Sự dịu dàng tuyệt đối

 
Chương 17: Hôn

“Tri Tri...”
 
Thời Ngộ bước lên phía trước một bước, nắm lấy hai cánh tay đang run rẩy đó, kéo cô vào lòng mình, khẽ ôm để an ủi cảm xúc của cô: “Anh thật sự rất thích em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nước mắt trên khóe mắt đong lại thành giọt, bỗng chốc lăn xuống, hai mắt ướt đẫm hiện lên ý cười.
 
Cô không cược sai!
 
Cánh tay vòng lấy eo anh, Hạ Sí ôm anh chặt hơn. Thời Ngộ không đẩy ra, để cho cô ôm, cho đến khi tiếng nấc nghẹn dừng lại.
 
“Được rồi Tri Tri, còn khóc nữa sẽ đau mắt đấy.” Anh khẽ kéo hai cánh tay ôm eo ra, nắm lấy tay cô dẫn cô đến cạnh giường ngồi xuống.

Sau đó đứng dậy rời đi.
 
Hạ Sí vội vàng nắm lấy tay anh, ánh mắt hỏi anh muốn đi đâu?
 
Thời Ngộ hiểu ý cô, anh giải thích: “Lấy khăn lông cho em, lát nữa sẽ trở về.”
 
Bởi vì cô đã khóc rất nhiều, Thời Ngộ bưng một chậu nước nóng, dùng khăn ấm lau mặt cho cô, rồi lại lau khô đôi mắt, chăm sóc từng li từng tí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lúc Hạ Sí cũng cảm thấy mình là một sự phiền phức, Thời Ngộ lại chưa từng nghĩ như vậy. Xử lý xong hết tất cả, bất tri bất giác đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
 
“Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
 
Thời Ngộ đứng cạnh giường, chúc cô ngủ ngon.
 
Ánh mắt Hạ Sí mơ màng.
 
Anh không có câu khác muốn nói sao?
 
Cô có thể tỏ rõ tâm ý của mình, Thời Ngộ cũng đáp trả một cách chân thành, nhưng sau đó thì không bày tỏ gì nữa sao?
 
Hạ Sí lo lắng kêu lên: “A Ngộ!”
 
Anh dừng tại chỗ, cũng không xoay người lại.
 
Thiếu chút nữa cô lại muốn chạy qua đó chặn cửa, nhưng lần này đã nhịn được, chỉ là đôi tay để cạnh giường dùng sức nắm chặt khăn lông: “Anh không có lời nào khác muốn nói với em sao?”
 
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Thời Ngộ im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng: “Vậy anh hỏi em, nếu chuyện năm đó xảy ra lần nữa, em có đưa ra lựa chọn giống vậy không?”
 
“Nhưng...” Trái tim Hạ Sí thắt lại, cúi đầu nhìn mặt đất, giọng nói dần dần nhỏ đi: “Em đã ổn rồi.”
 
Dường như đã sớm dự đoán được câu trả lời của cô, Thời Ngộ thản nhiên tiếp nhận. Im lặng một hồi, mới nói: “Em xem, đáp án của em không thay đổi, nếu sự việc xảy ra lần nữa, em vẫn sẽ rời đi.”
 
Thời Ngộ thừa nhận thích cô, vẫn đối với cô rất tốt nhưng Hạ Sí cảm thấy có gì đó khác biệt. Ánh mắt của anh rất dịu dàng, nhưng lại cách một luồng cảm xúc khiến cô không hiểu được.
 
Hạ Sí nghĩ rất lâu, chợt kinh ngạc phát hiện ra đôi mắt đó không còn tình yêu nồng cháy như lúc đầu...
 
Đêm đó, Hạ Sí ngủ không yên giấc, cả đêm tỉnh dậy mấy lần, thật ra cô hoàn toàn không ngủ được.
 
Trong lúc mông lung, dường như cô nghe thấy một giọng nói quanh quẩn bên tai: “Thích nhau không nhất định phải ở cạnh nhau.”
 
Giọng nam và giọng nữ đan xen, cô không thể phân biệt được, rốt cuộc người nói chuyện là bản thân của năm năm trước hay là Thời Ngộ của năm năm sau.
 
Ở một căn phòng khác.
 
Cuối cùng thì Thời Ngộ cũng tháo đồng hồ thông minh nhấp nháy không ngừng đó xuống, để nó không thể giám sát bất cứ số liệu nào nữa.
 
Một cái tủ gỗ màu nâu đặt ở một góc phòng, anh mở khóa, kéo một ngăn kéo trong đó ra một cách chính xác, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ.
 
Bên trong đựng một cái đồng hồ đeo tay đã cũ, dấu vết nứt vỡ trên mặt đồng hồ chồng chéo lên nhau, kim giờ bên trong đã dừng lại.
 
Tuổi thọ sử dụng của chiếc đồng hồ này đã kết thúc vào năm năm trước, ngày mà Hạ Sí rời đi.
 
Ngày hôm sau.
 
Thời Ngộ thức dậy rất sớm, lúc đi ngang qua phòng khách, bước chân dừng lại một giây, rồi lại tiếp tục bước về phía trước. Có lẽ anh cũng đoán được đêm qua Hạ Sí ngủ không ngon.
 
Thời Ngộ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, đồ ăn dinh dưỡng kết hợp với nhau, cùng với một ly sữa nóng.
 
Dường như Hạ Sí đã tính sẵn thời gian, cô dụi mắt bước xuống cầu thang, quả nhiên khóe mắt vẫn còn lưu lại dấu vết ngủ không đủ giấc.
 
