Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 20
Chương 62: Chia tay
Hôm nay là một ngày đặcbiệt. An An dậy rất sớm, trong lòng bất an, bởi nó là dấu chấm hết cho sáu nămyêu thương và cũng là điểm khởi đầu cho cuộc sống của cô và Tiểu Vũ.
Cả ngày làm việc trongtâm trạng thấp thỏm. Trong lòng cô luôn có cảm giác tội lỗi, mặc dù nói vìkhông tìm thấy lối thoát nên cô và Minh Minh mới đi đến kết cục như vậy. Nhưngtrong chuyện tình cảm, Minh Minh không phải là kẻ phản bội. Chỉ có điều, anh taluôn cho rằng cô sẽ mãi ở bên mình, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ýmuốn, mới phung phí sự quan tâm của cô đến vậy. Anh ta hoàn toàn quên rằng tráitim cô cũng biết dằn vặt, biết đau đớn.
Nhưng lần này là cô phảnbội Minh Minh. Có điều trước sự dịu dàng quan tâm của Tiểu Vũ, An An không thểkhông dao động. Người con gái có kiên cường đến đâu thì cũng có một phần yếuđuối. Hơn nữa, cô gái nào mà không muốn được bảo vệ, được cưng chiều? Mặc dùluôncảm thấy việc cho đi là một thứ hạnh phúc, nhưng không bao giờ được hồiđáp, thì người con gái mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc mệt mỏi.
Cứ xem cô là một ngườiích kỷ đi, để có thể dễ dàng yêu Tiểu Vũ mà tìm ra đủ mọi lý do. Tuy nhiên, côvẫn ngang ngạnh cho rằng, rõ ràng Minh Minh không mang lại cho mình thứ hạnhphúc mà cô muốn, vậy thì tại sao không buông tay để cho mọi người có thêm cơhội làm lại từ đầu.
Cô đã hai mươi tám tuổirồi, sắp đến cái ngưỡng ba mươi của người con gái. Dù cho vẻ bề ngoài khó cóthể nhìn ra tuổi tác, nhưng những nỗi đau trong lòng lại rất dễ lộ ra, càng vềđêm càng cảm thấy rõ nỗi cô đơn của chính mình. Cô chỉ là một người phụ nữ khaokhát yêu thương, cô không muốn chờ nữa, sáu năm rồi, không đợi nổi một lời hứa,một sự quan tâm thực sự, cảm giác mệt mỏi này khiến cô quyết định chia tay để giànhlấy chút hạnh phúc, cho phép bản thân được ích kỷ một chút.
Nếu như Tiểu Vũ khôngxuất hiện, liệu cô có dũng cảm để thoát khỏi cái vòng mê muội này không? Ôngtrời có mắt đã cho cô gặp Tiểu Vũ, dù đã qua bao lần chống cự, khước từ nhưngvẫn không đuổi được hắn đi, có lẽ đây chính là số mệnh đã định trước cho cô mộtsự chọn lựa khác.
An An chỉ cần một tìnhyêu đơn giản, có thể cho đi vànhận lại dù chỉ một chút thôi cũng khiến cô cảmthấy hài lòng rồi. Tình yêu không nhất thiết phải quá hoàn mỹ, giữ lấy một chútđắng cay và khiếm khuyết mới khiến người ta cảm thấy chân thực hơn. Cô khôngphải là người hoàn hảo, cũng không mong có một tình yêu hoàn hảo đến với mình,thứ tình yêu có cả nỗi đau và những giọt nước mắt mới là thứ tình cảm khắc sâuvào trong tim.
Vì vậy cho dù Tiểu Vũ cóhứa hẹn với cô những điều tốt đẹp nhất, thì cô vẫn biết việc chọn hắn cũngchính là bắt đầu một canh b mới. Cô cảm ơn Tiểu Vũ đã cho cô một tình yêu cuồngnhiệt, khiến trái tim cô lại dấy lên mong muốn được hạnh phúc, cho dù khônghoàn hảo, nhưng nếu từng rung động thì chẳng phải đã là một thứ hạnh phúc tuyệtvời rồi sao.
Bảy giờ ba mươi phúttối, An An phải cố lấy dũng khí để đi lên phòng. Hôm nay cô sẽ ngồi đợi MinhMinh về. Kết thúc ở đây, cũng có thể coi như một sự xác nhận rõ ràng cho mẹ anhta, tiện thể mang hết đồ đạc của mình đi luôn.
Mặc dù trong tay có chìakhóa, nhưng An An vẫn chọn cách nhấn chuông. Mẹ Minh Minh nhìn thấy cô xuấthiện, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. An An khẽ cười chào: “Chào dì, hôm nay MinhMinh về, cháu có việc muốn nói với anh ấy”. Bà ta để cô vào nhưng không khỏibực mình, dù sao trong nhà vẫn còn đồ đạc của cô, được dịp đến coi như làxong.
Cô bước vào trong, thấyở góc phòng có hai túi to, ngay lập tức hiểu ra, mẹ anh ta sớm đã giúp mình thudọn sạch sẽ đồ đạc rồi. Cô cũng không lên tiếng, hà tất phải so đo với bà talàm gì? Cô kéo thùng giấy vào phòng nhỏ, kiểm tra xem còn quên thứ gì không?Phát hiện ra còn thiếu một cái túi nhỏ. Cô lật đống đồ trong thùng lên, cuốicùng tìm thấy nó nằm dưới đáy, bên trong là một quyển sổ nhỏ màu đỏ sậm. Lần vềnhà vào dịp Tết, ba cô đã bảo cầm theo tới đây, còn nói nếu như năm nay kết hônthì cứ đi đăng ký trước, khi nào về nhà rồi tổ chức tiệc sau.
Nhìn quyển sổ này, độtnhiên cô cảm thấy buồn cười, ba mẹ vẫn mong cô kết hôn, đâu ngờ rằng bây giờhai đứa lại chuẩn bị chia tay. Đúng là chuyện đời khó đoán, tình cảm không tìmđược lối ra thì đành phải mồi người một ngả vậy.
Cô yên lặng thu dọn đồtrong phòng, lặng lẽ đợi Minh Minh về, trong lòng thấy đáng thương cho sự nguxuẩn của mình, ngay cả đến lúc chia tay mà cô vẫn là người phải chờ đợi.
Tám giờ ba mươi phút,chín giờ ba mươi phút, đến mười giờ, Minh Minh vẫn chưa về. Cô bắt đầu có chútbực mình, con người này rõ ràng nói chắc chắn rồi, vậy mà tạisao không về cũngchẳng nói một tiếng, luôn là như vậy, làm gì cũng không một lời giải thích.Nhìn ánh mắt đầy sốt ruột không thể chờ thêm, chỉ muốn đuổi cô đi thật nhanhcủa bà ta, càng khiến An An sôi máu.
Cô gọi điện cho anh ta,lại không nằm trong vùng phủ sóng. Nghĩ đi nghĩ lại không cam lòng, cuối cùngtìm số của Tiêu Binh. Trở về Vũ Hán, Minh Minh nhất định sẽ đến chỗ Tiêu Binh,nhà cậu ta có mở một quán Karaoke, anh ta vẫn thường đến đó chơi. Ngay lập tứccó người nghe máy, nào ngờ đầu dây bên kia không phải là Tiêu Binh mà là ngườicô đang cần tìm - Minh Minh.
“Làm gì thế? Chút nữaanh về?”, xem ra anh ta đang chơi rất vui, giọng có vẻ bực mình.
“Viên Thư Minh, tôi muốnnói với anh, hôm nay anh không v, chúng ta cũng không còn điều gì hay ho để nóinữa đâu”, An An giận dữ, ngay cả lần chia tay này anh ta cũng không thèm nóilời nào. Được, vậy thì coi như xong, hà tất cô phải áy náy để giải thích vớianh ta chứ?
