Sự dịu dàng tuyệt đối

 
Chương 25: Không cho em cảm nhận được tình cảm này, là lỗi của anh.
Editor: Caramel
 
Khóe môi cô cứng đờ, ý cười trong đáy mắt rút dần đi không còn chút gì, bỗng nhiên Hạ Sí giơ cánh tay lên, lòng bàn tay che chặt hai tai lại, lừa mình dối người mà trốn đi. Nhưng giọng nói ấy cứ kéo dài mãi không ngừng, không ngừng xoay quanh đầu, muốn tránh cũng không thể tránh được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không biết làm cách nào mình có thể rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó, chạy trên đường lớn, ngay cả nhà của mình cũng không dám quay về.
 
Thì ra, đây mới chính là lý do Thời Ngộ dung túng cho cô.
 
Bởi vì cô có bệnh, không ngại uất ức bản thân, ra sức cố gắng để thỏa mãn yêu cầu của cô.
 
An Lan liên tục gọi điện đến, nhưng Hạ Sí từ chối tất cả.
 
Biết rõ là cô không muốn, nhưng cứ hết lần này đến lần khác chạm mãi vào điểm mấu chốt của cô, chuyện đã làm sai không thể cứ nói hai ba câu là có thể bỏ qua mọi thứ. Làm trợ lý, An Lan quả thật đã rất tận tâm, nhưng cũng không phải lý do để đi ngược lại với mong muốn của cô.
 
Gọi điện không được, An Lan bắt đầu gửi tin nhắn, tất cả đều là giải thích, Hạ Sí nhìn lướt qua, thậm chí muốn trực tiếp tắt máy.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Phỉ lại gọi đến, “Hạ Hạ, đêm nay cậu còn đến đây không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Bạch…” Tiếng Hạ Sí nghẹn ngào.
 
Mấy ngày gần đây Hạ Sí ở nhà cô ấy, Bạch Phỉ cũng không biết đêm nay cô có muốn đến không, mới gọi hỏi thử, cũng không ngờ, điều đầu tiên nghe được chính là tiếng khóc và giọng nói nức nở của cô.
 
Bạch Phỉ thấy thế thì vô cùng bối rối, muốn trấn an cô, cầm chìa khóa xe lái ra khỏi nhà, “Hạ Hạ, cậu đừng vội, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết, bây giờ tớ qua đón cậu.”
 
Lúc nhìn thấy Hạ Sí, cô đang rất không để ý đến hình tượng ngồi xổm một góc, thân thể mỏng manh hòa vào trong bóng đêm, ngoại trừ cố ý tìm kiếm thì người đi ngang qua đường rất khó chú ý đến.
 
Hạ Sí không chịu ở Thủy Mộc Thanh Uyển, Bạch Phỉ chỉ đành đưa cô về nhà của mình.
 
Vừa mới vào nhà không lâu, thân thể vô cùng lạnh, khóe môi trắng bệch. Bạch Phỉ lập tức mở hệ thống sưởi trong nhà lên, từ lúc gặp nhau đến giờ, Hạ Sí cũng chưa nói gì, chỉ một mình ngồi trong góc của sô pha, không biết từ khi nào đã cuộn mình ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối đang cong lên, ngồi ở đấy chẳng nói một lời.
 
Bạch Phỉ gọi vài tiếng, không ai trả lời.
 
Trực giác nói cho cô biết, Hạ Sí hồn bay phách lạc như thế này chắc chắn có liên quan tới Thời Ngộ. 
 
Hạ Sí chẳng phải từng là một người có vẻ bề ngoài kiên cường, lì lợm à, thế mà bây giờ, cô ấy cũng đã trở thành một người yếu đuối thế này. Nhưng Bạch Phỉ sẽ không nhắc lại cô ấy có bao nhiêu phóng túng, tùy tiện đâu, bởi vì đấy đều là dáng vẻ Hạ Sí ngụy trang mà thành.
 
Từ khi Hạ Sí bắt đầu bệnh, mọi biến hóa từ trước đó đều được giải thích rõ ràng.
 
Ai có thể ngờ được chứ, một bậc thầy vũ đạo nổi tiếng thế giới, năm năm trước đã từng mắc chứng rối loạn lưỡng cực chứ.
 
Cô không có cách nào có thể khống chế cảm xúc của bản thân như người bình thường được, gặp phải chuyện vô cùng mẫn cảm, sẽ thiếu cảm giác an toàn. Lúc vui vẻ thì cảm xúc tích cực của cô sẽ tăng cao, lúc đau buồn, cả người đều sống trong cảm xúc tiêu cực, sẽ mang những chuyện không tốt phóng to đến cực hạn.
 
“Hạ Hạ, cậu có thể, nói chuyện với tớ không?” Bạch Phỉ thử nói chuyện với cô, nhưng không dám làm quá mức.
 
Hạ Sí nhận thấy được sự cẩn thận của cô ấy.
 
Có vẻ như sau khi cô thẳng thắn nói về bệnh tình của mình, người bạn từng làm càn, đùa giỡn với cô, nhưng bây giờ khi đối mặt với cô, ngay cả nói chuyện cũng trở nên cẩn thận?
 
“Tiểu Bạch, có phải cậu cũng sợ tớ phát bệnh hay không?” Bởi vì sợ cô không vui, sợ cô không thể khống chế được cảm xúc, nên mọi người ngày càng khoan dung với cô hơn trước.
 
Bạch Phỉ nâng mắt có thể thấy ngay sườn mặt của cô, khóe mắt rũ xuống, lông mi dài, dày đổ bóng xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô, đôi mắt xinh đẹp bây giờ cũng đã mất đi ánh sáng, mấy ngày trước nghe cô nói về tình hình gần đây của mình, cái loại vui vẻ phát ra từ tận trong lòng cũng chẳng còn tồn tại nữa.
 
“Hạ Hạ, cậu đừng nói thế…”
 
“Không sao cả, không cần phủ nhận, tớ biết, các cậu đều tốt với tớ.” Giọng Hạ Sí nghẹn ngào.
 
Hạ Sí vẫn còn giữ vững lý trí, nhưng trong lòng Bạch Phỉ đã nổi lên một cảm giác chua chát.
 
Khi nghe ra lời này, sao lại khiến người ta cảm thấy đau lòng thế này chứ?
 
Bạch Phỉ mím đôi môi khô khốc của mình, ngồi bên cạnh Hạ Sí, “Cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì?”
 
Đã xảy ra chuyện gì?
 
Hạ Sí nắm chặt cánh tay, im lặng một lát: “Cuối cùng là giống như cậu nói, anh ấy không từ chối tớ, anh ấy vẫn thích tớ. Không có đồng ý quay lại là bởi vì tách ra năm năm sinh ra khoảng cách, nhưng hôm nay tớ mới biết được, không phải thế.”
 
Nếu Thời Ngộ không thay đổi tình cảm với cô, lại cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô, khiến cho cô luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, lại đồng ý cùng cô quay lại, không phải đơn giản hơn sao?
 
Nhưng anh không thể.
 
Anh chính là trong phạm vi có thể làm, khiến cho cô nếm được vị ngon ngọt.
 
“Anh ấy quả thật đối với tớ rất tốt, nói chuyện hay làm gì đều nhớ đến tâm trạng của tớ, bởi vì sợ tớ phát bệnh.” Hạ Sí nắm chặt tay, đánh vào hai bên đầu, tâm tư rối loạn, “Tớ thật sự, thật sự rất loạn, tớ không phân rõ được là anh ấy thật sự tốt bụng, hay là tớ đang lừa mình dối người.”
 
“Hạ Hạ!” Bạch Phỉ đột nhiên bị hành động của cô dọa sợ, vội vàng đè hai tay của cô lại, vội nói: “Cậu phải tin tưởng vào bản thân mình, cũng phải tin Thời Ngộ chứ!”
 
“Tớ đã làm rất tốt, thật sự mà, tớ đã có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân rồi, tớ có thể sống như người bình thường.” Bỗng nhiên Hạ Sí cao giọng nói.
 
“Tớ biết, tớ biết.” Bạch Phỉ không ngừng trấn an cô. “Cậu rất khỏe, cũng giống chúng tớ, không cần tự dọa mình.”
 
Giọng nói truyền vào tai cô, nhưng cô chẳng thể nào để nó vào lòng được, Hạ Sí đang chìm đắm trong thế giới của mình, bị cảm giác bi thương dần dần lan đầy trong lòng.
 
“Không giống.” Chóp mũi đau xót, nói năng lộn xộn, bắt đầu nhắc đến:
 
“Tớ không muốn phát bệnh, quá đau khổ.”
 
“Cậu biết không? Khi đó… Mỗi ngày anh ấy, mỗi ngày anh ấy đều phải chăm sóc tớ, chỉ có một tháng, người anh ấy vô cùng gầy yếu, rõ ràng là do tớ bệnh…”
 
“Nếu không gặp tớ, cuộc đời của anh ấy sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, mỹ mãn hạnh phúc.”
 
“Anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm với tớ.”
 
“Tớ tình nguyện, anh ấy giống với những người đó, buông tha cho tớ là được rồi, tự mình đi trên cuộc đời của mình, một mình tớ cũng có thể…”
 
Đang nói thì nghẹn lại, cuối cùng nửa câu sau đều bị chôn trong tiếng nức nở.
 
“Một mình tớ, rất khổ sở.”
 
Ngôn từ rối loạn, có lẽ ngay cả Hạ Sí cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, Bạch Phỉ không tận mắt nhìn thấy những năm tháng đau khổ của Hạ Sí, nhưng từ lúc đầu cũng cảm giác được đau thương.
 
“Cậu nên nói những lời này cho Thời Ngộ nghe, như thế anh ta mới đau lòng cho cậu được.”
 
“Anh ấy biết.” Thời Ngộ thông minh như thế, sao lại không biết được tấm lòng của cô chứ. Cho dù cô nói nhiều lời trái lương tâm đi nữa, thì cũng không giấu được tình cảm của mình.
 
“Cậu rời đi, là bởi vì không muốn liên lụy đến anh ấy sao?” Dựa theo vài lời nói của cô, Bạch Phỉ từng bước, từng bước đến gần với sự thật hơn, cô ấy không muốn nhìn thấy Hạ Sí tiêu cực thế này, bàn tay vỗ vỗ vai cô cổ vũ, “Có lẽ anh ấy vẫn đang một lòng chờ cậu.”
 
“Tớ không biết…” Hạ Sí nghẹn ngào nói, “Thậm chí ngay cả tư cách để khiến anh ấy chờ tớ, tớ cũng chẳng có, bởi vì lúc ấy, tớ cũng không thể nào xác định được mình có chữa khỏi hay không.”
 
“Vậy bây giờ cậu đã trở về rồi, trở về bên cạnh anh ấy, cậu muốn buông bỏ sao?” Ngay cả người đứng ngoài nhìn như cô đây cũng cảm thấy không cam lòng.
 
Cô gái ngồi yên đấy vẫn chưa thay đổi gì, để cánh tay lên đầu gối, cằm thì đặt giữa cổ tay, ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú về phía trước, đáy mắt không có tiêu cự. Một lát sau, nặng nề nhắm hai mắt lại, lông mi ướt ướt run lên.
 
“Tớ không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.”
 
Thủy Mộc Thanh Uyển.
 
Không biết cô và giáo viên của mình đã thảo luận cái gì, cũng không có thời gian chính xác. Thời Ngộ cầm di động lên, lại bỏ di động xuống, đợi đến chín giờ vẫn chưa đợi được tin tức nói Hạ Sí về, cuối cùng anh cũng đành phải gọi điện thoại qua.
 
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt…” Một giọng nói không hề có chút cảm xúc nào của bộ phận chăm sóc khách hàng vang lên trong phòng khách.
 
Thời Ngộ cúp máy, rời phòng sách.
 
Sau khi trao đổi với bác sĩ Joss, anh vẫn luôn đợi ở phòng sách, bây giờ mới cảm thấy không đúng.
 
Cheese dùng cái đuôi xù của mình chơi cái bóng đồ chơi, mà anh nhớ rõ, quả bóng đồ chơi này vốn dĩ ở rất cao.
 
Một suy nghĩ mạnh bạo nhanh chóng hiện lên trong đầu, Thời Ngộ vội vàng quay về phòng sách, mở máy theo dõi trước cửa lên, thời gian đúng thật là… đúng lúc anh đang nói chuyện với bác sĩ Joss.
 
Không đúng!
 
Bạch Phỉ ngồi bên cạnh Hạ Sí, sau khi nghe cô khóc xong, lại đột nhiên yên lặng không chịu nói chuyện với người khác.
 
Cô ấy cũng từng thử khuyên Hạ Sí chủ động tìm Thời Ngộ hỏi rõ ràng, đối phương lại rất thờ ơ, giống như không nghe thấy.
 
Hoặc là nói, Hạ Sí sợ hãi phải đối mặt với Thời Ngộ.
 
Vấn đề có chút khó giải quyết, cô ấy nghĩ muốn lén liên lạc với Thời Ngộ, nhưng lại lo lắng quyết định của mình lại tạo phản ứng ngược. Dù sao, cho dù có không muốn thừa nhận đi nữa, tình huống của Hạ Sí cũng rất đặc biệt.
 
Trong lòng Hạ Sí loạn.
 
Còn Bạch Phỉ thì đầu óc loạn.
 
Tình huống bây giờ khiến cô ấy vô cùng rối rắm, ngay tại thời khắc mấu chốt này, tiếng di động lại vang lên. Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên lặng, Bạch Phỉ mở di động ra thì thấy, chính là Thời Ngộ!
 
Bạch Phỉ trợn to mắt, ánh mắt lại đảo qua Hạ Sí, cẩn thận tránh đi, đi đến chỗ rẽ mới nhận máy.
 
“Cô Bạch, xin chào.”
 
“Ừ… ừm.”
 
Cô ấy còn đang không biết nên nói thế nào với Thời Ngộ, chợt nghe thấy đối phương đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tri Tri có ở chỗ cô không, hai người đang ở đâu?”
 
Thế mà Thời Ngộ lại biết được Hạ Sí đi với cô, vậy không phải do cô lộ ra, Bạch Phỉ do dự một lát thì nói địa chỉ cho anh.
 
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Phỉ vẫn còn cầm di động, thả chậm bước chân đến cạnh Hạ Sí, muốn mở miệng nói nội dung cuộc điện thoại, nhưng khi thấy vẻ mặt thất thần của Hạ Sí, lại im lặng.
 
Làm bạn, cô ấy có năng lực cho Hạ Sí chỗ ở, nhưng không có cách nào mở cửa lòng của cô. Mở chuông cần người buộc chuông, tâm bệnh cần có thuốc trị tâm bệnh.
 
Người kia còn đến nhanh hơn so với tưởng tượng của cô ấy, khi chuông cửa vang lên, Hạ Sí cũng coi như không nghe thấy, đối với âm thanh bên ngoài thế này tai của cô sẽ tự động lược bỏ.
 
Bạch Phỉ ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy thân ảnh mặc áo khoác màu cà phê, mang theo gió lạnh ban đêm, khác hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng và khí chất ngày thường.
 
Bạch Phỉ vuốt phẳng ngón tay cái, chuyển động tay nắm cửa.
 
“Cạch-- ”
 
Cửa mở.
 
“Cảm ơn.” Người đến nói cảm ơn với cô ấy, trong mắt là vẻ vội vàng khó có thể bỏ qua, Bạch Phỉ đưa tay chỉ vào hướng nào đó, Thời Ngộ nhìn cô ấy, gật đầu.
 
Đi nhanh đến trước mặt Hạ Sí, thấy cô đang ôm đầu gối cuộn mình lại, là biết ngay trong lòng cô đang thiếu cảm giác an toàn.
 
“Tri Tri.” Thời Ngộ thử gọi cô một tiếng.
 
Cô gái rũ mắt, mở miệng nói nhưng lại không ra tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh ú ớ từ trong cổ họng.
 
“Anh đã đến rồi.”
 
Đến khi Thời Ngộ xuất hiện, cô hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ, Bạch Phỉ rất tự giác trốn vào phòng. Cô ấy biết, trong chuyện tình cảm rất không tiện cho người ngoài xen vào, đương nhiên tránh được thì cứ tránh, cũng thuận tiện cho cô ấy gửi tin nhắn đến chồng sắp cưới của mình đang đi công tác xa.
 
“Về nhà, sao lại không nói cho anh biết?”
 
“…”
 
“Em đến phòng sách tìm anh, đã nghe được gì rồi?”
 
“…”
 
Cô chậm chạp không phản ứng, Thời Ngộ nâng ngón tay lên lau nhẹ bên khóe môi cô, “Nói chuyện.”
 
Con mắt cô khẽ chuyển động, ánh mắt của cô cuối cùng cũng dừng lại trên người anh, cánh môi khô khốc khẽ mở, “Anh muốn nghe em nói cái gì?”
 
“Những suy nghĩ trong lòng của em, đều có thể nói cho anh biết.” Thời Ngộ dừng lại ở cặp mắt cô, ánh mắt kia vô cùng chăm chú.
 
Hạ Sí nhìn thẳng vào anh, con mắt tối đen lộ ra một chút ánh sáng, trong mắt chứa đầy dáng vẻ của đối phương. Cô không tự giác nâng ngón tay lên, nhưng trước khi hành động, cô đã thả tay mình xuống. 
 
“Em muốn cùng anh ở chung một chỗ, anh sẽ đồng ý với em sao?” Cô cố ý gây khó xử.
 
Giây tiếp theo, bên tai truyền đến giọng nói không chút chần chờ nào.
 
Anh nói: “Được.”
 
Là đáp án hoàn mỹ nhất, bỗng nhiên Hạ Sí nở nụ cười, vành mắt ngấn nước mắt được ngọn đèn chiếu vào, cô cảm thấy một mảnh trái tim trong ngực mình bị ai đó lấy đi.
 
“Là bởi vì em bị bệnh sao, vì thế anh mới dễ dàng tha thứ cho em?”
 
“Tùy ý để em dây dưa giận dỗi, tặng sự quan tâm, ấm áp cho em, lo lắng em sinh bệnh, bất luận em có làm gì, cũng không để em tức giận. Chỉ vì sợ em phát bệnh thôi sao?”
 
Nước mắt ấm nóng dừng ở giữa những ngón tay anh.
 
“Thời Ngộ, anh thật đúng là… Từ đầu đến cuối lại là người vô cùng lương thiện.”
 
Ngón tay Thời Ngộ khẽ run lên.
 
Quả nhiên, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện kia, cũng hiểu lầm hàm nghĩa của câu nói đó.
 
Nhìn cô gái khóc đến đỏ hồng hai mắt, Thời Ngộ lại ảo não phát hiện bản thân thật ngốc, cô về nhà mà anh lại chẳng hề phát hiện ra.
 
Bụng ngón tay lau nhẹ hai má cô, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, yết hầu Thời Ngộ lên xuống, “Tri Tri, em hiểu lầm rồi, anh không phải là không cần đáp trả, là người lương thiện, anh làm mọi thứ đều liên quan đến em, em không cảm nhận được sao?”
 
Cánh môi khẽ động, sắc mặt tái nhợt càng bất lực hơn, Hạ Sí giống như không thể lý giải câu nói kia của anh, cũng không xác định được trong lòng anh có mấy phần chân thật.
 
“Rất xin lỗi.” Thời Ngộ cầm lấy hai tay của cô, bọc những đầu ngón tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay ấm áp, yết hầu lên xuống nhưng giọng lại trầm thấp, “Không cho em cảm nhận được tình yêu của anh, là lỗi của anh.”
 
Người đàn ông ngày thường luôn thể hiện nụ cười dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại có chút cô đơn, đuôi mắt cũng hơi phiếm hồng.

 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui