Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

I

Action 1

Lăng Lăng một mình cô đơn mất ngủ nửa tháng trời, mong trăng, mong sao, cuối cùng cũng đến ngày thầy Dương của mình đi công tác trở về.

Nửa tháng không gặp, nụ cười khe khẽ của anh cũng đủ khiến cô hồn phách điên đảo. Huống hồ anh đi vào trong bếp, từ phía sau ôm chặt lấy cô, hơi thở nhè nhẹ phả vào cổ cô.

“Thơm quá!” Anh khẽ nói. Chỉ là không biết anh đang nói về đồ ăn vừa được nấu xong hay nói về mùi hương trên người cô sau khi tắm.

Lăng Lăng vốn không phải là người chỉ biết nhận vơ về mình nên cô tin chắc anh đang nói về thức ăn. “Anh đói rồi phải không? Cơm tối xong ngay đây, anh đi thay quần áo đi!”

Ngón tay anh đan vào các ngón tay của cô, sự tiếp xúc ấm áp lan toản khắp các ngón tay, khơi dậy những cảm xúc đang tan chảy trong lòng cô.

“Anh không đói… Anh đi tắm cái đã.”

“Nhưng… thức ăn sẽ nguội mất.”

“Không sao đâu, lát nữa hâm nóng lại.”

Lăng Lăng lặng lẽ thở dài, cái tính cách chẳng bao giờ biết vội này của anh thực sự khiến người khác sốt ruột chết đi được. Giáo sư hôn nhẹ một cái vào sau vành tai cô, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Anh rất nhớ em…”

Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Lăng Lăng mới hoàn hồn trở lại, lại thở dài…

Cô nhầm rồi, có những việc… anh cũng rất vội vàng!

Action 2

Tháo chiếc tạp dề có những bông hoa li ti màu xanh trên người xuống, Lăng Lăng vội vã đứng trước gương nhìn kĩ lại mình rồi lại ngửi mùi trên người, cũng may cô vừa tắm xong, trên người chỉ có mùi thơm mát của sữa tắm, không có mùi dầu mỡ…

Ding doong… Ding doong… Ding doong…

Tiếng chuông cửa vang lên thật chẳng đúng lúc chút nào. Lăng Lăng ra mở cửa, phát hiện thấy người đứng trước cửa càng là người không hợp thời: Quan Tiểu Úc, cô còn kéo theo chiếc va li to đùng.

Hoàn toàn không cần phải đoán, Lăng Lăng nghiêng người nhường lối cho cô. “Lại chia tay với Y Phàm rồi à?”

Tiểu Úc gật đầu, kéo chiếc va li đi vào.

“Lần này lại vì lý do gì vậy?”

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Tiểu Úc đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. “Anh ta lại dám một mình đi ăn cơm với người phụ nữ khác sau lưng tớ. Thực ra, ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì to tát cả, tớ cũng không phải người nhỏ nhen…”

Lăng Lăng rót một cốc nước đưa cho cô. “Ừ, cậu chắc chắn không phải người nhỏ nhen rồi, cậu chỉ hơi nghiêm khắc “gia giáo” một chút thôi.”

Cô gật đầu biểu thị sự tán đồng, uống một ngụm nước thật to, tiếp tục: “Nhưng anh ta không nên nói dối tớ. Anh ta bảo với tớ là đi gặp khách hàng, còn nói khách hàng đó là nam giới, nhưng rõ ràng là tớ tận mắt thấy anh ta đi ăn với một phụ nữ, lại còn nói chuyện rất vui vẻ nữa.”

“Á, việc này cũng bị phát hiện sao?! Cậu chuyển nghề sang làm thám tử rồi đấy à?”

“Xí, tớ thèm vào đi theo dõi anh ta! Hôm đó tớ chỉ tình cờ cùng bạn cũng vào nhà hàng đó ăn cơm mà thôi, đi ngang qua phòng anh ta, tình cờ bắt gặp. Tớ vì muốn cho anh ta một cơ hội thành thực để được hưởng khoan hồng cho nên không bắt ngay tại trận, khi anh ta về nhà mới hỏi anh ta đi ăn với ai. Anh ta nói với tớ là đi ăn với khách hàng. Tớ hỏi là nam hay nữ, anh ta còn không chút do dự nói với tớ là nam. Cậu bảo, anh ta lừa dối tớ như vậy, sau này tớ biết phải tin anh ta thế nào đây?! Nếu hai người ngay đến chút niềm tin tối thiểu đó cũng không có thì sao có được kết quả tốt chứ?”