“Nói gì? Để về rồi nói”,Minh Minh tỏ ra sốt ruột.
“Tôi chỉ nói với anh mộttiếng, chúng ta đến đây là chấm dứt.” Giọng An An cứng cỏi hẳn lên, sự thấtvọng về con người này khiến trái tim cô lạnh giá. “Em nói gì? Nói to lên chút,ở đây ồn quá.” Minh Minh không nghe rõ hỏi lại.
“Chúng ta chia tay”, AnAn đột nhiên hét vào điện thoại, dường như dùng hết sức lực của mình. Cơn bộcphát này khiến tay cô run rẩy. “Chúng ta chia tay, chia tay, tôi muốn rời xaanh.” Sợ anh ta không nghe rõ, cô hét lên lặp đi lặp lại, mang tất cả nhữngmuộn phiền và giận dừ trút hết ra, từ đây họ không liên quan gì đến nhau nữa.
“Tút!”, An An tắt máymột cách dứt khoát, hầm hầm kéo túi đi ra ngoài. Mẹ Minh Minh sững sờ nhìn cô,dường như chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe thấy tiếng hét kia trong điện thoại.Có phải nó vừa nói chia tay với Minh Minh? Chia tay thật à? Nhìn dáng vẻ, sao thấyđột nhiên suy nghĩ của cô gái này lại thông suốt đến vậy.
An An hoàn toàn chẳngthèm để ý đến sự kinh ngạc của bà ta, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơinày. Dù cho anh ta có nghe thấy hay không, cô cũng không muốn giải thích lạilàm gì, đối với anh ta mà nói thì có cũng được mà không cũng chẳng sao, cô tựđến thì tự đi thôi.
Sự áy náy cuối cùngtrong lòng An An về Minh Minh sau khi hét lên đã tan thành khói mây, cô khôngnợ anh ta, trước nay cô chưa từng nợ anh ta. Cho dù là phản bội thì cũng chỉ làtìm cho mình một con đường tốt để đi, cô căm ghét tất cả.
An An ném mấy cái túivào cốp sau xe taxi, rồi ngước lên nhìn lần cuối cùng cái nơi mà mình từng cónhững phút giây ấm áp, rốt cuộc cũng có thể nói lời chia tay, giã từ sự ngốcnghếch đến nực cười của mình. Cô lạnh lùng, quay người ngồi vào xe, bỏ mặcchiếc điện thoại nằm trong túi xách đang đổ chuông liên hồi, mãi đến khi nó imbặt.
Giữa họ đã không còn mốiquan hệ nào nữa rồi! Ngay cả lần gặp cuối cùng này, cũng kết thúc qua điệnthoại.
Chương 63 - Bài ngửa
Vừa tỉnh giấc, đã gầnbảy giờ bốn mươi phút. An An vò đầu khổ sở. Cô ngủ không biết gì hết, mà saoTiểu Vũ không gọi điện nhắc mình? Cô vội chộp lấy điện thoại, chết tiệt, hếtpin rồi.
Tối qua, điện thoại đổchuông liên tục bốn năm lần, sau đó mới chịu tắt, cô sợ phiền phức nên chỉnhchế độ im lặng. Dường như Minh Minh chỉ nghĩ rằng vì cô bực quá nên nóivậy,chẳng thèm để ý nữa. An An nhìn ra khung cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ, thật bấtngờ khi ông trời cũng vì quá khứ của cô mà mưa một trận thỏa thuê, nhưng nướcmắt của cô thì đã khô từ lâu rồi.
Dừng việc suy nghĩ lungtung lại, cô vội bỏ cục sạc điện thoại vào túi, chẳng biết sáng nay Tiểu Vũkhông gọi được cho mình có lo lắng không?