Cô lén lút quan sát Thời Ngộ, khuôn mặt và tinh thần của người đó vẫn như bình thường, Hạ Sí không khỏi có chút khó chịu.
 
Dường như anh không hề bị ảnh hưởng.
 
Nhưng lúc Hạ Sí nhận lấy ly sữa màu trắng đục do Thời Ngộ đưa đến, tâm trạng lại tốt lên trong nháy mắt.
 
Người nắm tay Thời Ngộ là cô, người ôm anh là cô, người cầm ly sữa nóng do tận tay anh đưa đến là cô, người Thời Ngộ thích cũng là cô.
 
Nghĩ vậy, tâm trạng cô lập tức trở nên rất tốt.
 
Hạ Sí chọn vị trí ăn sáng ở cạnh Thời Ngộ. Cô không thích mặt đối mặt với anh, bởi vì cô cảm thấy khoảng cách ngồi cạnh nhau gần hơn.
 
Thời Ngộ không quan tâm đến việc cô sắp xếp chỗ ngồi thế nào, anh di chuyển đĩa đồ ăn và sữa về phía mình.
 
Lúc dùng bữa rất yên tĩnh.
 
Nhìn chăm chăm ly sữa một lúc, một bàn tay của Hạ Sí để lên thành ly, một tay đỡ đáy ly, đưa đến cạnh miệng, miệng ly thủy tinh trơn bóng khẽ đè lên cánh môi hồng, nhấp mấy ngụm, ước chừng sữa đã dính lên khóe miệng.
 
Thời Ngộ chú ý đến cô, rút hai tờ giấy sạch đưa đến: “Lau miệng đi.”
 
Nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Sí trực tiếp xoay đầu đưa mặt về phía anh, cô không nói lời nào mà nghiêng người về phía trước, dựa sát vào anh.
 
Ý đồ của hành động này không thể rõ ràng hơn, Thời Ngộ hơi thở dài, cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô: “Giống như trẻ con vậy.”
 
Khăn giấy mềm mịn dán sát cánh môi, Hạ Sí phát hiện mình cách lớp khăn giấy cũng cảm nhận được nhiệt độ giữa ngón tay của Thời Ngộ.
 
Lễ Giáng Sinh sắp đến, rất nhiều doanh nghiệp trong thành phố nhao nhao tổ chức hoạt động Giáng Sinh để kiếm lợi nhuận.
 
Trong thời gian đó cô đã liên hệ với bà Từ vài lần, nhưng đa số đều vì em trai nhớ cô, cứ hỏi khi nào cô trở về.
 
Trở về...
 
Lúc bà Từ dẫn em trai ra nước ngoài định cư, em trai còn nhỏ tuổi, đối với cậu mà nói nơi đó mới là nhà. Nhưng nhà của Hạ Sí không ở nước ngoài xa xôi, người có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, nhưng trái tim lại không thể lang thang không chốn nương tựa.
 
Thái độ của bà Từ đối với chuyện cô về nước theo đuổi tình yêu chưa từng thay đổi, lần nào cũng không nhịn được nói một câu: “Nhận ra hiện thực càng sớm càng tốt, kịp thời ngăn cản tổn hại.”
 
Trong mắt bà Từ, chỉ có tiền mới có thể đem theo bên mình.
 
Rất nhiều năm trước, lúc bố mẹ ly hôn cô cũng không biết nguyên nhân, sau đó mới biết được là vì bố mẹ kinh doanh thất bại, bà Từ không thể chịu được cuộc sống tầm thường trong thời gian dài nên mới nhẫn tâm rời đi.
 
Nhưng sau đó, người chồng thứ hai của bà Từ qua đời, bà Từ dựa vào con trai được chia một nửa gia sản, bèn dẫn con trai ra nước ngoài. Mấy năm nay, bà Từ chưa từng bạc đãi cô về mặt vật chất, ban đầu ra nước ngoài cũng muốn dẫn cô đi cùng.
 
Không phải bà không yêu con mình, chỉ là bà yêu bản thân mình hơn mà thôi.
 
Hạ Sí nhận cuộc gọi video thứ hai đến từ nước ngoài, là một nam và một nữ.
 
Người đàn ông trẻ tuổi để tóc ngắn màu nâu từng nhuộm, đôi mắt sâu màu hổ phách phát sáng, ngũ quan anh tuấn lộ trước ống kính.
 
Đó là một trong những người bạn mà cô quen khi học ở nước ngoài.
 
Sau khi ra nước ngoài một năm, cô mới thật sự bước vào khuôn viên trường. 
 
Người nước ngoài khác với họ, về màu da, màu tóc và cách ăn vận, Hạ Sí không tìm thấy cảm giác thân thuộc.
 
Cô không sợ môi trường xa lạ, nhưng mỗi lần trong môi trường như thế, trong lòng luôn trống rỗng, muốn tìm kiếm thứ gì đó.
 
Cho đến một hôm, đi qua con đường nhỏ trong khuôn viên trường, gặp được một chàng trai tóc đen mặc sơ mi trắng, anh ta tựa vào cây lớn, tay cầm sách, cảnh đó phản chiếu vào đôi mắt của Hạ Sí, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của cô.
 
Nhưng khi người đó xoay đầu lại nở nụ cười xán lạn, Hạ Sí không khỏi chau mày lại.
 
Là anh, nhưng cũng không giống anh.
 
Thời Ngộ sẽ không nở nụ cười như thế.
 
Sau đó không lâu, cô được mời tham gia một buổi tụ họp người Hoa trong trường.
 