Trong lúc Tiểu Úc uống nước, Lăng Lăng mới có cơ hội nói chen vào: “Tiểu Úc, Y Phàm và người phụ nữ đó chắc không có gì đâu, anh ấy nhất định là vì sợ cậu hiểu lầm nên mới nói khách hàng là nam giới.”

“Anh ta trong sạch thì sợ cái gì chứ?”

“Nhưng lần trước anh ấy đi ăn cơm cùng với cô tiếp viên hàng không đó, vừa về đến nhà đã kể ngay cho cậu nghe, chẳng phải cậu cũng đã xử anh ấy không chút khoan hồng sao?”

Tiểu Úc hơi sững người, nghĩ ngơi một lúc lâu mới chợt nhớ ra, rõ ràng cô đã sớm quên chuyện này từ lâu. “Lần đó cô tiếp viên hàng không là hàng xóm ngay cạnh nhà bọn tớ. Cậu nghĩ xem, anh em xa thua láng giềng gần, bọn họ trước lạ sau quen, tớ không xử lý anh ta nghiêm khác, không biết anh ta còn thân với cô tiếp viên đó tới mức nào nữa. Nếu như bên cạnh nhà cậu có một cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, thi thoảng lại đi ăn cơm với Giáo sư Dương thì cậu có yên tâm không hả?”

Lăng Lăng im lặng, cô yên tâm được mới lạ đấy!

Nhận ra cô đã chịu thừa nhận, Tiểu Úc càng thấy lý do của mình chính đáng. “Giáo sư Dương nhà cậu là một người đàn ông bảo thủ, nguyên tắc như vậy mà cậu còn không yên tâm thì nói gì tới gã hoa hoa công tử nhà tớ…”

Lăng Lăng vội vã quay lại chủ đề cũ: “Y Phàm nói dối cậu là anh ấy không đúng, có điều anh ấy cũng chỉ vì sợ cậu giận, chứng tỏ anh ấy quan tâm tới cậu.”

“Quan tâm đến tớ thì lẽ ra không nên có quan hệ mờ ám với mấy phụ nữ đó. Con người anh ta…” Nói đến Âu Dương Y Phàm, Tiểu Úc nói liên tục không kịp thở.

Mười phút sau…

“Lần này thực sự không cho anh ấy cơ hội nữa?” Lăng Lăng thăm dò hỏi.

“Cơ hội không phài chờ người khác mang tới mà bản thân phải tự biết giành lấy…”

Lăng Lăng thở phào, yên tâm rồi, bởi vì ưu điểm lớn nhất của người em họ đó chính là biết tranh thủ cơ hội.

“Lăng Lăng, tạm thời tớ không có chỗ nào để đi, tớ ở lại nhà cậu vài hôm, không sao chứ hả?”

“…”

Cô thì không vấn đề gì, không biết vị giáo sư đang ở trong phòng tắm kia có vấn đề gì hay không?!

Action 3

Bởi vì người vợ yêu quý đã đưa một bộ quần áo mặc ở nhà màu tro vào trong phòng tắm cho nên vị giáo sư đó sau khi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cái bóng điện công suất siêu lớn đó mà không hề tỏ vẻ kinh ngạc, vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, không hề xa lạ chào hỏi vị khách không mờ mà tới này.

Đang ăn bỗng vang lên một giai điệu vui vẻ: “Vợ ơi, vợ ơi, anh yêu em! Phật A Di Đà phù hộ cho em, mong em vạn sự như ý, chúng ta mãi mãi chẳng lìa xa, tình yêu của anh chính là em, em có biết anh yêu em…”

Vừa nhìn thấy giáo sư chậm rãi lôi điện thoại ra, Tiểu Úc suýt thì bị nghẹn. “Nhạc chuông này của anh… cũng thật là…”

Giáo sư Dương thản nhiên nói: “Anh cũng cảm thấy rất đáng yêu.”



Sau khi điện thoại được kết nối, anh nhìn về phía Tiểu Úc, cô lập tức đoán ra ai gọi tới, vội vã nói: “Tuyệt đối không được nói cho anh ta biết em đang ở đây.”