Vừa tới công ty, đã thấyTiểu Vân niềm nở đón, khẽ nói một cách đầy bí ẩn: “Chị An, em giúp chị tìm đượcmột căn phòng rồi, rất vừa ý, mai thứ Bảy nghỉ em đưa chị đixem nhé?”. An Angật đầu cười: “Tốt quá, cảm ơn Tiểu Vân”. “Giữa chị em mình sao còn nói vậy”,Tiểu Vân ôm vai cô nói.
Hôm nay là cuối tuần,mọi người đều hào hứng lên kế hoạch đi chơi đâu đó. Riêng cô thì không tài nàovui được, Tiểu Vũ, bao giờ anh mới trở lại? Không có hắn bên cạnh, sao cảm giácmệt mỏi đến thế, cô thèm một cái ôm thật chặt. An An cắm sạc điện thoại vào,đặt ngay cạnh máy tính. Gần như ngay tức khắc, điện thoại liên tục báo có tinnhắn mới, thực sự là rất nhiều.
An An mở ra xem, MinhMinh gửi mấy tin, đều nói đợi anh ta về rồi hẵng nói chuyện, bảo cô đừng khóchịu. An An cười nhạt, đến lúc này mà anh ta còn nghĩ cô đang nói chơi, có lẽvẫn cho rằng do cô không chịu nổi mẹ anh ta nên mới bực mình làm vậy. Tốt thôi,cứ để anh ta xem xem lần này có thật không? Cô xóa từng tin nhắn một, tronglòng cực kỳ hả hê, cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn với anh ta rồi.
Mấy tin nhắn sau đó là củaTiểu Vũ, An An nhìn thấy tên hắn liền vui vẻ ngay trở lại. Hắn thấy hồi sáng côkhông bấm tắt điện thoại, sợ cô dậy trễ nên nhắn liền mấy tin. Còn thông báochương trình đào tạo đã kết thúc, ngày mai có thể trở về. Hắn ra lệnh cho côphải nhớ hắn, An An đọc đến những dòng chữ ngang ngược này mà lòng ấm ápvôcùng.
Cô mong hôm nay qua thậtnhanh, hy vọng ngày mai vừa mở mắt là có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
Tiểu Vân nhìn thấy An Anthoắt giận thoắt cười ngọt ngào, tò mò bước đến bên cạnh cô, khẽ vỗ vai: “ChịAn, chị không sao chứ?”. An An ngừng cười, lắc đầu: “Chị không sao”. Cô tự mắngbản thân sao có thể để lộ cảm xúc ra ngoài dễ dàng như vậy, phải chăm chú làmviệc, tuyệt đối công tư rõ ràng.
Vùi đầu vào công việc,đột nhiên di động rung lên, có cuộc gọi đến. Cô vồ lấy điện thoại, lòng chùngxuống, là Minh Minh. Cô không muốn để ý đến nữa, hôm qua đã cho anh ta cơ hộirồi nhưng cuối cùng chỉ là vô ích, giờ lại đi hỏi han. Cô để mặc chiếc điệnthoại cứ nhấp nháy, không nghe, để xem xem anh ta làm thế nào?
Điện thoại liên tục sángbốn năm lần, cuối cùng cũng chịu im. Ngay sau đó An An nhận được một tin nhắn,vẫn là của Minh Minh: “Em đang làm cái trò gì thế? Có gì thì về rồi nói”. Côcười nhạt, cứ để anh ta nghĩ là mình đang phá phách đần này thì sẽ không có cáigọi là quay lại đâu.
Điện thoại vẫn sạc pin,chốc chốc lại rung lên. Từ khi bỏ đi, cô mới thấy quyết định của mình thực sựquá muộn, sớm biết có kết cục ngày hôm nay thì trước đây việc gì phải thế?
Công việc bận rộn là thứrất dễ giúp người ta quên đi mọi ưu phiền. Thoáng chốc đã bảy giờ, An An nghĩmai là thứ Bảy, hơn nữa lại là ngày Tiểu Vũ về nên tranh thủ làm nốt mọi thứ.
Đồng nghiệp đã về hết,phần lớn các phòng đều tối đen. Cô thu dọn đồ đạc, rút sạc điện thoại ra, thấycó đến mười lăm cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, tất cả đều là của Viên Thư Minh. Conngười này vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thứ đã để vuột mất làm sao có thể lấy lại?
Bước ra khỏi tòa nhàthấy bên ngoài đã tối mịt, ngọn gió thổi qua, cô ngước nhìn trời, dường như sắpcó mưa to, phải mau về thôi.
Cô đứng bên vệ đường,đang định bắt một chiếc taxi để về, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:“Vu An An”. Cô giật nảy mình, không ngờ anh ta vẫn không chịu buông tha cô. Côtừ từ quay người lại, nhìn thấy Viên Thư Minh đang bước vội về phía mình, đâylà người đàn ông đã khiến cô say đắm ư?
An An xoay người định bỏđi không muốn nói với anh ta bất kỳ điều gì nữa, những điều cần nói đã nói hếtrồi. Cô tiếp tục đưa tay vẫy taxi, một chiếc xe chầm chậm tấp vào lề đường.Nhưng Viên Thư Minh đâu để cho cô đi dễ dàng như vậy được. Anh ta đi bước tớitóm lấy tay cô, hầm hầm hỏi: “Rốt cuộc em đang làm cái gì thế? Ngày hôm quakhông về nhà! Em muốn gì?”. Bàn tay như cái kẹp sắt, bấu chặt vào vai cô, cảmgiác đau đớn khiến cô cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ của anh ta. Anh ta bực mìnhcái gì chứ? Chẳng phải cô ra đi thì anh ta càng tự do sao? Sau này sẽ chẳng cònngười quản thúc nữa. An An cố thoát khỏi tay anh ta, nhưng không thể. “Anhbuông tay ra, những gì cần nói, hôm qua đã nói hết rồi”.
Chiếc taxi đã dừng lạingay bên cạnh, cô vội vàng mở cửa, định lách qua bước vào, trời sắp mưa to, côkhông muốn đứng ở đầu đường đôi co với anh ta. Nhưng Viên Thư Minh đã vội nắmchặt lấy tay cô kéo sát vào người mình, đóng mạnh cửa xe rồi hét lớn: “Biến!”.
Tài xế ngơ ngác nhìn mộtthoáng rồi đành lái xe đi. Nhìn theo chiếc xe xa dần, An An nổi điên lên giằngtay anh ta ra: “Viên Thư Minh, anh muốn làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nóinữa. Tôi muốn tránh xa, tránh xa anh”.
Viên Thư Minh càng kéomạnh tay cô, đi lên lề đường, An An khó chịu đánh vào tay anh ta nhưng chẳngtác dụng gì. Cuối cùng cô đành để anh ta lôi vào một quán cà phê trên phố. Côhậm hực nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước mặt mình, cắn môi quyết khôngnói câu nào.
Minh Minh giận dữ rútđiếu thuốc ra, rít lấy rít để, hầm hầm nhìn cô, rốt cuộc cũng mở miệnguối cùnglà em muốn làm cái trò quái quỷ gì?”. Cô biết anh ta vẫn nghĩ mình đang làm bộlàm tịch, cố ý để anh ta phải quan tâm đến cô. Thật đáng tiếc, An An cười nhạt,được thôi, vậy thì hãy nói cho rõ ràng, chia tay cũng dứt khoát hơn.
“Tôi chẳng làm trò gìcả, tôi nói hoàn toàn nghiêm túc.” Giọng An An bình tĩnh và chắc nịch, “Tôimuốn chia tay”.
“Mẹ anh đã nói nhữnggì?”, anh ta rít một hơi thuốc, ánh mắt vẻ khó chịu.
“Việc này không liênquan đến bà.” Dù cho mẹ anh ta có nói gì chăng nữa thì cũng không quan trọng,chẳng nhẽ còn chưa hiểu sao, vấn đề không phải là ở mẹ anh ta mà là mối quan hệgiữa họ đã có vấn đề từ trước rồi. “Tôi không chịu đựng được nữa, tôi chán rồi,tôi không muốn tiếp tục thế này. Cho nên, chúng ta chia tay thôi.”
“Em thôi đi, đừng giởtrò nữa, anh thấy mệt rồi đấy.” Anh ta hoàn toàn không để ý cô nói gì, còn cảnhbáo cô đùa cũng phải có chừng mực.
An An chợt thấy buồncười. Minh Minh không tin là cô sẽnói chia tay, dựa vào cái gì mà nghĩ cô phảitheo sự sắp xếp của anh ta, chạy không thoát khỏi vòng kiểm soát của anh tachứ?
An An cười khẩy: “ViênThư Minh, anh đừng nên dối mình dối người nữa. Tôi đang nói nghiêm túc, tôimuốn chia tay”.
Viên Thư Minh nhìn cô,vẫn là nụ cười quen thuộc đấy nhưng sao cảm thấy nó như của một người xa lạ,giọng nói kiên quyết đó không giống cô lúc bình thường. Cuối cùng anh ta cũngcó chút ngỡ ngàng, có lẽ hôm nay người con gái này thực sự có gì đó khác lạ.
“Tại sao lại chia tay?Là vì hôm qua anh không về? Hay là do mẹ anh ép em đi?”, anh ta chán nản hỏi.
“Tôi mệt mỏi rồi, tôikhông muốn tiếp tục đợi nữa”. Cô khẽ nhắm mắt lại, trái tim hơi nhói lên: “Tôiđã dùng sáu năm tuổi trẻ để chờ anh trưởng thành hơn, chờ một ngày anh sẽ chủđộng chăm sóc tôi, mang đến cho tôi chút hạnh phúc. Nhưng sáu năm, tôi vẫn chưacó được”. Giọng nói của cô như xa xăm, vết thương trong lòng theo lời nói từ từlan tỏa. Đúng thế, đã đau đớn bao nhiêu rồi, cuối cùng lần này có thể nhìnthẳng vào nó.
Anh ta nhìn chằm chằmvào cô, mím chặt môi, không nói lời nào. Cô tiếp tục nói: “Tôi cũng nghĩ rằng,có một ngày anh sẽ thay đổi, sẽ nhận ra có một người lúc nào cũng ngốc nghếchâm thầm ở bên anh. Nhưng mong muốn ấy chưa bao giờ thành hiện thực, mồi lầnthất vọng tôi chỉ biết tự an ủi mình rằng lần sau anh sẽ hiểu”. Thực chất khôngphải anh ta không hiểu cô đang chờ đợi, chẳng qua là vẫn cứ nhắm mắt làm ngơmọi thứ.
“Chúng ta thế này chẳngphải vẫn rất tốt đẹp sao? Anh nghĩ rằng em đã quen rồi chứ”. Anh ta nói vẻkhông tán đồng.
“Quen! Đúng vậy, sáu nămrồi, sẽ thành thói quen đúng không? ừ, tôi đã quen, đối với thói ham chơi củaanh tôi như câm như điếc. Anh không thèm quan tâm đến gia đình, tôi hoàn toànbao dung. Thậm chí cả lúc mẹ anh soi mói tôi đủ kiểu, anh cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn,chỉ có mình tôi dằn vặt trong lòng”, cô cười lạnh băng.
“Tôi đã hai mươi támtuổi rồi! Lãng phí quá nhiều thời gian mới phát hiện vốn ra chúng ta không họpnhau, tôi đã nghĩ có thể thay đổi được anh, nhưng thực ra, hoàn toàn bất lực.Tôi không thể đợi được hạnh phúc mà mình mong muốn vậy thì để tôi đi đi. Tôikhông muốn tiếp tục như thế này nữa.”
“Em muốn kết hôn sao?”,Minh Minh cười giễu cợt, thì raAn An làm ra thế này chỉ là để ép mình đi tớihôn nhân.
An An cười khinh bỉ:“Kết hôn à? Anh nghĩ là tôi vì muốn kết hôn mới nói chia tay anh à? Ồ, tôi nóilại cho anh nghe một lần nữa, tôi không muốn tiếp tục hao tổn tâm tư thêm nữa,tôi mệt mỏi lắm rồi”. Mặc cho anh ta nghĩ thế nào, cô không muốn giải thíchnữa, anh ta hiểu ra thì tốt, không muốn hiểu cũng mặc, cô nói rất rõ ràng rồi.
“Viên Thư Minh, tôi đãchuyển nhà đi năm ngày rồi, cũng không có ý định trở lại, chắc mẹ anh chưa nóivới anh. Vậy cũng tốt, chúng ta chia tay, mẹ anh sẽ rất vui”. Nhìn ra ngoài cửasổ, người đi đường bắt đầu rảo bước nhanh hơn, những hạt mưa bắt đầu rơi, sắpmưa to rồi.
Minh Minh nhìn cô, dườngnhư đang tìm hiểu xem cuối cùng thì cô đang nghĩ gì. Anh ta vẫn chưa nghĩ ra,cô gái dễ bảo trước đây sao đột nhiên lại trở thành như bây giờ.
An An xách túi đứng dậy:“Tôi hy vọng chúng ta gặp nhau thế nào thì chia tay thế ấy, anh bảo trọng!”,nói xong cô quay người bước đi.
Cuối cùng cũng được giảithoát. Có lẽ giống như trước đây cả hai từng nói, nếu như ngày nào đó không yêunữa thì hãy giải thoát cho đối phương được tự do.
Chương 64 - Trông đợi
Đi ra khỏi quán, trênđầu đã thấy lất phất mưa, giống như những sợi dây đàn, từng giọt từng giọt rơixuống đỉnh đầu.
Người đi trên đường ainấy đều vội vã, taxi như biến mất, chiếc xe nào lướt qua cũng có khách. An Anhấp tấp ngóng một chiếc taxi, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Đúng lúc cô đang đứngđợi xe, Viên Thư Minh từ trong quán xông tới, hầm hầm chộp mạnh lấy tay cô. Anhta giận dữ hét lớn: “Ai đồng ý chia tay? Không chia tay gì hết”. An An bị bấtngờ giật mình quay sang nhìn gương mặt đang đằng đằng sát khí của anh ta.
“Anh..., anh bỏ ra, đauquá!” Minh Minh siết tay cô đến phát đau, cô không tài nào thoát ra được,“Anhchúng ta tiếp tục dây dưa thế này sẽ hay ho à?”.
“Tôi không quan tâm, tôivẫn chưa nói chia tay. Chưa tới phiên cô được nói chia tay đâu.” Anh ta giận dừhét lên, đúng, anh ta vốn thấy cả hai chẳng có gì thích hợp, cănbản là lòng tựtrọng của một thằng đàn ông. Sao có thể chấp nhận được cô nói chia tay trướcchứ?
“Ai nói trước đi chăngnữa thì kết quả cuối cùng vẫn thế thôi. Chúng ta không còn hợp để sống chungthì đừng níu kéo nữa.” Cô cười mỉa mai, nếu anh ta cho rằng mình có quyền chủđộng nói chuyện này thì cô cũng chẳng thèm tranh giành làm gì.
“Cô nghĩ rằng rời bỏ tôithì có thể tìm được một thằng khác đàng hoàng hơn sao”, Viên Thư Minh nhìn tháiđộ bất cần của cô, càng nổi khùng lên, “Người thì xấu xí, lại già như vậy thìđừng có giở trò nữa, nếu ngay cả tôi cũng không thèm đến cô, đủ để cô phải khócrồi”.
An An cắn răng, trái timthắt lại, không ngờ, thật không thể ngờ được, sống với nhau sáu năm, từ trongmiệng anh ta lại thốt ra những lời độc ác vậy. Cô ớn lạnh đến phát run, đây làngười mà cô từng nghĩ có thể chung sống suốt đời sao?
“Sau này thế nào khôngcần anh phải lo”, cô vùng mạnh khỏi tay Minh Minh.
Nhưng anh ta vẫn giữ côlại, giống như muốn truyền tất cả sự giận dữ vào cánh tay cô. Đau đớn khiến mắtcô có phần ươn ướt, con người này đúng là điên rồi. “Tôi nên nghe lời mẹ ngaytừ đầu, loại con gái như cô nhẽ ra nên sớm vứt đi, càng ngày càng khó bảo. Nếukhông phải tôi mềm lòng, thì cô đã bị mẹ tôi quét ra khỏi nhà từ lâu rồi. Hừ,ra ngoài vơ đại cũng kiếm được một đống em trẻ trung, còn cô, đến lúc không lấyđược ai thì đừng có khóc lóc quay lại tìm tôi.” Anh ta càng nói càng đắc ý, sựcoi thường hiện rõ trên khuôn mặt khiến trái tim An An ghê tởm.
Chẳng phải đã nói từ đầurồi sao, nếu như không còn yêu nữa thì có thể vui vẻ chia tay? Hóa ra là lừađảo. Lẽ nào khi chia tay phải tổn thương đến đối phương mới hả hê?
Mưa bắt đầu rơi nhanh,nước mưa rơi lên mặt, lên cơ thể giống những mũi kim đâm vào trái tim cô, nhưmuốn lôi tất cả những vết thương và oán hận trong lòng ra, “Bỏ tay ra, bỏ ra”,cô gào lên, cô không thể nhún nhường con người này nữa. Tại sao? Tại sao lạinhẫn tâm đập nát tất cả những điều tốt đẹp đã có kia chứ?
“Nghe cho rõ đây! Hômnay là tôi - Viên Thư Minh không cần đến Vu An An nữa, tôi sẽ đợi đến ngày côquay lại cầu xin tôi.” Những giọt mưa phủ lên gương mặt anh ta, nhưng không thểnào làm nhòa đi sự đắc ý trên đó. Thật đáng sợ, trái tim An An run rẩy, nướcmưa táp vào mặt thật đau, thật đau. Tại sao, toàn thân cô đều thấy đau đớn! AnAn vùng mạnh, lấy túi xách đánh vào tay anh ta, “Bỏ tay ra, bỏ tay, cút, tôikhông muốn gặp anh nữa. Cút!”. Cô không muốn nghe nữa, tâm trạng rối loạn, saocó thể như vậy? Thật đáng sợ.
Viên Thư Minh hất mạnhtay cô ra, An An lảo đảo suýt ngã, cuối cùng anh ta trừng mắt nhìn cô rồi quayđầu đi thẳng không thèm ngoái lại.
An An ôm túi xách, cảmgiác như bị hạ đường huyết, cánh tay đau nhói. Không ngờ rằng, người đàn ôngsáu năm chung sống lại đáng sợ như thế, đến cuối cùng không thương tiếc đâmthêm một nhát dao vào tim cô.
Cô đứng bên đường, mặccho nước mưa rơi lên cơ thể, chảy trên tóc, trên mặt rồi ngấm vào quần áo, côrùng mình, giờ không phải mùa hè ư? Tại sao lại thấy mình như rơi vào vực tuyếtlạnh lẽo thế này, đầu óc cũng hoàn toàn bị đóng băng.
Những chiếc xe lao đivun vút trên đường, không có chiếc nào dừng lại, An An như bị bỏ rơi. Cô mặckệ, quay người đi thẳng về phía trước.