Chương 3. Vẫn độc thân
Editor: Budweiser Mex
“Cái này của bạn gái anh sao?” Mặt Hạ Sí tối sầm xuống, lặng lẽ siết chặt tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là của mẹ anh, đồ mới.” Thời Ngộ nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa thứ cầm trong tay lên lần nữa: “Thỉnh thoảng bố mẹ anh sẽ đến đây, mấy thứ này đều được chuẩn bị đầy đủ.”
Bởi vì tình cảm của bố mẹ anh rất tốt, từ nhỏ anh đã được mưa dầm thấm đất, học được rất nhiều điều. Anh bắt đầu tự lập từ rất sớm, bố mẹ cũng không quá trói buộc cuộc sống của anh, cho dù đến đây cũng chỉ ở lại một, hai ngày. Nhưng chuyện gì liên quan đến mẹ anh thì bố anh đều chăm sóc tỉ mỉ chu đáo hết, vì thế những đồ dùng này đều chuẩn bị đầy đủ theo mùa.
Nghe anh nói vậy, mặt mày Hạ Sí dần giãn ra. Nếu cô suy nghĩ lý trí một chút thì sẽ biết, nếu Thời Ngộ có bạn gái thì có lẽ bây giờ cô chẳng bước vào cánh cửa này được.
Thời Ngộ rất dịu dàng, hòa nhã nhưng cũng rất có chừng mực.
Nhưng mà quan hệ hiện tại rất nhạy cảm, ở trước mặt anh cứ không nhịn được mạnh miệng giả bộ đôi chút.
Sau khi đưa đồ cho cô, Thời Ngộ ra ngoài cửa đợi.
Hạ Sí cởi quần dài ra, cúi đầu nhìn xuống, đầu gối cô khỏi quá nhanh!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù như thế nhưng cô vẫn mặc cái quần ngủ rộng rãi kia, ngồi bên giường: “Có thể vào rồi.”
Thời Ngộ ở ngoài cửa hỏi dò lại, xác định xong mới đẩy cửa đi vào.
Hạ Sí ngồi ở trên giường, không đi dép, hai chân thả bên cạnh giường. Đôi chân của người con gái ấy nhỏ nhắn trắng ngần, ngón chân có vết hằn do tập nhảy quanh năm.
Nhận ra ánh mắt Thời Ngộ, cô bỗng sốt sắng rụt hai chân lại, ngồi xếp bằng trên giường, giấu đôi chân “xấu xí” đi.
Hình dáng chân cô vẫn tính là đẹp nhưng trước đây lúc luyện tập, đầu ngón chân cọ mài nổi bọng nước, mài đến chảy máu, khỏi rồi thì để lại sẹo, đó là điều không thể tránh khỏi.
Thời Ngộ nhỏ giọng nói: “Không phải muốn kiểm tra đầu gối sao? Thả chân xuống.”
Hạ Sí chậm rãi duỗi hai chân ra, quần ngủ hơi ngắn, một đoạn trắng nõn trên mắt cá chân lộ ra.
“Làm phiền em cuốn lên đầu gối.”
Cô khom lưng, tùy ý kéo cái quần rộng lên, lướt qua đầu gối. Thật sự... Không nhìn ra chỗ nào bị thương cả.
“Còn đau không?” Thời Ngộ hỏi.
“Có khả năng, có lẽ, chắc là có di chứng.” Cô trợn mắt nói nhảm.
Có lẽ đã nhìn thấu mục đích của cô, Thời Ngộ chậm rãi thả ống quần xuống: “Nếu thực sự cảm thấy không khỏe thì có thể đến bệnh viện kiểm tra.”
Hạ Sí ảo não căng mặt ra, trước đây cô bị va đập vào đâu, Thời Ngộ luôn khẩn trương hết cả lên, khi đó cô có thể làm ầm ĩ một cách trắng trợn, không kiêng dè gì. Bây giờ, Thời Ngộ chỉ hận không thể đứng xa cô ba thước sao?!
“Vừa nãy hình như em cảm thấy có gì đó lông xù đụng vào chân em.”
“Ngại quá, có lẽ là con mèo trong nhà.” Thời Ngộ đã hiểu nguyên nhân rồi, mèo của anh thích ngồi ở các góc, ví dụ như góc bàn, góc giường các kiểu.
“Mèo?” Thế mà Thời Ngộ lại nuôi cả mèo.
Không biết có phải nhóc đáng yêu đó nghe thấy có người nhắc đến nó hay không mà biết đường chui vào trong phòng.
Toàn thân con mèo trắng như tuyết, lông tơ mềm mại mảnh dài, đôi mắt có màu lam nhàn nhạt. Là một con mèo Angora.
“Nó tên là Cheese, năm nay ba tuổi.” Thời Ngộ giới thiệu nhóc kia với cô.
“Cheese, hôm nay mày dọa chị rồi kìa.” Anh nói chuyện với con mèo, mà nhóc kia như nghe hiểu tiếng người, đi lên phía trước mấy bước tới bên cạnh giường, làm nũng với Hạ Sí, “Meo~”.
Vừa nãy Cheese chỉ ngồi dưới góc bàn sượt qua chân Hạ Sí chứ không phát ra âm thanh, mà ban nãy tất cả sự chú ý của Hạ Sí đều đặt lên trên người Thời Ngộ, suýt chút nữa quên mất đi tìm kẻ đầu sỏ. Hóa ra lại là nhóc đáng yêu thế này.
“Nuôi mèo từ bao giờ thế?” Cô hỏi.
“Ba năm trước.” Thời Ngộ đáp.
Hai chân xỏ vào dép lê, Hạ Sí xuống giường, vươn tay ra muốn sờ Cheese. Bỗng nhớ tới sự xa cách và lịch sự của Thời Ngộ đối với mình, Hạ Sí ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Em có thể sờ nó không?”
“Có thể thử, tính Cheese rất tốt.” Bình thường khá là ngoan.
“Có tính là giống chủ nhân không?” Có lẽ cảm nhận được bầu không khí hài hòa trong phòng, Hạ Sí đùa giỡn với anh, thăm dò vuốt lông Cheese, quả nhiên Cheese không kháng cự.
Vốn dĩ cô rất thích động vật nhỏ nhưng lo không nuôi được nên chưa từng tự nuôi bé nào, chỉ ngẫu nhiên chơi đùa với thú cưng của người khác. Nhưng không phải thú cưng nào cũng phối hợp, Cheese ngoan thế này, Hạ Sí rất thích: “Nó thật đáng yêu!”
“Đó là em chưa từng thấy dáng vẻ ban đầu của nó.” Thấy một người một mèo đùa nghịch vui vẻ, trên mặt Thời Ngộ mang ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa lóe lên ánh sáng như có như không.
“Dáng vẻ ban đầu thế nào?” Hạ Sí lộ ra ánh mắt tò mò.
“Lúc đầu...” Thời Ngộ hơi ngập ngừng, tựa như đang nhớ lại: “Lúc nhặt được Cheese, nó rất gầy, cả người dính đầy bùn đất. Anh đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, để thuận tiện chữa trị nên phải cạo sạch lông trên người.”
Ba năm trước, Cheese vẫn là một con mèo hoang, mùa đông lạnh giá, nếu như chú mèo nhỏ đáng thương tiếp tục lang thang, có lẽ không chịu nổi qua một đêm.
Anh vốn định bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn đưa con mèo đến bệnh viện thú y chữa trị, sau đó mang nó về nhà.
Nghe xong chuyện về Cheese, tâm trạng Hạ Sí bỗng trùng xuống, lòng bàn tay vuốt ve bộ lông dài mềm mại của Cheese nhưng ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
Cô thấp giọng nỉ non: “Anh vẫn luôn thích cứu vớt những sinh mệnh cận kề cái chết...”
Có lẽ lúc đầu, trong niềm yêu thích của Thời Ngộ đối với cô cũng bao gồm rất nhiều sự đồng cảm và thương hại.
Tiếng kêu của Cheese át mất giọng cô, Thời Ngộ không nghe rõ lắm.
Hạ Sí rũ đầu, không hào hứng cho lắm, Thời Ngộ đang định mở miệng thì điện thoại di động reo lên. Thời Ngộ rời khỏi phòng, khoảng một phút sau kết thúc cuộc gọi, quay lại nói với cô: “Xin lỗi em, bệnh viện có việc gấp, bây giờ anh phải đi ngay, vậy em…?”
Chủ nhà đi rồi thì đương nhiên cô không còn lý do ở lại, cũng không có tư cách gì để ở lại. Hạ Sí chỉ vào cái quần dài vừa thay ra, nói: “Em thay quần áo xong thì đi.”
Thời Ngộ gật đầu, bế Cheese đi, đóng kỹ cửa lại giúp cô. Hạ Sí không lần sờ quá lâu, lúc thay đồ xong đi ra thì Thời Ngộ vừa dọn bàn ăn bỏ vào nhà bếp.
Đứng giữa phòng khách, cô gái vốn mạnh bạo thoải mái bỗng trở nên lúng túng gò bó.
“Cần đưa em về không?” Thời Ngộ đi tới hỏi.
“...Không cần phiền anh.” Do dự chốc lát, Hạ Sí “từ chối”.
“Ừ.” Thời Ngộ cũng không cố níu, không chần chờ chút nào, tựa như chỉ mong tống cô bạn gái cũ phiền phức là cô đi.
Hạ Sí có chút ủ rũ.
Nếu muốn đưa về thật thì sẽ không hỏi câu đó, anh chỉ khách sáo hỏi một câu, suýt chút nữa cô đã coi là thật.
“Cái này cứ để lại phòng đi, lúc nào anh dọn sau.” Thời Ngộ để ý thấy trên tay cô là cái quần ngủ vừa thay.
Kết quả, Hạ Sí chẳng những không bỏ xuống, trái lại còn ôm chặt hơn, luống cuống nói rõ: “Em giặt sạch sẽ trả lại cho anh! Hoặc mua cái mới trả anh!”
“Không cần.”
“Nhất định cần! Anh biết mà, con người em không thích nợ ân tình người ta.” Ai quen cô đều biết cô là người có thù tất báo, có ơn tất trả.
“Vậy cũng được.” Thời Ngộ biết không cãi nổi cô nên mỉm cười, thỏa hiệp, lấy cái túi xách tay đeo lên cho cô: “Em kiên trì như vậy thì giặt sạch trả lại cho anh là được.”
“Ừm~” Cô không trả lời trực tiếp.
“Anh đưa em ra ngoài trước.”
“Không cần!” Hạ Sí bỗng kích động, nhanh chóng từ chối: “Không phải anh sốt ruột đến bệnh viện sao? Đừng tiễn em, em biết đường! Tuyệt đối đừng tiễn!”
Cô vươn hai tay ra chắn giữa không trung, thấy Thời Ngộ đứng yên không nhúc nhích thì nhanh chóng rời khỏi đó. Cô không muốn để Thời Ngộ biết mình ở khu này, không biết còn tưởng cô cố ý... Được rồi, cô cố ý đó.
Nếu như không phải Thủy Mộc Thanh Uyển thì có lẽ cô sẽ không vào ở căn nhà này của mẹ mình.
***
Nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của cô, Thời Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, ý cười trên mặt càng rõ hơn.
Diện tích Thủy Mộc Thanh Uyển rất rộng, hầu hết khu vực lân cận đều là biệt thự nhà vườn, đối ứng với nhau, quản lý bất động sản và hệ thống bảo vệ khá là nghiêm ngặt.
Trừ phi là chủ tài sản, “khách mời” cũng cần có chủ nhà xác nhận thân phận mới có thể ra vào, Hạ Sí không có chìa khóa nhà anh nhưng có thể tự do ra vào thì tám mươi phần trăm là sống ở khu vực này.
Hơn nữa, trí nhớ anh tốt, hình như mẹ Hạ Sí cũng từng ở khu này.
Thời Ngộ quay người, trở lại nhà bếp dọn dẹp dụng cụ ăn uống còn sót lại. Tên nhóc dính người kia lại chui vào, nằm nhoài cạnh cửa phòng bếp.
Khi Thời Ngộ đi ra, ánh mắt anh chạm vào bộ lông xù của Cheese, còn nhớ rõ ràng rằng vừa nãy có một bàn tay sờ vào nó.
Thời Ngộ ngồi khuỵu một gối xuống, bàn tay rơi xuống vị trí trong trí nhớ, vuốt lông cho Cheese: “Cheese, cô ấy rất thích mày đó.”
Mùa hè năm lớp mười, anh và Hạ Sí đi trên đường gặp một con mèo hoang, hình như Hạ Sí rất thích nó, còn ném đồ ăn cho nó.
“Nếu cậu thích con mèo này thì có thể nuôi nó.” Sau khi chứng kiến cảnh ấy mấy lần, Thời Ngộ đưa ra kiến nghị.
Nhưng Hạ Sí lại trả lời khác với bình thường: “Nếu không thể chăm sóc nó cả đời thì sao lại mang nó về nhà?”
“Nếu cậu không mang nó về thì sao biết không thể chăm sóc nó cả đời.” Anh không hiểu, chưa thử qua thì sao có thể kết luận bừa được.
“Bởi vì con người đều ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mình.” Hạ Sí ngồi xổm ở đó, đổ chút thức ăn mèo cuối cùng xuống, khi đứng dậy, không nhìn con mèo đó thêm một giây nào nữa.
Khi đó Hạ Sí không tin tưởng bất cứ người nào cả.
Thời Ngộ không ghét thú cưng nhưng cũng không tính là thích, nhưng khi gặp Cheese, anh lại vì chuyện cũ mà thấy thương cảm.
Anh có thể nuôi Cheese cả đời.
**
Sau khi về đến nhà, Hạ Sí lên mạng tìm kiếm quần cùng hãng.
Còn cái trên tay, cô không định trả lại nữa.
Nhà họ Thời không thiếu tiền, hầu hết mọi người đều để ý đồ dùng chung với người khác, cho dù cô giặt sạch sẽ trả lại, Thời Ngộ cũng không lấy cho mẹ anh dùng nữa.
Nếu đã biết sẽ bị đối xử như thế, chẳng bằng cô mua một cái mới trả cho rồi.
***
Sau khi đặt mua cái cùng hãng, Hạ Sí bắt đầu dọn dẹp hành lý được gửi về nước vào mấy hôm trước.
Hôm qua trong vali cô mang về chỉ xếp áo khoác cần thiết và đồ dùng mà cô cho là quan trọng, nhưng lần này cô định ở lại đây luôn.
Những người bên ngoài đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp vẻ vang của cô khi đứng trên sân khấu, nhưng họ không biết thứ cô để ý nhất, không buông bỏ được nhất không phải là vũ đạo và sự vinh quang.
Hạ Sí thay quần áo, cuốn tóc lên, lấy hai cái kẹp màu vàng trong hộp trang sức ra rồi cài lên tóc, bắt đầu luyện tập theo thông thường.
**
Sau khi luyện tập theo lượng huấn luyện mà cô tự cho là đạt tiêu chuẩn xong, trên lưng đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Trở về phòng chuẩn bị quần áo sạch, Hạ Sí vào phòng tắm. Quần áo rũ bỏ, lộ ra vóc dáng đẹp đẽ của người con gái, không có ai biết cơ thể này từng gầy đến mức trơ cả xương.
Nước ấm giội rửa toàn thân, hơi ấm ngấm vào trong cơ thể, cô không dùng bồn tắm, nhanh chóng tắm qua loa rồi choàng khăn đi ra ngoài. Gian phòng càng ấm áp hơn.
Ngón tay vừa mới mặc quần áo lên, điện thoại trên giường nhấp nháy, Hạ Sí cầm lên nhìn, là Bạch Phỉ gọi tới: “Hạ Hạ! Giang hồ cứu giá...”
Hai mươi phút sau, Hạ Sí xuất hiện ở cửa nhà Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ trẹo lưng.
Hôm nay cô ấy nghỉ làm, ở nhà một mình, nảy ra ý định mở video trên mạng rèn luyện thân thể, kết quả... xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Đỗ Nam Châu đâu?”
Đỗ Nam Châu chính là chồng sắp cưới của Bạch Phỉ.
Bình thường một người xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì đều ỷ lại người thân thiết theo bản năng mới đúng.
Bạch Phỉ lắc đầu giải thích: “Anh ấy đi công tác rồi.”
Trong nhà không có ai, hôm nay lại là ngày làm việc, bạn bè hay đến chơi cũng đều đi làm hết rồi, vì thế cô ấy mới không thể không làm phiền Hạ Sí vừa mới về nước.
“Bây giờ sự nghiệp anh ấy đang trong giai đoạn thăng tiến, cậu đừng thấy hôm qua chơi vui như thế, hôm nay đã lên máy bay đi công tác rồi.” Người trưởng thành đều dần có thói quen giấu kín áp lực trong lòng, lúc gặp phải chuyện gì thì có rất điều phải suy tính.
Hạ Sí gọi xe giúp, đưa Bạch Phỉ đến bệnh viện.
“Làm phiền cậu rồi, Hạ Hạ.”
“Không có gì đâu, gần đây tớ vẫn chưa tìm việc, cậu tìm tớ là đúng rồi.”
Cứ một lúc Bạch Phỉ lại ấn eo kêu gào, để dời sự chú ý, cô ấy kéo Hạ Sí nói chuyện phiếm: “Cậu vừa bảo tìm việc làm? Với thành công hiện tại của cậu, còn cần tự tìm sao?”
Không phải có một đống cơ hội lớn bày trước mặt để cô thoải mái chọn sao?
Hạ Sí lắc đầu: “Tạm thời không muốn đến những chỗ đó.”
Một khi nhận mấy lời mời đó thì có lẽ cô sẽ trở nên bận rộn, mà bây giờ cô cần nhất chính là thời gian tự do. Chờ cô nghỉ mấy ngày, thích ứng được với môi trường ở thành phố C thì cô sẽ tìm một công việc đơn giản thoải mái, làm việc mình muốn làm.
“Đúng rồi, nếu như cậu muốn rèn luyện thì có thể đến phòng thể hình hoặc tìm huấn luyện viên, đừng tự đoán bừa về độ khó của động tác, vết thương trên người có thể nặng, có thể nhẹ, đến lúc đó chịu tội chỉ có bản thân cậu.”
“Đừng nói nữa, tớ rất hối hận! Suýt chút nữa động tác đó đã khiến tớ rời khỏi thế gian tươi đẹp này!”
“Ha ha ha, đáng đời.”
“Tớ đã thế này rồi mà cậu còn cười tớ.”
Hai người tám nhảm câu này câu kia, đúng là đã quên đau rồi.
**
Bệnh viện.
Thời gian nghỉ ngơi, Sầm Khải nghịch điện thoại lướt Weibo, vô tình nhấn vào video gợi ý của một blogger nào đó, nhất thời bị hấp dẫn. Sau đó anh ấy tìm kiếm thông tin về vũ công trong video, từ đầu trang weibo lướt xuống mấy bài, không khỏi cất lời cảm thán: “Tư thế này, vẻ đẹp này, tuyệt vời!”
Anh ấy không thể kìm nén muốn tìm ai đó để chia sẻ, kết quả bị thẳng nam nào đó trong mắt chỉ có sơ đồ cấu tạo cơ thể người làm cụt hứng: “Nghĩ lại lúc trên bàn mổ, anh đều thấy những bộ phận đó rồi.”
Sầm Khải: “...Cậu đúng là không biết thưởng thức!”
Ai bảo bác sĩ chỉ biết xem xương, anh ấy còn thích thưởng thức vẻ ngoài đẹp đẽ.
Đúng lúc gặp Thời Ngộ đi qua, Sầm Khải vọt tới, vô cùng cấp bách muốn chia sẻ kho báu mình vừa phát hiện: “Thời Ngộ, đến đây, xem nữ thần tháng mười một của anh này!”
Mọi người đều biết, Thời Ngộ dễ tính, gần như chưa bao giờ nói lời khiến người khác mất hứng, dù Sầm Khải hay làm trò vô nghĩa, Thời Ngộ cũng sẽ đáp lại.
“Thế nào? Đẹp chứ! Có phải rất tuyệt không?” Sầm Khải giơ điện thoại lên trước mắt Thời Ngộ để anh nhìn rõ bức ảnh.
Đó là một bức ảnh trên sân khấu biểu diễn, hai cái tay thon dài giơ cao quá đầu, độ cong của mỗi một ngón tay đều được kiểm soát ở mức nhất định. Trang phục nhảy được thiết kế tinh xảo trên người toát lên đường cong thon thả mảnh mai, chiếc váy bên dưới đung đưa theo động tác, hình ảnh vô cùng đẹp.
Đặc biệt là gương mặt được trang điểm tinh tế của cô, vẻ mặt được chụp vội này cũng không thể soi mói gì.
Thời Ngộ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào màn hình, trả lời câu hỏi vừa nãy của Sầm Khải: “Rất xinh đẹp.”
“Đúng chứ, anh cũng cảm thấy... Cậu vừa nói gì cơ?” Sầm Khải chủ động chấm dứt đề tài của mình, toàn bộ sự chú ý chuyển sang ba chữ trong câu trả lời của Thời Ngộ.
Phải biết rằng mặc dù Thời Ngộ chưa từng khiến người khác nghẹn lời nhưng anh chỉ biết phụ họa theo, ví dụ như ban nãy nếu anh chỉ trả lời là “đẹp” thì sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng tự anh tạo thêm từ mới, còn khen rất xinh đẹp!
“Cậu khen cô ấy xinh đẹp đúng không?” Làm đồng nghiệp hai năm, anh ấy chưa từng thấy Thời Ngộ chủ động khen ngợi ai bao giờ, Sầm Khải xác nhận lại lần nữa: “Lời khen xuất phát từ tận đáy lòng?”
“Đúng vậy.” Thời Ngộ khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đào hoa bao hàm cả tình ý.
“Ôi mẹ ơi!” Sầm Khải ngạc nhiên.
Nếu để phái nữ trong bệnh viện thấy được nụ cười vừa rồi của Thời Ngộ thì sẽ điên cuồng cỡ nào!
“Vì thế, cậu thích kiểu này?” Sầm Khải nhận được kết luận ấy, cẩn thận nhìn cô gái trên màn hình thêm mấy lần, lắc đầu: “Kiểu này thì đúng là khó tìm.”
Anh ấy ngẫm lại một lượt những người mình quen, đẹp thì có đẹp nhưng không đạt tiêu chuẩn mà Thời Ngộ thích, muốn làm bà mai nối một dây tơ hồng cũng không đủ sức.
Sầm Khải nghĩ vũ công nổi tiếng thế này cũng chỉ có thể nhìn qua cái màn hình nên từ bỏ ý định chọc ghẹo Thời Ngộ, bắt tay vào chuyện chính, lưu hình người đẹp: “Sao trước đây anh lại không nghĩ tới việc quan tâm tới các nghệ sĩ múa hơn nhỉ! Tính sai rồi, thực sự tính sai hết rồi!”
Thời Ngộ chỉ cười không nói.
Sầm Khải thích ngắm người đẹp nhưng không phải người thô tục. Nữ thần trong miệng anh ấy gần như là mỗi tháng đổi một người, thậm chí một tháng đổi mấy lần. Lúc không có ai hùa theo thì anh ấy sẽ tìm người khác, vì thế Thời Ngộ không muốn nói nhiều hơn, khơi gợi sự quan tâm của Sầm Khải.
Hạ Sí tốt nhường nào, Thời Ngộ đã biết từ rất lâu về trước.
**
Có rất nhiều người xếp hàng ở bệnh viện, Hạ Sí đỡ Bạch Phỉ ngồi xuống, cầm chứng minh thư và thẻ bảo hiểm y tế đi lấy số giúp cô ấy.
Lúc tìm phòng tương ứng, Hạ Sí đặc biệt chú ý đến các vị trí phòng ban của bệnh viện, ngoại trừ lo lắng cho Bạch Phỉ bị trật khớp, cô còn suy nghĩ khác.
Sau khi Bạch Phỉ chụp chiếu kiểm tra xong, xác nhận giãn dây chằng lưng. Cấu tạo dây chằng không dễ hồi phục, nhất định phải xử lý cẩn thận ngay từ bước đầu để tránh di chứng về sau. Nhớ lời bác sĩ dặn, Bạch Phỉ cảm thấy bên eo đau đớn, trong lòng hối hận vô số lần.
Bởi vì nhà Bạch Phỉ không có ai, để tiện chăm sóc, Hạ Sí qua đó hai ngày. Hai ngày đó cũng là khoảng thời gian bước đệm cô tự cho mình.
Hai ngày sau, chồng sắp cưới của Bạch Phỉ đi công tác về, Hạ Sí cũng chuẩn bị về nhà.
“Chị Hạ, lần này thật sự cảm ơn chị, nghe Tiểu Bạch nói chị muốn ở lại thành phố C lâu dài, sau này có việc gì chị cứ tìm tụi em.” Đỗ Nam Châu vẫn nhớ cách xưng hô với Hạ Sí hồi còn đi học: “Chờ eo Tiểu Bạch khỏi, tụi em mời chị ăn cơm.”
“Ok, tôi đợi ăn chùa đó.” Hạ Sí ra dấu tay, chuẩn bị đi.
Nhận lệnh của Bạch Phỉ, Đỗ Nam Châu tiễn Hạ Sí ra ngoài.
“Lần này chị về đã liên lạc với Thời Ngộ chưa?” Trước đây bọn họ là bạn cùng trường cấp ba, đương nhiên Đỗ Nam Châu biết quan hệ giữa cô và Thời Ngộ.
“Sao?”
“Khụ.” Đỗ Nam Châu nắm tay đưa tới bên miệng ho một cái: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, khoảng thời gian trước nghe nói cậu ấy vẫn còn độc thân.”
Hạ Sí thường xuyên liên lạc tâm sự với Bạch Phỉ, Đỗ Nam Châu ngẫu nhiên nghe thấy một số tin tức qua miệng vợ mình, đoán là chuyện của Hạ Sí và Thời Ngộ vẫn chưa ổn thỏa.
Là một người bạn, có thể giúp được gì thì giúp.
“Cảm ơn nha.” Hạ Sí nhận ý tốt của cậu ấy.
**
Hạ Sí biết Thời Ngộ làm việc ở bệnh viện nào nhưng không biết rõ ở phòng khoa nào, đến bệnh viện mới nhớ ra đi tìm.
Dựa theo sơ đồ phân bố của bệnh viện, Hạ Sí đi thang máy lên lầu, cuối cùng tìm thấy ảnh, tên và giới thiệu tóm tắt về Thời Ngộ trên tường bên ngoài phòng.
Cái người này, ảnh chứng minh thư cũng được sửa chỉn chu như thế. Hạ Sí giơ điện thoại lên chụp ảnh, lưu vào album.
Sầm Khải mới từ dưới tầng lên thấy cảnh này thì không khỏi cảm thán, lại có thêm một cô gái bị vẻ ngoài của bác sĩ Thời mê hoặc.
Đây không phải chuyện lần đầu xảy ra, càng máu chó hơn chính là có lần một bác trung niên cầm ảnh tìm đến tận phòng, nói đến gặp mặt “con rể”. Náo loạn một trận mới biết con gái người đó chụp ảnh của bác sĩ Thời rồi gửi cho người nhà nói anh là bạn trai mình, đúng là hiểu nhầm tai hại.
Sầm Khải tiếp tục đi về trước, đúng lúc Hạ Sí cất điện thoại đi, xoay người lại.
Thấy rõ mặt Hạ Sí, một giây sau miệng Sầm Khải mở to thành hình chữ “O”.
Gần đây anh ấy rất hài lòng với giá trị nhan sắc của nữ thần mới thăng cấp, lật đi lật lại xem rất nhiều ảnh tĩnh, gif các kiểu, vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của Hạ Sí.
Mà bây giờ, anh ấy đang nhìn thấy gì đây?
“Cô, cô, cô...” Sầm Khải hơi kích động.
Hạ Sí dừng bước, tầm mắt rơi vào thẻ công tác của Sầm Khải, là đồng nghiệp cùng khoa với Thời Ngộ.
Cô còn chưa mở miệng đã nghe Sầm Khải mừng rỡ nói: “Xin phép hỏi một câu, cô có phải là vũ công Hạ Sí không?”
Hạ Sí hơi ngạc nhiên, không ngờ bị người khác nhận ra nhanh như thế. Cô không phải ngôi sao nổi tiếng gì, cũng không muốn lén lút che đậy đi ra ngoài: “Xin chào.”
“Cô... Cô đến bệnh viện là để…?” Sầm Khải quên mất mình đang nói chuyện với nữ thần tháng mười một.
“Tôi muốn tìm một người.” Hạ Sí không giấu diếm mục đích của mình.
“Ai vậy?” Sầm Khải nhớ khi nãy cô chụp ảnh của Thời Ngộ, đang định mở miệng thì đột nhiên có một bóng người cao gầy ở phía trước đi tới.
Hạ Sí đứng đối diện Sầm Khải nên không thấy phía sau.
Mãi đến tận khi người đó đi đến bên cạnh cô.
Hạ Sí mới thấy anh.
“Sao lại đến bệnh viện? Trong người em có chỗ nào không khỏe sao?” Ánh mắt Thời Ngộ dán hết lên người Hạ Sí.
Hạ Sí nhíu mày hỏi ngược lại: “Không có gì thì không thể tới hả?”
“Có thể, nhưng tốt nhất là đừng.” Ngoại trừ bác sĩ đến làm việc thì đối với những người khác mà nói, bệnh viện không phải nơi tốt đẹp gì.
“Anh đang đuổi người sao? Bác sĩ Thời.” Cô hơi giận, cố ý tăng cao âm lượng khi gọi anh.
Thời Ngộ bao dung tính cáu kỉnh của cô, sửa lại nói: “Anh hi vọng em luôn khỏe mạnh.”
“Hai người quen nhau sao?” Sầm Khải cảm thấy trong thôn đã được nối mạng, giờ mới nhận ra Thời Ngộ và Hạ Sí quen biết nhau. Anh ấy nhìn Thời Ngộ, lại nhìn sang Hạ Sí, tò mò hỏi: “Hai người có quan hệ gì vậy?”
Hạ Sí im lặng không nói, chờ đáp án từ Thời Ngộ. Sau đó, cô nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Thời Nghộ nói: “Là bạn bè.”