Âm thanh trầm thấp có chút khản đặc của người đàn ông giống như ly bia đen tinh tế nổi tiếng ở Đức, đậm đà nhưng lại có phần cay đắng, cần phải có một cái nhìn tinh tế cùng sự kiên nhẫn thưởng tức mới thấu hiểu hết nỗi hương vị ly bia này.
Chờ anh trở về?
Thì ra anh có coi cô như một phần trong cái chốn biệt thự to lớn này, thậm chí anh còn coi cô là người nhà chờ anh quay về?
Không hiểu sao, đầu quả tim chợt quặn thắt đến đau đớn, cái mũi chua xót, cô rất muốn òa lên khóc thật to?
Người đàn ông này...!
Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng những giây phút bên trong hành động hờ hững lạnh lùng như thể không có gì của anh lại vô tình khiến cô cảm thấy ấm áp, cũng càng ngày càng mê hoặc lòng cô, chẳng qua đơn giản bốn chữ mà thôi, thế nhưng lại suýt chút nữa khiến ý nghĩ muốn chạy trốn của cô hoàn toàn bị xóa sạch ! ?
"German!"
Trong lúc xúc động, nắm tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, nhân lúc German vừa xoay người đi, Lạc Khuynh Thành mở miệng gọi anh theo bản năng, mà thậm chí ngay cả bản thân cô cũng ngăn cản được hành động vô thức này.
"Sao thế?"
Một câu đáp tuy đạm mạc không mấy mặn mà nhưng đối với cô, cái cảm giác an toàn nhất chính là khi đang ở thời điểm tuyệt vọng và mệt mỏi nhất, khi cô khẽ gọi tên đối phương, đối phương chỉ cần đơn giản đáp lại một tiếng.
Chỉ cần còn ở đây, chỉ cần anh còn ở đây,...!
"Anh..."
Hơi cắn môi, trong lúc còn đang do dự không biết làm sao, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên tiến lên một bước, khẽ nắm lấy ống tay áo anh ủy khuất nói: " Sau khi anh trở về, có thể đừng giận em nữa được không? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh."
Cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.
Nếu anh thật sự có chút tình cảm với em, hay chỉ là một chút rung động đến trái tim anh, cảm giác an toàn anh luôn mang đến cho em, cảm giác tin tưởng cho con đường tương lai trước mắt, vậy em sẽ từ bỏ ý định chạy trốn ra khỏi đầu mình, chỉ đơn giản là muốn sống bên cạnh anh và đứa trẻ trong bụng, cả đời!
Từ lúc quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành dùng loại ngữ khí cầu khẩn một cách nghiêm túc để nói chuyện với German với tư cách chỉ riêng hai người, không phải ăn nói khép nép cầu xin vì người khác, mà là một sự chân thành, mở rộng đáy lòng mình để khẩn cầu đối phương.
Đối với việc Lạc Khuynh Thành tự chủ động đưa ra lời giảng hòa trước, anh tất nhiên rất hài lòng, hơn nữa, nhìn thái độ và biểu hiện của cô bây giờ rất giống một cô vợ nhỏ, khóe môi German không khỏi thích thú vẽ lên một đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt buông xuống lơ đãng đánh giá cô, quan sát cô nhẫn nại nắm chặt bàn tay, anh hơi nhướng mày, sau đó nhíu lại.
.
.
Vươn cánh tay nắm chặt tay đấm của Lạc Khuynh Thành, cẩn thận nhẹ nhàng đặt bên miệng, sau đó hôn lên, tiếp theo, anh dịu dàng gỡ hết tất cả các ngón tay đang co rút lại kia ra, thấp giọng như ban ân xá : "Có thể."
"Có điều, điều kiện trước hết là em phải ngoan, không được làm những chuyện khiến tôi tức giận."
Nhất là chạy trốn! ! !
Cảm giác bối rối và lo lắng chậm rãi tiêu tan, nơi mu bàn tay được anh hôn lên như phép nhiệm màu truyền dòng nước ấm áp chảy vào sâu trong nội tâm, Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu : "Được, em hứa, sẽ không làm những chuyện như trước nữa."
"Anh cũng phải nhớ ..
nhớ về sớm một chút, em chờ anh."
Cô sẽ chờ anh, chờ anh cho cô một cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, nếu như mọi chuyện không thành, nếu như anh vĩnh viễn vẫn không cho cô được thứ cảm giác an toàn như mái ấm gia đình, thậm chí là không muốn đứa con trong bụng cô này, vậy thì cô nhất định phải chạy trốn!
"Ừ."
Buông lỏng cánh tay Lạc Khuynh Thành, German xoay người bước lên xe.
Gavin thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là căng thẳng chết anh, cứ kéo dài thời gian thế này, không biết người phụ nữ đáng chết kia có làm ra mấy chuyện ngu xuẩn gì nữa không! Nhỡ đâu nguy hiểm đến tính mạng ả, toàn bộ công sức Lôi thực hiện đều đổ xuống sông xuống bể hết!
_____
Ngồi bên trong xe, từng ngón tay chậm rãi cài nút quân trang, German chỉnh đốn quân phục một hồi, che giấu đi bộ dáng cuồng dạ kiệt ngạo như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Khuynh Thành ban nãy, trở lại là một thượng tướng lãnh ngạo mang vẻ mặt đạm mạc bình thản khó dò.
Rút một điếu xì gà, "tách" một tiếng, bên dưới chỗ phụ xe lập tức chớp lóe lên một đốm lửa đỏ hồng, thắp sáng một phần gương mặt tuấn mỹ đầy góc cạnh, một tay cầm, một tay châm điếu thuốc, gương mặt German ánh lên một vẻ quyến rũ nam tính đến mê người.
Biểu hiện trên mặt bình thản là thế, có thể nói là không nhìn ra được chút ưu tư gì, nhưng giờ phút này trong đầu anh, không ngừng tua đi tua lại hàng ngàn lần hình ảnh gương mặt của Lạc Khuynh Thành vừa rồi, nói sợ hãi thì cũng không giống, còn có hoảng hốt và bất an, cô muốn nói gì đó với anh nhưng cuối cùng lại thôi, cô đắn đo, đấu tranh tư tưởng trong khổ sở, nhất định sự tình này có chút bất thường, nếu là rắc rối thì cô không phải biểu lộ trạng thái sợ hãi như thế, vậy có lẽ là chuyện rất quan trọng?
Mang...!
Cô nói cô đang mang...mang cái gì? Cái cô đang mang đó rốt cuộc có liên quan gì với anh và cô? Vì sao cô không cho anh động vào cô khi cô đang mang cái đó?
Thở ra một vòng khói nhạt, một làn khói trắng lượn lờ trước mặt, German vẫn đang trong tình trạng nhíu mày nghĩ ngợi câu đố thì bỗng nhiên...!
"Gavin, mang thai là không được làm tình?"
Hai ngón tay kẹp giữ điếu xì gà bất ngờ khép chặt, ngữ khí của anh gần như là gấp gáp và bức thiết, có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình mất bình tĩnh trước thuộc hạ của mình như vậy.
.