Triệu Huyền Vi thật sự không hiểu nổi con người hắn, có những lúc hắn cưng chiều, đùa giỡn với cô rất thân mật nhưng cũng có những lúc hắn lại như vậy, vô cớ nổi giận, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy hắn kích động như vậy, còn tàn nhẫn vứt cô lại giữa đường.
Có lẽ Triệu Huyền Vi lúc này đã hiểu ra, tình cảm của Giản Trung Khúc là một điều gì đó rất tạm bợ, hôm nay hắn có thể cho cô như một sự ban phát, bố thí thì ngày mai hắn vẫn có thể giật lại mà tuyệt tình bỏ đi.
Giản Trung Khúc chạy được một đoạn, cảm giác bức bối trong lòng cũng tan đi một ít, lúc này hắn mới nhận ra túi xách của cô còn ở trên xe, không tiền, không điện thoại, cô lại không mở miệng nhờ vả được ai...!Giản Trung Khúc ý thức được lúc nãy hắn thật sự quá đáng, dù đó là ám ảnh quá khứ của hắn cũng không hề liên quan đến cô.
Giản Trung Khúc vội vàng quay đầu xe trở về lại nơi đó.
Qua cửa ô tô hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bần thần một mình trên hàng ghế đợi xe buýt, cô an tĩnh lạ thường, không nháo cũng không khóc, trong lòng Giản Trung Khúc dâng lên cảm giác bất an khó nói, hắn mở cửa xe, đi về phía cô, nhẹ giọng lên tiếng:
"Về thôi..."
Từ lúc ô tô của Giản Trung Khúc quay lại cô đã để mắt tới nó nhưng cô cứ vờ như không thấy hắn, cô khó kiểm soát được lòng mình, cô rất sợ nếu tiếp tục cô sẽ lún sâu vào chuyện tình cảm không có kết quả này, dần dần hủy hoại chính mình.
Triệu Huyền Vi không đáp lời Giản Trung Khúc, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu theo hắn lên xe.
Cả đoạn đường về nhà hai người đều không mở miệng nói với nhau câu nào.
Lúc Giản Trung Khúc muốn kéo tay cô lại, Triệu Huyền Vi lại cố tình bước lên phía trước thật nhanh, cánh tay cô vuột mất khỏi tầm mắt của hắn.
Cô lạnh nhạt trở về phòng mình đóng sầm cửa lại, Giản Trung Khúc cũng chỉ biết thất vọng đứng nhìn một lúc lâu rồi trở về phòng mình.
Giữa đêm hôm ấy, Giản Trung Khúc mở cửa phòng cô, trên tay hắn cầm theo một ly sữa bò đi đến đặt trên tủ đầu giường, hắn nhìn Triệu Huyền Vi chằm chằm, thấy mi mắt cô giật giật liền khẽ cười, trầm giọng nói:
"Đừng giả vờ nữa...!Mở mắt ra nói chuyện với anh."
Thật ra từ lúc hắn đi vào Triệu Huyền Vi đã phát hiện, cô chưa hề ngủ, dù sao trong lòng khó chịu nên không thể đi vào giấc ngủ dễ dàng.
Triệu Huyền Vi ngập ngừng mở mắt nhìn hắn, trong ánh sáng vàng nhàn nhạt của căn phòng, cô thấy Giản Trung Khúc ngồi bên giường cô, dáng vẻ hắn nhìn hơi tiều tụy, ánh mắt nhìn cô lại có phần khó xử.
Giản Trung Khúc thấy cô đã chịu mở mắt mới nhẹ nhàng nâng người cô dậy ngồi đối diện mình, hắn đưa ly sữa bò còn ấm nóng đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói:
"Không có bánh sữa...!Uống sữa thôi được không?"
Triệu Huyền Vi cũng không còn có sức mà ương bướng nữa, lúc nãy ngồi ở trạm xe buýt ngẫm nghĩ hồi lâu, cô thấy mình quả thật là được chiều chuộng mà không nhớ địa vị của mình ở đâu.
Cô nhận lấy ly sữa từ tay hắn, một hơi uống sạch.
Giản Trung Khúc khẽ cười, cô vẫn là ngoan như vậy, hắn lấy lại ly sữa đã được cô uống cạn đặt lại trên tủ.
Một hồi lâu im lặng, ánh mắt hắn không nhìn về phía cô nữa mà nhìn ra cửa sổ sát đất trong phòng.
Triệu Huyền Vi có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy có sự dằn vặt và đau khổ, giọng hắn khàn khàn nhưng lại có chút nghẹn nói với cô:
"Vi Vi...!Em có biết vì sao, anh lại ghét bánh sữa không?"
Triệu Huyền Vi hơi ngơ ngác lắc đầu, thì ra hắn không cho cô ăn bánh sữa vì hắn ghét nó, chứ không phải vô cớ nổi giận với cô.
Giản Trung Khúc cười khổ, nhỏ giọng kể lại với cô, năm Giản Trung Khúc mười hai tuổi, tức là trước khi cô đến Giản gia một năm, em gái của hắn là Giản Tự Nhu bảy tuổi phát hiện mắc bệnh máu trắng, quá trình trị bệnh, cấy tế bào gốc diễn ra rất đau đớn và khắc nghiệt, phải luôn có người ở bên cạnh túc trực trông chừng Tự Nhu, ngày hôm đó cả ba mẹ Giản đều bận việc quan trọng, họ giao lại Tự Nhu cho Giản Trung Khúc trông coi, hắn là một người anh trai hết mực yêu thương em gái mình, có thể nói hắn ngồi bên giường bệnh nhìn Tự Nhu không dời mắt đi một lúc nào.