Ở đó, cuối cùng cô cũng bắt đầu kết giao bạn bè.
 
Người đàn ông đó tên là Mục Minh Viễn, anh ta vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng không có phong độ của người trí thức. Anh ta nói mặc sơ mi trắng là vì càng phù hợp với nam thần trong khuôn viên trường, hôm đó đứng dưới cây đọc sách chỉ là để tạo dáng.
 
Tính cách cởi mở của Mục Minh Viễn rất được yêu thích, rất nhanh đã hòa thành một thể với mọi người.
 
Còn vẻ ngoài xuất chúng của Hạ Sí cũng không cho phép cô khiêm tốn, buổi tụ họp đó xem như họ đã quen mặt nhau.
 
“Hạ Hạ, cậu về nước mà lại không nói tớ biết.” Thời gian trước Mục Minh Viễn chạy đến nơi xa xôi du lịch, trở về không liên lạc với Hạ Sí, tưởng cô đã bay đến nơi khác biểu diễn, không lâu trước đó mới biết cô lại lặng lẽ về nước.

“Về nước thôi mà, cũng không phải chuyện gì ghê gớm.” Cô về nước thì có khác gì về nhà, cũng không cần báo cáo với ai.
 
Mục Minh Viễn thất vọng thở dài: “Nơi này thật náo nhiệt, đáng tiếc cậu không ở đây nữa.”
 
Hạ Sí nở nụ cười, cô không hề cảm thấy đáng tiếc.
 
“Tớ thích Tết hơn.” Thứ cô hoài niệm nhất là Đêm Giao Thừa đón cùng người nhà hồi còn nhỏ và... hai cái Tết ở cạnh Thời Ngộ.
 
“Vậy cậu trở về cùng ăn Tết với bọn tớ đi.” Mục Minh Viễn nhân tiện tiếp lời.
 
Hạ Sí nhún vai, lại hỏi: “An Lan đâu?”
 
“Đây!” Người phụ nữ nhảy ra giữa ống kính, đẩy Mục Minh Viễn ra.
 
An Lan là người phương Đông điển hình, mặt hình elip, tóc dài thẳng, ngoại hình có đặc trưng rõ ràng.
 
Lúc Hạ Sí vừa ra nước ngoài, trạng thái không hề tốt, bà Từ chi tiền thuê người chăm sóc cô. Giữa rất nhiều người có kinh nghiệm, cô lại chọn An Lan trẻ tuổi.
 
Lúc đó, cô rất khát vọng tiếp xúc cuộc sống mới mẻ và tràn đầy sức sống.
 
Sự thật chứng minh cô không chọn sai, sau đó An Lan vẫn luôn theo cô, trở thành trợ lý trong cuộc sống và công việc của cô, cũng coi như người bạn đã quen biết nhiều năm.
 
Lúc cô về nước đã để cho An Lan nghỉ phép dài hạn, nhưng không cho phép cô ấy chủ động nói tin tức của mình cho người khác biết. Nhưng không ngờ hôm nay An Lan với Mục Minh Viễn lại xuất hiện trong cùng một video.
 
An Lan giải thích: “Mục Minh Viễn không tìm thấy cậu, mới tìm đến tớ đấy.”
 
“Tìm tớ làm gì? Có chuyện gì sao?” Hạ Sí thuận miệng hỏi.
 
“Tìm cậu chơi thôi.” Mục Minh Viễn từ phía xa lại chen vào ống kính, lộ ra một hàm răng trắng.
 
Hạ Sí xua tay ngăn cản: “Ngại quá, thông cảm vì không đi cùng được.”
 
An Lan trong video nhắc đến công việc: “Hạ Hạ, rốt cuộc cậu còn định cho tớ nghỉ phép bao lâu nữa?”
 
“Sao, để cậu lấy lương đi nghỉ phép không tốt sao?” Hạ Sí hỏi ngược lại cô ấy.
 
An Lan đeo găng tay cọ sát lỗ tai: “Tốt thì tốt, nhưng nhận lương không làm việc, trong lòng tớ rất bối rối.”
 
Hạ Sí bị vẻ mặt của cô ấy chọc cười: “Vậy bây giờ cậu bay qua đây? Tiếp tục làm việc cho tớ đi?”
 
“Thật sao? Để tớ xem thử vé máy bay gần nhất.” An Lan cầm điện thoại lên.
 
Thấy cô ấy cho là thật, Hạ Sí vội cắt ngang: “Tớ chọc cậu thôi.” Bây giờ cô không cần trợ lý cuộc sống, cũng không cần trợ lý công việc.
 
Lúc gọi video với bạn, Hạ Sí vẫn luôn vuốt con mèo ở trong lòng, Cheese “meo” một tiếng một cách thoải mái, Hạ Sí cúi đầu liếc nhìn, cánh tay giơ lên, để Cheese bò lên khuỷu tay.
 
Cheese với bộ lông trắng như tuyết đang lộ diện trước ống kính, An Lan hơi kinh ngạc: “Hạ Hạ, cậu nuôi mèo rồi à?”
 
“Không, của bạn tớ.”
 
Gần đây Thời Ngộ luôn rất bận, những ngày ở bệnh viện còn nhiều hơn thời gian về nhà. Cô dứt khoát đưa Cheese qua đây, như vậy ngày nào Thời Ngộ cũng sẽ đến tìm cô.
 
Nhìn thấy Cheese, cô sẽ liên tưởng đến chủ nhân, tâm trạng sẽ tốt lên.
 
An Lan mang một vẻ mặt đúng như dự đoán: “Tớ đã nói mà, cậu còn chẳng chăm sóc tốt bản thân mình, sao lại có tâm trạng nuôi mèo chứ.”
 
Câu này không chỉ một người nói với cô, Hạ Sí có chút không phục: “Sao các người đều cảm thấy tớ không chăm sóc tốt bản thân thế, tớ biết kiếm tiền biết nấu ăn, tốt thế cơ mà!”

“Thì cậu biết kiếm tiền, nhưng cơm cậu nấu cũng chỉ để ăn no không bị chết đói. Ra ngoài thì quên xem thời tiết, có thể sẽ vì quên mang ô mà dầm mưa, có thể sau khi ra ngoài mới phát hiện nhiệt độ hôm nay giảm xuống, mặc không đủ ấm, lại sẽ vì sợ phiền phức mà lười mặc thêm quần áo...”
 
Chăm sóc Hạ Sí bốn năm năm, đương nhiên hiểu được thói quen lơ là trong cuộc sống của cô. Hạ Sí trong lời nói của An Lan đúng thật là đứa trẻ không thể rời khỏi người khác.
 
“Gần đây tớ cũng...” Hạ Sí đang định phản bác thì ngẩng đầu liếc nhìn ô treo trên tường, chợt nhớ ra dự báo thời tiết nhắc đến những ngày này sẽ mưa, Thời Ngộ đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở cô mang theo ô.
 
Mà những đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn phong phú trong nhà bếp cũng đều được Thời Ngộ chuẩn bị sẵn.
 
Lúc này cô lại nở nụ cười vui vẻ, đổi giọng một cách tự nhiên: “Tớ cảm thấy không biết chăm sóc bản thân cũng rất tốt.”

Nếu không phải vì sự lơ là của cô, Thời Ngộ đâu có cơ hội chăm sóc cô.
 
“Đúng đúng đúng, cô gái đẹp như Hạ Sí của chúng ta nên hưởng thụ sự chăm sóc của người khác.” Mục Minh Viễn xuất hiện trong camera lần nữa, lần này anh ta với An Lan mỗi người chiếm nửa bên màn hình.
 
“Đúng vậy! Không sai!” Hạ Sí gật đầu một cách ‘cứ cho là vậy’, hùa theo anh ta, vẻ mặt trong thời khắc đó vô cùng nghiêm túc.
 
“Hai người cách màn hình cũng có thể hợp tác phản bác tớ.” An Lan vỗ tay hai tiếng với màn hình: “Thì ra tớ mới là kẻ dư thừa.”
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Mục Minh Viễn chợt nhắc với An Lan: “Cảm thấy Hạ Sí có chút kỳ lạ.”
 
“Kỳ lạ ở đâu?” An Lan thuận miệng hỏi.
 
“Vừa rồi trong video, cô ấy cười rất nhiều lần!” Mục Minh Viễn hồi tưởng lại khung cảnh lúc gọi video, đó không phải là nụ cười giả tạo lấy lệ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của Hạ Sí.
 
Cô ở trong nước, sống rất vui sao?
 
“Hạ Sí vẫn luôn rất mong đợi về nước...” An Lan đột nhiên nhớ đến nguyên nhân Hạ Sí về nước, nhưng không dám chắc chắn bởi vì trước khi Hạ Sí cho cô ấy nghỉ phép dài hạn, chỉ nói muốn nghỉ ngơi một thời gian.
 
Mục Minh Viễn bước đi ở phía trước, hai tay giơ lên, để ra sau đầu, mở miệng hỏi một cách không để ý: “Tết sắp đến rồi, hay là năm nay trở về ăn Tết đi.”
 
Hạ Sí vô cùng mong đợi đến lễ Giáng Sinh, chứ không phải mong đợi ngày lễ, cô nhớ đến Giáng Sinh mà tập đoàn Lam Khoa tổ chức với hoạt động tiệc tối kết hợp kỉ niệm một năm, bởi vì cô với Thời Ngộ có thư mời giống nhau!
 
Còn về hoạt động này, Thời Ngộ vẫn chưa cho cô câu trả lời chuẩn xác, không biết hôm đó có rảnh không. Cho đến một ngày trước lễ Giáng Sinh, Hạ Sí cố ý lải nhải bên tai anh, anh mới trả lời: “Tối mai đi.”
 
Cũng chính là tối nay.
 
Hạ Sí xin phòng vũ đạo nghỉ phép, đặc biệt dành ra thời gian một ngày.
 
Tuy hoạt động thật sự bắt đầu từ buổi tối, nhưng từ rất sớm cô đã bắt đầu ăn vận, trang điểm đẹp đẽ, dùng máy uốn tóc uốn mái tóc dài thành những lọn tóc xoăn to, lấy thun thắt tóc đơn giản, cài hai cây kẹp sừng hươu xinh đẹp, nhưng vẫn phù hợp với không khí Giáng Sinh.
 
Nhìn trái ngó phải bản thân trong gương, hình dáng lông mày đối xứng, từng lớp phấn mắt rõ ràng, lông mi cong dài, từng chi tiết đều không tì vết. Căn cứ vào cách ăn vận hôm nay, Hạ Sí chọn một cây son màu cam, sau khi bôi lên môi, cánh môi trở nên bóng mượt, ngay cả hình dạng môi cũng vô cùng xinh đẹp.
 
Đã lâu cô không đích thân ăn mặc nghiêm túc như vậy.
 
Lên sân khấu biểu diễn cũng có chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, bình thường cô là kiểu người lười ra tay, chê trang điểm phiền phức, tẩy trang càng phiền hơn. Nhưng hôm nay thì khác, dù sao cũng coi như cuộc hẹn thật sự đầu tiên của cô và Thời Ngộ sau khi gặp lại nhau.
 
Lỡ như chơi vui, cô thuyết phục người ta tái hợp luôn thì sao?
 
Thay đồ xong, chạy về phòng, từ trong hộp trang sức lấy ra hai chiếc kẹp dài màu vàng kẹp lên tóc.
 
Kẹp dài cài trên tóc, chỉ lộ chữ cái ra bên ngoài trang sức sừng hươu, không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện, nhưng đối với cô mà nói lại có hàm nghĩa đặc biệt.
 
Hạ Sí muốn nhấn like vì sự thông minh của mình!
 
Hạ Sí đã chuẩn bị để lên đường, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của Thời Ngộ.
 
“A Ngộ! Anh tan làm chưa? Em đến tìm anh hay là anh về nhà trước?” Hạ Sí tràn đầy sự mong đợi.
 
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, thứ truyền vào lỗ tai cũng không phải tin tức tốt, giọng nói của Thời Ngộ càng nghiêm túc hơn bình thường: “Xin lỗi Tri Tri, bệnh viện nhận một ca phẫu thuật khẩn cấp, trong thời gian ngắn anh không thể rời khỏi.”
 
Mạng người quan trọng, anh thậm chí không có quá nhiều thời gian để dỗ cô đừng giận.
 
Cô không thể rộng lượng nói không sao, chỉ có thể trả lời một câu bằng giọng điệu cứng nhắc: “Em biết rồi.”
 
Sự thật là nếu cô mạnh mẽ hơn, có thể điện thoại đã bị cô bóp biến dạng. Cô không thể bướng bỉnh làm nũng trước mặt Thời Ngộ, nhưng không có nghĩa là cô có thể dễ dàng chấp nhận sự vui mừng trống rỗng này.
 
Giọng nói lạnh băng dập tắt sự mong đợi nhiệt tình trong lòng, Hạ Sí có chút buồn bực, nhìn mình trong gương, chợt cảm thấy mờ mịt, không biết mình nên làm gì.
 
Thời Ngộ là mục đích duy nhất cô đến đây, trừ anh ra, cô còn lại gì nữa?
 
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
 
Bạch Phỉ gọi điện thoại đến, hỏi cuộc hẹn của cô với Thời Ngộ tiến hành thế nào?
 
“Tớ với Nam Châu cũng định qua đó, muốn hỏi xem hai người đi chưa? Đến lúc đó có thể chơi cùng nhau.”
 
“Anh ấy không đến được.”
 
“Vậy cậu đến đi, tớ với Đỗ Nam Châu cũng định chung vui, nghe nói có hoạt động rút thưởng nữa.” Dưới lời mời nhiệt tình của Bạch Phỉ, cuối cùng Hạ Sí vẫn quyết định đi.
 
Lúc ăn cơm không cảm thấy gì, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện mình đúng thật là một bóng đèn điện biết đi. Bạch Phỉ khoác tay Đỗ Nam Châu thì lộ vẻ khoe khoang, Bạch Phỉ khoác tay cô thì lại lạnh nhạt với bạn trai.
 
Ba người đi chung luôn rất kỳ quặc, cho dù Bạch Phỉ không để ý, cô cũng ngại làm phiền cuộc hẹn của người ta.
 
Tập đoàn Lam Khoa không hổ danh là doanh nghiệp khai phá bất động sản nổi tiếng trong nước, chịu bỏ khoản vốn lớn tổ chức buổi lễ kỷ niệm. Hội trường chia làm hai bộ phận là trong phòng và ngoài phòng, cầm thư mời là có thể bước vào trong phòng hưởng thụ đãi ngộ VIP, hoặc là tự do lựa chọn ra ngoài phòng chơi đùa, ở trong đám người xem biểu diễn, dự cuộc vui, cảm nhận bầu không khí của ngày lễ.

Nơi tổ chức vốn là một công viên, bên trong có một vài phương tiện giải trí, trong lúc hoạt động diễn ra có thể chơi miễn phí, nhưng một người chỉ được một lần.
 
Dạo từ đu quay sang vòng quay ngựa gỗ, mỗi một nơi đều có đám người tụ tập. Trong môi trường náo nhiệt này, Hạ Sí không thể cảm nhận được không khí vui vẻ.
 
Đứa trẻ đi ngang qua thiếu chút nữa đụng vào chân cô, Hạ Sí đỡ lấy một tay, từ từ rời khỏi đám người.
 
Cuối cùng thì thư mời trong tay cũng đã phát huy tác dụng, Hạ Sí cầm nó thuận lợi bước vào phòng tiếp đãi VIP, từ ngoài cửa bước vào trong, mỗi một đoạn đường đều được sắp xếp nhân viên phục vụ, lúc nào cũng đợi sự sai khiến của khách quý.
 
Đột nhiên nhớ ra phí quản lý nghiệp vụ mà Thời Ngộ nhắc đến lần trước... Phục vụ chu đáo thế này, xem ra phí nghiệp vụ thật sự không phải con số nhỏ.
 
Đồ ăn và rượu ngon đều có đủ, phòng nghỉ ngơi cách biệt với sảnh lớn, những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy len vào đám người, xem đây là cơ hội kết giao.
 
Trong phòng ấm áp, Hạ Sí cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong và một chiếc áo lông màu hạnh nhân là vừa đủ.
 
Hạ Sí đi loanh quanh trong phòng, chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
 
“Đàn em Hạ?”
 
Hạ Sí xoay đầu lại, nhìn thấy Lăng Nguyên đang nghênh mặt bước đến.
 
Sau khi tình cờ gặp nhau ở nhà của cô Liêu, Hạ Sí không gặp lại Lăng Nguyên thêm lần nào nữa, lần đó Lăng Nguyên đi đón cháu gái ở lớp vũ đạo cũng là tình cờ.
 
Lăng Nguyên vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, xác định không có bóng dáng của Thời Ngộ.
 
“Em đến đây một mình à?”
 
“Nghe nói nơi này rất náo nhiệt, nên đến xem thử.” Hạ Sí chuyển chủ đề một cách khéo léo.
 
Cho dù cô đến đây một mình, cũng không muốn tỏ ra quá cô đơn, tệ hại giống như bị vứt bỏ.
 
Nhưng Lăng Nguyên rất giỏi ứng xử, nghe ra được hàm nghĩa bên trong.
 
Cô gái xinh đẹp chỉ có một mình, Lăng Nguyên nhân cơ hội mời cô: “Thật trùng hợp, bọn anh cũng đến đây xem thử, chi bằng em đi cùng bọn anh nhé?”
 
Bên cạnh Lăng Nguyên có bạn, nhưng mọi người không ngại có thêm một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng.
 
Hạ Sí nở nụ cười xinh đẹp: “Em còn việc khác, không làm phiền đàn anh với bạn của anh nữa, tạm biệt.”
 
Nói xong, cô lùi sang bên cạnh, dùng lời nói khéo léo và hành động trực tiếp để từ chối lời mời của anh ấy.
 
Lăng Nguyên đành phải bỏ cuộc.
 
Tuy phương tiện ở đây cao cấp, nhưng Hạ Sí không phải cô gái chưa trải sự đời, liếc nhìn vài cái thì thấy không có gì thú vị. Cô không cần hao phí tâm tư đi kết giao với ai như những người đó, thế là tìm một phòng nghỉ ngơi để chơi.
 
Không phải phòng nghỉ ngơi dành cho một người nhưng mỗi phòng đều hạn chế số người. Mọi người đến đây cũng không thật sự vì nghỉ ngơi, nam và nữ không bị ngăn cách.
 
Bên cạnh có chỗ sạc pin, còn cung cấp trái cây, đồ ăn và đồ uống. Hạ Sí mở điện thoại hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không đợi được cuộc gọi cô muốn.
 
Từ chiều đến giờ đã sắp năm tiếng rồi, sao anh còn chưa kết thúc công việc.
 
9 giờ.
 
Nếu trước 9 giờ, Thời Ngộ vẫn không gọi cho cô thì cô sẽ về nhà.
 
Những người khác bận giao tiếp, chỉ có cô ở trong phòng nghỉ ngơi VIP chơi game một người để giết thời gian.
 
“Ôi...” Cô thật sự dành cho Thời Ngộ sự kiên nhẫn hiếm có trong cuộc đời này.
 
Nếu là người khác, cô đã lười đợi rồi!
 
Bệnh viện.
 
Thời Ngộ rời khỏi bàn phẫu thuật, sắp xếp cho bệnh nhân rồi lập tức cởi áo blouse trắng trên người ra.
 
Sầm Khải trực ban thấy dáng vẻ vội vàng của anh, còn đùa ngăn anh lại: “Vừa xuống bàn phẫu thuật, cậu cũng không nghỉ ngơi một chút nào hết.”
 
Làm việc cả ngày rồi liên tục ở trên bàn phẫu thuật năm tiếng, cho dù là máy móc cũng cần nghỉ ngơi, huống hồ là người.
 
“Tôi có việc.” Thời Ngộ nói.
 
“Sao thế? Chạy đi hẹn hò à?” Sầm Khải cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ lại đâm trúng tim đen của Thời Ngộ, anh lập tức chau mày: “Phiền anh tránh ra cho.”
 
Bác sĩ Thời xưa nay đều mang vẻ mặt ôn hoà, đẩy tay anh ấy ra, tiếp tục rời đi. 
 
Vừa ra khỏi bệnh viện vừa gọi điện cho Hạ Sí, tiếng chuông vang lên một hồi lâu mới được chấp nhận.
 
“Tri Tri, đang ở đâu thế?”
 
“Anh còn biết gọi cho em à...” Sự oán trách của cô gái càng giống như làm nũng.
 
“Xin lỗi, vừa hoàn thành ca phẫu thuật.”
 
Sau khi nghe thấy câu này, dường như Hạ Sí cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng điệu của anh, cô không làm ồn với anh trong điện thoại, mà nói anh biết địa điểm.
 
Thời Ngộ bắt xe qua đó cũng mất mười mấy phút, Hạ Sí đợi đến cuộc gọi thứ hai thì lập tức chạy ra ngoài. Bên ngoài nhiều người như thế nhưng cô vừa liếc nhìn thì đã nhìn thấy người độc nhất vô nhị như Thời Ngộ.
 
“A Ngộ.”
 
Nhìn thấy anh, sự không vui trong lòng đều tan biến.
 
Tầm mắt của Thời Ngộ dừng lại trên chiếc áo lông mỏng của cô: “Sao mặc ít vậy?”
 
“... Em để quên áo khoác ở phòng nghỉ ngơi rồi.” Quả nhiên cô không biết chăm sóc bản thân, còn mắc phải lỗi nhỏ như vậy nữa! Trên đường ra đây cô không phát hiện, chỉ lo ra đây tìm anh.
 
Thời Ngộ nắm bàn tay lạnh lẽo của cô: “Không sao, bây giờ quay lại lấy.”
 
Hai người đang định bước vào phòng, một bóng dáng quen thuộc từ bên trong bước ra ngoài, trên tay Lăng Nguyên cầm một chiếc áo khoác nữ màu cà phê, đưa đến trước mặt Hạ Sí: “Đàn em, quên lấy áo khoác rồi.”
 
Thật sự là áo khoác của cô, Hạ Sí đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn đàn anh.”
 
“Không sao, dù sao vừa rồi ở trong...” Lăng Nguyên nói được một nửa thì cố ý dừng lại, ánh mắt đảo qua Thời Ngộ, lưu lại một nụ cười vô cùng thâm thúy: “Nếu đã có người đi cùng em, vậy anh vào trong trước nhé.”
 
“Vâng.” Sự chú ý của Hạ Sí thời khắc này đều ở trên chiếc áo.
 
Người đàn ông bên cạnh hơi híp mắt lại, cầm áo khoác trong tay mặc lên cho cô một cách tự nhiên, ngay cả nút cài trước áo cũng được cài theo thứ tự.
 
Hạ Sí không phát hiện có chỗ nào đó không đúng, cô phối hợp duỗi tay, mặc áo khoác lên, cơ thể ấm trở lại trong nháy mắt.
 
Thời Ngộ tỉ mỉ giúp cô chỉnh lại áo mũ, thuận miệng dặn dò: “Sau này phải nhớ đem đồ của mình theo bên cạnh, đừng tùy tiện... để người khác chạm vào, không an toàn.”
 
“Trong áo khoác của em chỉ có khăn giấy, đồ đáng tiền đều ở trong tay em hết.” Cô giơ điện thoại lên, không nắm bắt được trọng điểm trong lời nói đó.
 
Thời Ngộ mỉm cười, hỏi bằng giọng điệu bình thường: “Vừa rồi ở trong đó chơi vui không?”
 
“Rất nhàm chán.” Hoàn toàn không có tâm trạng để chơi.
 
“Vậy sao?” Anh lại rất hài lòng với câu trả lời này.
 
Lúc đến thấy xung quanh rất náo nhiệt, còn hai tiếng nữa mới kết thúc, vẫn có thể ở lại thêm một lúc, Thời Ngộ bèn đưa ra ý kiến bù đắp: “Còn muốn chơi gì nữa? Anh đi cùng em.”
 
“Không muốn chơi gì hết.” Hạ Sí liếc một cái.
 
Giọng điệu cô kỳ lạ, Thời Ngộ nhận ra được.
 
“Giận rồi à?”
 
Hạ Sí lắc đầu: “Ban đầu em hơi giận, nhưng anh cũng không có lỗi.”
 
Công việc bác sĩ, cứu sống người sắp chết chăm sóc người bị thương, có lẽ anh chỉ dùng vài tiếng ngắn ngủi đã có thể kéo dài sinh mạng nhiều năm của người khác, điều này về bản chất không tìm ra được lỗi sai.
 
Thời Ngộ hiểu tâm tư kỳ quặc của con gái.
 
Anh không vạch trần, chỉ đổi cách nói, dẫn dắt từng bước: “Vậy em nể tình anh hiếm khi có ngày nghỉ, Tri Tri chơi với anh một lúc nữa, được không?”
 
“Cái này à...” Cô ra vẻ do dự, tròng mắt đảo hai vòng: “Cũng được.”
 
9 giờ, đúng lúc họ bắt gặp ngay cao trào của trò chơi cuối cùng.
 
“Sau đây chúng tôi sẽ mời một trăm người đứng trên sân khấu lớn của chúng ta, đeo lên những chiếc mặt nạ nửa mặt khác nhau, từ trong số đó tìm kiếm bạn đi cùng của mình và hoàn thành nhiệm vụ.”
 
“Mỗi người tham gia sẽ đeo vòng tay số 1 – 50 mà chúng tôi phát lên cổ tay, mười cặp tham gia tìm thấy bạn đi cùng đầu tiên sẽ rút hai thẻ nhiệm vụ, lần lượt là thẻ nhiệm vụ bạn bè và thẻ nhiệm vụ tình nhân, khác nhau ở chỗ thẻ nhiệm vụ tình nhân đơn giản hơn thẻ nhiệm vụ bạn bè!”
 
Nhưng tình nhân có thể làm thẻ nhiệm vụ bạn bè, bạn bè thì không thể làm chuyện giữa tình nhân với nhau, sẽ tăng thêm niềm vui ở mức độ nhất định.
 
Hạ Sí bỗng nảy ra ý tưởng kỳ lạ, kéo tay Thời Ngộ đăng ký.
 
“Em muốn chơi cái này.”
 
“Được...”
 
Ánh đèn sân khấu tối đi, vị trí đứng của người tham gia bị đảo lộn, chỉ sau khi tìm thấy nhau, số giống nhau trên vòng tay mới có thể chứng minh họ là một cặp.
 
Hạ Sí không sợ bóng tối, cô mong chờ có thể gặp lại Thời Ngộ giữa một trăm người. Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện ra sơ hở của trò chơi này, bởi vì có thể sẽ bị người lạ chạm vào, trên sân khấu đã có năm nhóm nắm tay, tâm trạng Hạ Sí dần trở nên buồn bực.
 
Sáu, bảy, tám, chín...

Bàn tay lạnh lẽo chợt bị người khác nắm, khoảnh khắc Thời Ngộ đến gần, cô đã cảm nhận được hơi thở của đối phương.
 
“A Ngộ?”
 
“Anh ở đây.”
 
Trong nháy mắt, Hạ Sí đã trút bỏ được nỗi lo.
 
Nhân viên đối chiếu số trên vòng tay, sau khi chắc chắn mười cặp, để họ tự do lựa chọn “thẻ nhiệm vụ bạn bè” và “thẻ nhiệm vụ tình nhân”, đến lượt Hạ Sí và Thời Ngộ, cô giành lấy thẻ màu hồng.
 
Đồng nghĩa với việc họ lựa chọn thẻ nhiệm vụ tình nhân.
 
Sau khi thống kê, phát hiện mười cặp tham gia ở hiện trường có tới bảy cặp lựa chọn thẻ nhân vật tình thân. MC dùng giọng điệu khéo léo để làm sôi nổi bầu không khí, thu hút lượng lớn khán giả, sau đó bắt đầu làm nhiệm vụ.
 
Ải đầu tiên là giành trả lời, mười chọn tám.
 
Ải thứ hai là thử thách ăn ý, tám chọn năm.
 
Chuyện khó tin nhất đã xảy ra, năm cặp còn lại đều là tình nhân, khán giả dưới sân khấu reo hò.
 
“Cuối cùng thì trò chơi của chúng ta đã vào giai đoạn chung kết, rốt cuộc trong năm cặp tình nhân vòng này, hai cặp nào có thể giành được thắng lợi cuối cùng đây?”
 
Thiết bị được bày trên sân khấu, MC bắt đầu nói về quy tắc trò chơi: “Phía nam làm một động tác với phía nữ, kiểm tra chỉ số rung động của tình nhân, bắt đầu đếm giờ từ chỉ số rung động cao nhất, người duy trì lâu nhất sẽ thắng!”
 
Những cử chỉ thân mật giữa tình nhân đều sẽ khiến rung động, nhưng số liệu kiểm tra có cao cũng có thấp, hơn nữa đeo mặt nạ lên mặt sẽ che đi biểu cảm khiến người ta rung động.
 
MC cho mọi người thời gian thảo luận một phút, sau đó bắt đầu đếm ngược.
 
“Đếm ngược, 3... 2... 1...”
 
“Bắt đầu!”
 
Có người lựa chọn cái ôm kín đáo, có người lựa chọn nụ hôn say đắm, có người thông qua nhiều tương tác thân mật để tăng chỉ số rung động. Thông qua những động tác này để đạt đến điểm cao nhất rồi lại chợt giảm xuống trong nháy mắt, duy trì thời gian không dài, huống hồ nửa tấm mặt nạ cũng sẽ gây ảnh hưởng đến những động tác này.
 
Nhưng Hạ Sí và Thời Ngộ, cả quá trình đều không giao tiếp bằng lời nói...
 
Cô chọn thẻ nhiệm vụ tình nhân, hai ải trước rất thuận lợi, không ngờ đến cuối cùng phải để phía nam chủ động.
 
Nhịp tim của cô thay đổi, nhưng đó là lo lắng và thấp thỏm, hoàn toàn không đủ.
 
Chỉ số nhịp tim của những người khác không ngừng lên xuống, chỉ có Hạ Sí dao động rất nhỏ, khán giả thậm chí nghi ngờ hai người đã nhận nhầm thẻ nhiệm vụ.
 
Ở nơi đông người, Thời Ngộ cũng không làm được hành động khoa trương như những người khác, anh đưa tay ra, thử ôm cô.
 
Có thay đổi, nhưng không đủ, ngay cả MC cũng chỉ nhấn vào số của họ.
 
Trái tim Hạ Sí rỉ máu, tại sao cứ để con trai chủ động kiểm tra chỉ số rung động của con gái, có thể đổi lại không, cô có thể tán đổ Thời Ngộ!!!

Trừ ôm ra, Thời Ngộ vẫn không có động tác nào hơn thế, Hạ Sí mím môi: “Chúng ta sắp thua rồi.”
 
“Không sao, chỉ là trò chơi.”
 
“...” Nghe giọng điệu của anh, Hạ Sí buồn bực cúi đầu xuống, chỉ số rung động từ từ hạ xuống.

Gương mặt nhỏ vùi vào ngực Thời Ngộ, Thời Ngộ vốn dĩ muốn an ủi cô, nhưng lúc cúi đầu lại sững sờ. Ánh mắt dừng trên mái tóc, hai cây kẹp tóc cài cạnh nhau, chữ cái màu vàng phát ra ánh sáng chói mắt trong mắt Thời Ngộ.
 
“S”, “Y”.
 
Nếu trò chơi kiểm tra chỉ số rung động của phía nam, có lẽ bây giờ anh đã đạt đến điểm cao nhất.
 
Lúc trò chơi bắt đầu đếm ngược, Hạ Sí không những không rung động, ngược lại cảm xúc còn trùng xuống.
 
“Tri Tri, rất muốn thắng đúng không?”
 
Bên tai truyền đến giọng nói của Thời Ngộ.
 
Hạ Sí chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên chạm vào đôi mắt sâu đó.
 
Trong khoảnh khắc cô nghi ngờ, Thời Ngộ giơ tay trái lên, lòng bàn tay đỡ lấy má phải của cô, hơi nghiêng về bên phải. Thời Ngộ cúi đầu áp sát, đôi môi ướt mềm đáp xuống tai cô.
 
Hạ Sí chợt mở to mắt, con số trên thiết bị sau lưng tăng vọt nhanh chóng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui