Vừa nói xong Giản Trung Khúc mới phát hiện dường như mình đã lỡ lời, cô quả thật là đã mất cha lẫn mẹ nên mới phải vào cô nhi viện rồi trùng hợp được ba mẹ hắn nhận nuôi.
Hắn còn chưa kịp giải thích lại lời mình vừa nói thì cô gái nhỏ trên lưng đã không còn chỉ thút tha thút thít nữa mà khóc oà lên khiến hắn không biết phải làm gì.
Triệu Huyền Vi nhớ về ba mẹ đã đau lòng rất nhiều, Giản Trung Khúc lại hất thêm nước vào mặt cô khi nói đến chuyện ba mẹ cô đã mất.
Đau khổ, ấm ức cô không biết làm sao để giải toả nên chỉ đành khóc lớn để trút giận.
Giản Trung Khúc bắt đầu hoang mang, hắn không biết dỗ con gái, còn là đứa con gái mà hắn lúc nào cũng tỏ ra chán ghét nữa, hắn đang suy nghĩ nên không để ý dưới chân vấp phải ổ gà, cả hai ngã xổng xoài trên mặt đường, nước mưa xối ướt hai người như chuột lột.
Giản Trung Khúc bực mình mắng thầm trong miệng nhưng khi nhìn qua Triệu Huyền Vi lúc này còn đang khóc nấc thì giờ lại ngồi cười khanh khách nhìn hắn.
Tâm trạng cô cũng dễ thay đổi thật, đang buồn bã nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Giản Trung Khúc thì cô lại buồn cười, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn trong bộ dạng này.
Giản Trung Khúc nhíu mày nhìn cô một lúc, biết cô đang cười mình hắn cũng không có phản ứng gì, hắn không biết tại sao thời khắc này hắn lại như tận hưởng nụ cười rạng rỡ của cô gái ở dưới mưa.
Hắn hắng giọng lên tiếng:
"Mày cười tao?"
Triệu Huyền Vi lập tức lắc đầu, nhưng môi nhỏ vẫn cong lên một đường như vầng trăng khuyết.
Khoé môi Giản Trung Khúc khẽ nhếch lên, hắn không nói không rằng nhào đến bên cạnh Triệu Huyền Vi đè cô xuống mặt đường lạnh toát, hai người đối mắt nhìn nhau, Giản Trung Khúc lạnh giọng nói:
"Cho mày cười này..." Hắn vừa nói xong khuôn miệng cũng cong lên một đường rạng rỡ, đôi tay hắn di dời xuống eo cô mà chọt mạnh.
Hắn không nhân nhượng dùng cả hai tay cù vào eo cô, khiến Triệu Huyền Vi bị nhột mà cười đến sợ hãi, cô cười đến không thở được nữa, hai tay chống lên ngực hắn muốn đẩy Giản Trung Khúc ra nhưng sức cô làm sao bằng hắn, chỉ có thể để mặc cho hắn chơi đến thoả thích thì sẽ thả cô ra.
Giản Trung Khúc chạm tay vào eo cô, vòng eo nhỏ mảnh khảnh, nước mưa làm chiếc áo sơ mi của cô dính chặt vào da thịt, đến khi hắn vô tình liếc mắt thấy mới lờ mờ nhận ra, hắn đỏ mặt mặt ngước lên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó vì bị tra tấn nhẹ nhàng nhưng mà sát thương cực kỳ cao này của mình hành hạ mà khẽ cười.
Khi hai người họ còn đang đùa giỡn tình cảm dưới mưa, một giọng nói ngờ nhệch giống như nhìn thấy chuyện gì đó bỏng mắt lắm vang lên:
"Hai người có bị ấm đầu không?"
Giản Trung Khúc và Triệu Huyền Vi đều bị làm cho Giật mình, xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Trác Nhất Thành mặc áo mưa màu đen ngồi trên con xe đạp ngơ ngác nhìn họ, anh đi tìm thằng bạn mình cả đêm, lo đến sốt vó thì nó lại ở đây chim chuột, đùa giỡn lãng mạn trong mưa.
Trác Nhất Thành cảm thấy nhân sinh nếu như ông trời cho anh có quyền giết người mà không đi tù anh sẽ giết thằng bạn này chết mất, nhìn nó ép con người ta xuống đường mà trêu ghẹo, thật là cầm thú mà.
Giản Trung Khúc ngồi bật dậy nhìn Trác Nhất Thành, hắn lúc này muốn cái ổ gà bên cạnh sâu hơn một chút cho hắn chui xuống mà trốn đi cho rồi, bị thằng bạn thân mình nhìn thấy cảnh tượng hắn giỡn hớt với đứa con gái mà ngày nào hắn cũng "mồm năm miệng mười" bảo ghét cay ghét đắng, hắn nhục muốn chết, hắn lấy lại thái độ hàng ngày, cao giọng hỏi anh:
"Sao mày lại tới đây?"
Trác Nhất Thành nhìn sang Triệu Huyền Vi, thấp giọng trả lời:
"Vi Vi bảo mày bỏ nhà đi, nên tao đi tìm mày, không ngờ em ấy còn tìm được trước tao...!Hết chuyện rồi tao về đây..." Anh vừa nói vừa xoay đầu xe định rời đi, khi định bỏ chân lên bàn đạp, Trác Nhất Thành quay lại nhìn Giản Trung Khúc cười cười nói:
"Có muốn làm gì...!Làm ơn về nhà đừng có làm giữa đường...!Thằng...!Cầm...!Thú..."