt đầu từ giây phútnày, cuối cùng hắn cũng không còn phải cô độc một mình nữa.
(6) Ý chỉ: làm ngườikhông nên gây tổn hại cho những người xung quanh mình.
Chương 47: Công việc
Cảm giác hạnh phúc theocô suốt cả ngày, hiệu quả công việc vì thế cũng lên rất cao. Chương trình chủyếu đào tạo về văn hóa doanh nghiệp và sức mạnh của sự gắn kết. Những từ ngữmang tính trừu tượng này bình thường chỉ để treo trên tường, mặc dù ngày nàocũng thấy nhưng rất ít người suy nghĩ một cách nghiêm túc ý nghĩa sâu xa củanó. Tuy nhiên thông qua một số hoạt động người thật việc thật đã khiến mọingười cảm thấy, những từ ngữ này không phải vô nghĩa, hơn nữa càng dễ dà ngthấu hiểu cũng như có trải nghiệm sâu sắc.
Mọi người bên dưới tranhluận rất sôi nổi, An An khẽ cười, đúng thế, văn hóa doanh nghiệp không chỉ lànhững từ ngữ đẹp đẽ, nó còn phải dùng hành động và cả tinh thần để thu hút mọingười, giúp mọi người thật sự lĩnh hội được viễn cảnh về sự phát triển của côngty, sau đó sẽ thấm dần bắt đầu thay đổi từ những điều nhỏ nhất.
Hôm nay công việc rấtthuận lợi, bốn giờ chiều đã kếtthúc. Cô chào Đồng chủ nhiệm rồi trở về kháchsạn.
Về tới phòng, An An mởmáy tính xách tay lên kiểm xem hai ngày nay có email nào từ công ty không. TiểuVân có gửi hai ba cái, đều nói về thủ tục trong việc tuyển người mới, và mộtvài chuyện giải quyết, hòa giải trong nhân viên. Ngoài ra còn báo cáo sơ bộ vềtình hình bộ phận mình thời gian gần đây, tất cả đều rất ổn.
Giám đốc cũng gửi mộtemail, hỏi về tiến độ công việc. Cô nghĩ một hồi rồi tường trình chi tiết từngbộ phận, làm một bảng báo cáo gửi lại, còn viết ra một bản kế hoạch công việc,công tác đào tạo của cô đã hoàn thành hai phần ba, ước tính thứ sáu có thể kếtthúc.
Cô đăng nhập vào MSN^i,lát sau Tiểu Vân xuất hiện, “Chị An, vẫn khỏe chứ? Có mệt không?”.
Cô cười, trả lời lại:“Van khỏe, nhân viên bên đây rất nhiệt tình, có tinh thần họp tác. Hiệu quả đàotạo rất tốt. Tình hình công ty sao rồi?”.
“Tất cả đều tốt, em cógửi chị ba email, hai cô nhân viên mới vào làm bên dịch vụ khách hàng do LangThanh giới thiệu đều rất ổn.”
“Chị An, Đại Liên vuikhông? Đi ngắm biển chưa? Thật thèm quá đi, nhớ mang quà về cho bọn em.” TiểuVânthích thú, còn gửi một biểu tượng mặt cười thể hiện sự thèm muốn, “Có cuộchẹn hò lãng mạn nào không, câu một ông triệu phú về đây”.
Con bé quỷ quái này, côcười: “Làm gì có cuộc hẹn hò lãng mạn nào, tới đây công tác mà. À, yên tâm, lúcvề sẽ có quà. Thôi được rồi, có chuyện gì thì gọi cho chị, thoát đây”. Tắt MSN,cô khẽ cười, Tiểu Vũ của cô có được tính là cuộc hẹn vô cùng lãng mạn khôngnhỉ? Chuyện này nếu mà để cho bọn Tiểu Vân biết thì không hiểu mình sẽ rơi vàot thế nào đây, cô thật không dám tưởng tượng.
Hôm nay Đồng chủ nhiệmcó phản ánh một điều, về lần trước cô căn cứ theo tình hình của công ty đối tácđể tiến hành thực hiện các quy trình đào tạo liên quan, sau một số hoạt độngthực tế mới cải tiến, ông ta muốn An An bổ sung lại một chút. Cô đồng ý, quyếtđịnh sẽ tiếp tục nghiên cứu vấn đề này từ góc độ quản lý, tăng cường thêm mộtsố hoạt động giám sát kỹ lưỡng hơn.
Cô chăm chú gõ bàn phím,những vấn đề cần sửa đổi và kiến nghị đều được liệt kê ra, hy vọng việc này cóthể giúp được họ, ngày mai sẽ bàn bạc lại với Đồng chủ nhiệm.
Màn hình hiện lên mộtemail mới, cô bấm vào xem, thì ra của trợ lý giám đốc, sếp tương đối hài lòngvề tiến độ công việc, nói cô nhắc bộ phận kinh doanh và kỹ thuật chú ýđến từngchi tiết nhỏ, không được coi nhẹ mà để thiếu sót cho cả dự án. Còn nhắc côthông báo với hai bộ phận này trưa mai chuẩn bị một cuộc họp trực tuyến.
Cuối cùng, giám đốc cònđặc biệt nói một câu, rằng hiếm khi được đi công tác nên nếu thứ sáu kết thúcthì cô có thể ở lại Đại Liên hai ngày để thăm quan, chỉ cần sáng thứ hai có mặtở công ty là được. Xem ra giám đốc không giục cô về, trong lòng An An có phần cảmkích. Con người giám đốc rất tốt, không phải thuộc dạng chỉ biết có công việcmà không quan tâm đến cảm nhận của nhân viên, chí ít là cô cảm thấy làm việccho công ty đến nay, tình cảm vẫn rất được coi trọng.
Nghĩ đến chuyện mồi ngàychỉ có thể gặp Tiểu Vũ vào buổi tối, cô thật sự rất muốn bên cạnh chăm sóc hắn.Không biết khóa đào tạo của hắn tiến triển sao rồi? Cậu nhóc đó thông minh nhưvậy, nhất định sẽ không gặp khó khăn gì.
Cô lại vùi đầu vào tiếptục sắp xếp lại một số ý kiến phản ánh trong buổi đào tạo ngày hôm nay. Mồi lầnđào tạo cô đều phát cho học viên một bản phản hồi để xem mọi người có vấn đềhay kiến nghị gì với chương trình hôm đó không. Những thông tin kịp thời nàyrất có lợi để An An triển khai những hoạt động đào tạo kế tiếp. Hơn nữa, đa sốhọc viên ở đây đều còn trẻ, suy nghĩ linh hoạt, thường haycó những ý tưởng mớimẻ mà khó có thể nói với cấp trên, nhân buổi đào tạo thoải mái này có thể dễdàng đưa ra hơn. Vì thế đối với công việc của Đồng chủ nhiệm mà nói, những ýkiến này cũng là một sự trợ giúp khá tốt.
Hôm nay có một phản ánh,thì ra là của một cô gái tên Tống Ngưng viết: “Cô Vu, có thể hướng dẫn bọn emcác thao tác của phần mềm vi tính văn phòng không? Trước đây chúng em ít sửdụng, nhưng bây giờ công ty yêu cầu phải biết lập bảng biểu, nếu cứ đi hỏingười khác thì bất tiện quá, cô có thể dành chút thời gian để dạy mọi người cáinày không?”. Cô nhìn vào chức danh, nhân viên hành chính kinh doanh, cô gái nàytrên lớp thường yêu cầu làm các dạng bảng biểu và phân tích dữ liệu. Có lẽ thờitrung học, trong trường chỉ dạy một số thao tác cơ bản, còn rất nhiều thao táctrong công việc mà phải trải qua thực tế mới có thể thành thạo được.
An An mỉm cười, đánh mộtcái dấu, quyết định thêm vào nội dung đào tạo ngày mai phần này, lên mạng tìmmột số tư liệu về word, excel, xếp vào một bảng biểu, bên dưới ngoài giải thíchmột số phím tắt thường dùng, còn có các chức năng khác và biểu đồ. Thật ra côngnăng của Office rất nhiều, nhưng bình thường đa phần chỉ dùng word và excel,nên cô chỉ chú trọng nói về mấy loại này thôi. Rốt cuộc cũng hoàn thành, nhìnlại kết quả ngày hôm nay, cô rất hài lòng, chương trình có sự tương tác sẽ dễdàng biết được nhu cầu mong muốn của các học viên, sau đó mới nhắm tới mục tiêuđào tạo chuyên môn, như vậy có thể giúp họ thu được nhiều kiến thức hơn, đó mớilà việc đào tạo thực sự.
[7] MSN: (viết tắt củatừ Microsoft Network), là một tập họp các dịch vụ Internet được cung cấp bởiMicrosoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, là dịch vụ nhắn tin nhanh trên MSNMessenger.
Chương 48: Bữa tiệc
Thời gian trôi qua rấtnhanh, nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ. Có lẽ tầm này Tiểu Vũ cũng huấn luyện xong,cô vội thu dọn các thứ, đi vào nhà tắm, không biết tối nay hắn sẽ cho cô sự bấtngờ nào.
Bồng nhiên điện thoạireo lên, là tin nhắn của Tiểu Vũ: “Tối nay dẫn cô đến một nơi, sáu giờ ba mươitôi đến đón”. Cậu nhóc này lại định làm gì đây? Nhớ nhung một ngày trời, cuốicùng sắp được gặp hắn, trái tim An An lại phập phồng niềm hạnh phúc. Ngoài biểnra còn có thể đi đâu chứ? Cô cười thầm, chỉ cần ở bên hắn thì đi đâu cũng được.
Ngồi vào xe, đôi mắt nhưcười, cô không muốn bị Tiểu Vũ phát hiện ra mình lại nhớ hắn đến thế. Khi cáchxa, người ta có thể dễ dàng nói ra những nhớ nhung sâu kín trong lòng, nhưnglúc đối diện thì ánh mắt lại không biết nên nhìn đi đâu, cô hơi xấu hổ nghĩ đếnviệc nhất định lúc này hắn đang cười nhạo mình. như cậu nhóc giờ đã lớn rồi, radáng một người đàn ông trưởng thành”, nói xong lại cười hết sức vui vẻ.
Hắn lườm cô một cái, nóirất tự tin: “Những việc này đàn ông đều làm được, trước đây chỉ là do tôi lườimà thôi”. Chỉ vừa mới nghĩ tới sự dịu dàng chu đáo của hắn thôi, trái tim cô đãnhư được rót đầy mật ngọt.
“Đúng, một người đàn ôngtrưởng thành và hấp dẫn không phải xem anh ta có bao nhiêu kinh nghiệm, mà làxem anh ta có biết cách chăm sóc chu đáo cho một người phụ nữ không?” An An hípmắt vui vẻ nói: “Cậu cứ quan tâm thế này với mấy em nữ sinh, không biết có thểlàm bao nhiêu cô chết mê nhỉ?”.
Mặc kệ lời trêu chọc đó,Tiểu Vũ không muốn đối đãi với người khác như thế, chỉ cần biết làm sao để đốivới cô thật tốt, tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, hắn đều muốn dành cho cô.Nếu như người con gái này vẫn không hiểu được thì hắn chỉ còn cách sẽ cốc thậtđau vào đầu cô thôi.
Nhìn phục vụ mang thựcđơn tới, cô hơi sững sờ, đồ ăn ở đây không phải là đắt đỏ bình thường, lặng lẽngước mắt nhìn hắn, ám chỉ lần này sẽ rất tốn kém đấy. Nhưng Tiểu Vũ dường nhưkhông để ý, nói cô cứ gọi món. An An tìm một lượt, quyết định chỉ gọi những móncó giá vừa phải. Nhưng hắn không hề do dự, gọi một chai vang đỏ và bít Phục vụcầm thực đơn đi rồi, cô liền nhăn mặt, nói nhỏ: “Ở đây đắt quá”. Hắn khẽ cười:“Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, muốn mời cô ăn một bữa ra trò, nhưng cô lạikhông muốn, vậy thì đừng trách tôi”.
“Ăn một bữa ra trò cũngđâu cần phải lãng phí vậy, tôi tình nguyện đến mấy quán nhỏ thưởng thức hảisản, ăn vừa được nhiều lại vừa vui”, miệng An An méo xệch, thật sự đã quen ănuống thoải mái như vậy rồi.
Xung quanh đều là nhữngngười có tiền ăn mặc chỉnh tề đồ tây giày da, vừa nhìn đã biết là thường xuyênlui tới nơi này. Giá đắt như vậy mà vẫn rất đông khách. Đằng xa một nhóm ngườikhoảng bốn, năm mươi tuổi, đang ngồi xung quanh trên một cái bàn cực lớn, đoánchừng là khách du lịch. Có lẽ những người giàu có đến nơi thế này mới thực sựcảm thấy được hưởng thụ. Một bữa ăn trung bình chắc phải mất đến năm sáu ngàntệ.
Cô lên giọng giáo huấnhắn: “Giờ mới bắt đầu đào tạo chắc chắn cậu chưa có lương, vẫn phải xin giađình chu cấp, cậu không nên tiêu bừa bãi thế, lãng phí là vô sỉ, thầy cô khôngdạy cậu sao?”. Hắn không chịu được lườm cô một cái, đúng là làm giáo viên quenrồi, coi ai cũng như con nít không bằng. “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi rất vuicho nên muốn chọn một nơi đặc biệt một chút”. Tiểu Vũ nhìn xung quanh: “Nóithực, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến”. Nơi này là do hắn hỏi một người đồngnghiệp ở Đại Liên, mới biết Seaview là một nhà hàng sang trọng, quan trọng lànhìn ra biển, hắn biết cô sẽ thích nên muốn dẫn cô đến đây để thưởng thức, cóthể vừa dùng bữa vừa ngắm cảnh đêm.
Nghĩ tới việc vì muốnmình vui mà dẫn cô đến nơi này, trong lòng An An vô cùng cảm kích.
Rất nhanh, món ăn đượcmang lên. Hai người vui vẻ tận hưởng sự xa xỉ hiếm có này, nói những chuyện thúvị của ngày hôm nay. Chương trình đào tạo của hắn gần đây cũng có nhiều cáimới, quen biết một hai người bạn khá đặc biệt, còn kể cho cô nghe những sự cốvớ vẩn xuất hiện trong chương trình đào tạo. Nhìn Tiểu Vũ bắt đầu mở lòng vớimọi người xung quanh, cô rất vui, càng hy vọng cuộc sống của hắn sẽ bước rakhỏi sự u ám trước đây.
Hắn nói chuyện rất thoảimái, ánh mắt quyến rũ thỉnh thoảng lại lóe lên sự vui tươi đầy phấn khích, cólẽ một người cảm thấy hạnh phúc sẽ dùng một ánh mắt hoàn toàn mới mẻ để nhìnngắm xung quanh. Thành tâm chấp nhận hắn chính là một quyết định đúng đắn củacô.
Chương 49: “Trộm” hương
Bữa tối rốt cuộc cũngkết thúc. Hai người tính tiền xong liền đi ra hành lang. Một lúc sau, thang máytới, hắn ôm cô bước vào. Đây là thang máy trong suốt, có thể thấy toàn bộ khungcảnh phía dưới, bên ngoài ánh sáng mờ ảo lung linh rất đẹp, An An thích thúđứng sát vào tấm kính để ngắm nhìn mọi thứ.
Ngay khi cánh cửa sắpđóng thì ở ngoài đột nhiên vọng tới âm thanh ồn ào cùng tiếng bước chân vội vã.Phút chốc một nhóm người đi vào, thì ra là mấy vị khách ngồi ở cái bàn lớn lúcnãy. Hắn ôm cô lùi lại phía sau, những người ở bên ngoài vẫn chen vào, thangmáy chỉ chứa được mười lăm người giờ đã đứng kín. Cuối cùng họ nghe tiếngchuông báo quá tải mới đi ra bảo đợi chuyến sau. Cửa dần đóng lại, chầm chậm đixuống dưới.
Thang máy chật chội, côbị ép vào sát tường, tay đặt trước ngực, cảm nhận rõ sự ngột ngạt trong khônggian bịt kín. Hắn đứng sát ngay sau lưng, một tay đặt lên tường phía trên đầuAn An, cố giành lấy chút không gian, một tay ôm lấy cô không để người khác chạmvào.
Mọi người đứng trongthang máy đều bị ép chật cứng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở, cô cảm thấyngười mình càng ngày càng như bốc hỏa, thang máy sao mà đi chậm quá vậy.
Đột nhiên thấy ngưa ngứaở eo, cô kinh ngạc, muốn quay đầu nhưng bị thân hình đằng sau chèn lại, khôngcó chút khe hở nào. Tiểu Vũ đặt tay lên eo cô, ngón tay khẽ vẽ thành những vòngtròn, An An cảm thấy tê dại, dạ dày như thắt lại, khó chịu, hắn dám trêu chọccô.
Mọi người đều chăm chúnhìn về phía cửa thang máy, mong xuống dưới thật nhanh, chẳng ai chú ý đến sựthân mật của họ. Gương mặt cô đỏ bừng, mắt dán vào Tiểu Vũ đang phản chiếutrong gương, mắt hắn long lanh nhíu lại thích thú, cô biết hắn đang cố ý.
Bàn tay đặt trên eo càngtự tung tự tác, theo eo dần dần đặt lên sát ngực, cả người cô bủn rủn, cố gắngtách ra để lấy chút không gian, rồi đưa tay xuống nắm chặt lấy bàn tay đó, ngănhắn làm loạn.
Tay hắn bị giữ chặtkhông thể cử động được nhưng ngón tay vẫn lén lút gợn nhẹ lên ngực cô, An Anvội túm lại, haingười cứ thế quấn vào nhau, cơ thể ép sát, bàn tay nóng hổi.
Cô dùng mắt cảnh cáo hắnkhông được làm bừa qua hình ảnh phản xạ trên tấm kính. Tiểu Vũ chớp chớp mắtcười. Cuối cùng thì bàn tay ấy cũng dừng lại.
Nhưng tay không cựa quậyđược thì đầu hắn lại càng ngày càng cúi sát, đặt ngay vào sau gáy cô. Cảm nhậnđược hơi thở phía sau cổ, An An lo lắng khó chịu ép sát người hơn vào tườngmuốn tránh, nhưng nó cứ như hình với bóng khiến cô không thể thoát được
Cô khẽ siết tay hắn rahiệu đừng náo loạn nữa. Không chịu nổi, An An khép mắt lại, không dám nhìn vàomắt hắn, ánh nhìn kia như muốn nuốt gọn, khiêu khích cô. Nhưng nhắm mắt lại thìcàng cảm nhận được rõ ràng hơn hơi thở đó, qua sự chuyển động của cơ ngực, lúcchầm chậm lúc dồn dập, đè lên cả người như bị khống chế, cơ thể cô nằm trongvòng tay Tiểu Vũ, siết chặt, đầy hòa hợp.
A!, cô mở trừng mắt,kinh ngạc nhìn vào gương mặt đang trộm cười kia, hắn đang nhẹ nhàng dùng môimơn man nơi cổ mình, gáy cô đơ lại, cơ thể căng cứng. Lo lắng sợ bị người khácphát hiện, tim đập thình thịch, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, cô càng siết chặt lấytay hắn. Vũ Minh điên rồi, nếu bị người ta phát hiện thì làm thế nào, xấu hổchết mất. Lo lắng, ngượng ngùng, mê đắm và cả cảm giác ngăn cấm đầy cám dỗ mạnhmẽ dồn lên đầu, trong cái không gian ngột ngạt này nó càng khiến đầu óc cô quaycuồng.
Thích thú với cảm giácnghe thấy trái tim cô đang đập điên cuồng, Vũ Minh càng ép vào chặt hơn. Cô gáiđáng yêu, hắn khẽ cười, trêu chọc cô thật thú vị.
Hôm nay An An mặc mộtchiếc áo yếm để lộ ra một khoảng lưng trắng trẻo, đứng sát có thể ngửi được mùihương hấp dẫn nơi cô, làm sao hắn chịu cho nổi. Mặc dù ở đây đông người, nhưngvì hoàn cảnh chật chội nên hắn mới có cơ hội này.
“Đinh”, cuối cùng thangmáy cũng tới nơi. Đám đông ào ào tràn ra ngoài. Không còn chật chội nữa, cô vộiđẩy hắn, quay người, lườm một cái, rồi cúi đầu kéo tay hắn rời khỏi chỗ đó. Hắnkhẽ cười chạy theo sau.