Quả nhiên, đầu máy bên kia vang lên lời hỏi thăm rất cấp thiết: “Anh đã đi công tác về chưa?”

“Ừ, vừa về, đang ở nhà ăn cơm.”

“Có phải Tiểu Úc lại chạy tới nhà anh chị rồi không vậy?”

Giáo sư Dương liếc nhìn Tiểu Úc đang ngồi đối diện, không trả lời câu hỏi mà hỏi lại: “Lần này lại mắc phải sai lầm gì vậy hả?”

“Haizz…” Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài. “Đừng nhắc tới nữa, thực sự em còn oan hơn cả Đậu Nga1…”

1.Nhân vật trong vở tạp kịch Đậu Nga của Quan Hán Khanh: câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga chết oan khiến trời đất cũng phải động lòng.

Giáo sư Dương mỉm cười truyền kinh nghiệm mà mình đúc kết được sau khi kết hôn: “Cô ấy bảo em sai thì có nghĩa là em đã sai, có đúng cũng vẫn sai.”

“Vâng, em sai rồi. Lẽ ra em nên học theo anh, nhìn thấy phụ nữ phải quay đi đường khác.”

“…Em đã ăn cơm chưa? Có muốn tới đây ăn chút gì không?”

Giáo sư Dương đột ngọt chuyển chủ đề, Âu Dương Y Phàm làm gì không hiểu ra chứ!

“Vâng, bây giờ em sẽ qua ngay!”

Tiểu Úc im lặng, không biết phải nói gì hơn, rõ ràng người ta không hề nói cho Âu Dương Y Phàm biết là cô đang ở đây.

Action 4

Hai mươi phút sau…

Chuông cửa lại reo vang, người tới đương nhiên là Âu Dương Y Phàm.

Âu Dương Y Phàm vừa bước vào đã tỏ vẻ là người rất hiểu chuyện: “Haizz, Tiểu Úc, không phải anh nói em đâu! Anh ấy vừa đi công tác về, người ta nói tiểu biệt hơn cả tân hôn, anh chị còn rất nhiều việc phải làm, em chạy tới đây làm rối tung cả lên làm gì chứ! Đi thôi, theo anh về nhà!”

Lăng Lăng lập tức chui vào bếp thu dọn, coi như không nghe thấy gì hết.

Thực ra cũng không phải có nhiều việc để làm lắm…

Nửa tiếng sau…

Lăng Lăng đã lau bếp ba lần rồi, Tiểu Úc mới mặt mũi hớn hở đi vào trong bếp.

Lăng Lăng cười, hỏi: “Không ở nhà tớ thêm vài ngày nữa à?”

“Haizz, tớ làm thế chẳng phải vì không muốn làm phiền cuộc sống hạnh phúc của bọn cậu đó sao? Nếu không, tớ đã không dễ dàng mà theo anh ta quay về nhà.”

“Tớ không sợ làm phiền, cậu cứ ở lại tự nhiên, muốn ở bao lâu cũng được.”

“Hì hì, cậu không sợ nhưng có người sợ đấy!”

“…”

Action 5

Trước khi ra khỏi nhà, Âu Dương Y Phàm xách chiếc va li nặng trịch của Tiểu Úc, tỏ vẻ bất lực. “Em yêu, lần sau bỏ nhà đi em có thể mang theo ít đồ thôi được không? Em mang thế này không mệt sao?”

“Đương nhiên là mệt rồi!” Mệt tới mức cánh tay cô giờ vẫn mỏi nhừ. “Nhưng em muốn chia tay anh, đương nhiên phải mang hết đồ của em đi chứ!”

“Có lần nào em chia tay thành công không hả? Chẳng phải đều nguyên đai nguyên kiện mang theo đồ đạc quay về sao? Sau khi quay về lại còn mất công sắp xếp lại nữa.”

Tiểu Úc nghĩ kĩ lại, hình như đúng là như vậy. Cô lập tức quyết định: “Lần sau anh còn làm em giận nữa, em sẽ tống cổ anh ra khỏi nhà!”

“Anh xin em nhất định phải để anh ra đi tay trắng, ngay đến ví tiền cũng không được cho anh mang theo.”

“Không mang tiền thì anh đi đâu được chứ?”

“Anh sang nhà cô tiếp viên hàng không ở bên cạnh đợi, khi nào em tới tìm anh thì lúc đó anh sẽ quay về.”

“…”



II

Action 1

Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, Lăng Lăng và Tiểu Úc sau khi đi dạo phố, ngồi trong một cửa hàng KFC ăn kem Sundae.

Tiểu Úc vô cùng tò mò hỏi Lăng Lăng: “Lăng Lăng, cậu và thầy Dương có bao giờ cãi nhau không vậy?”

“Ừm… Sao cậu hỏi chuyện này?”

“Tớ rất tò mò, thầy Dương là người đàn ông mẫu mực như vậy có biết cãi nhau không, lúc cãi nhau thì trông như thế nào?”

“…” Vấn đề này mới vô vị làm sao!

“Rốt cuộc có hay không hả?”

“Cãi nhau thì không có, con người anh ấy hoàn toàn không biết cãi nhau, chỉ có một lần tớ đã làm anh ấy tức giận…”

“Thật sao? Vậy lúc anh ấy tức giận trông như thế nào?”

“…”

Action 2

Cũng không trách Tiểu Úc hiếu kỳ, lúc đầu Lăng Lăng cũng vô cùng tò mò, một người đàn ông biến thái như Dương Lam Hàng, lúc tức giận thì còn biến thái tới mức nào, nhưng người ta sinh ra đã là người có giáo dục, bất kể cô nói gì, làm gì, anh đều tỏ ra rất bình tĩnh, không so đo, tính toán với cô.

Thế là cô càng muốn biết rốt cuộc giới hạn của Giáo sư Dương là gì.

Một hôm bọn họ hẹn nhau đi dạo phố, cô cố tình tới muộn, còn tắt cả điện thoại, để anh đợi đúng hai tiếng ở cửa trung tâm thương mại. Từ xa cô nhìn thấy anh kiên nhẫn đợi một tiếng đồng hồ, đến tiếng thứ hai, anh không ngừng gọi điện, hết cuộc này tới cuộc khác, cô nghĩ có lẽ anh đã gọi tất cả các số điện thoại có trong danh bạ.

Sau đó, cô giả vờ vội vã chạy tới. “Em xin lỗi, em tới muộn rồi!”

Cô cứ tưởng lần này Giáo sư Dương nhất định sẽ nổi giận.

Kết quả, anh không những không nổi giận mà còn tỏ ra hết sức mừng rỡ. “Em không sao là tốt rồi, điện thoại của em không gọi được, anh đã hỏi rất nhiều người, đều nói không nhìn thấy em, anh thực sự lo em gặp phải chuyện gì đó…”

Dương Lam Hàng lúc đó thực sự khiến cô yêu tới tận xương tủy.

Action 3

Có điều, hai người sớm tối bên nhau, khó tránh khỏi những lúc va chạm, cuối cùng lại một lần nữa cô biết Giáo sư Dương khi giận thì sẽ như thế nào.

Lần đó mâu thuẫn là gì thì cô không còn nhớ rõ nữa, hình như là vì anh ra ngoài tiếp khách rồi dính tới mầm họa hồng nhan nào đó, cô nhất thời tức giận, lỡ lời, thốt ra một câu: “Chúng ta ly hôn đi!”

Lúc đó, Giáo sư Dương nhìn thấy cô miệng khô khốc, đang định rót cho cô một chén trà.

Lời này vừa thốt ra, cốc trà trong tay anh lập tức rơi xuống, chiếc bàn trà bằng kính phát ra những tiếng bi thương run rẩy.

“Em nói nghiêm túc đấy chứ?” Giọng anh rất trầm như đang kìm nén.

Lúc đó Lăng Lăng đầu bốc hỏa, biết rõ những lời này là tối kỵ trong quan hệ vợ chồng, nhưng cơn giận dữ đã làm đầu óc cô điên đảo. “Vâng, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”

Trong lúc im lặng, cô nghe thấy hơi thở chậm chạp của anh, nhìn thấy những ngón tay đang cầm cốc trà của anh trở nên xanh tái.

Anh nhìn cô, ánh mắt u buồn như vực sâu thăm thẳm, như có thể nuốt chửng cô vậy.



Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui