Tựa như một con bướm xinh đẹp tách khỏi đàn, sải cánh mỏng tan nhẹ nhàng bay về phía German, trên gương mặt trắng noãn với gò má hơi phiếm hồng, dưới ánh trắng sáng dịu đêm nay, con bướm ấy càng trở nên lộng lẫy lạ thường.
.
.
Lạc Khuynh Thành khoác một bộ đầm màu hồng nhạt, mái tóc búi nhẹ sau đầu chậm rãi bung ra, áo khoác mỏng tan trên người, cũng vì động tác chạy của cô mà tung bay giữa không trung, nhè nhàng từng đợt, gợn sóng giữa màn đêm.
Một khung cảnh ảo diệu ngỡ như tiên cảnh hiện ra trước mắt German khiến đáy lòng anh không khỏi bị dấn sâu vào trong cảnh mộng, cũng có, vướng bận!
Yết hầu chợt nghẹn đắng, anh bình tĩnh nhìn người con gái mà anh vẫn không ngừng tìm kiếm trong suốt nửa ngày qua đang chạy về phía anh, tựa như một con thỏ nhỏ tìm thấy được mái ấm sau một trận bão tuyết.
Hình dáng ấy khiến anh không biết phải đương đầu thế nào, hay nói rõ hơn, trong lòng anh hiện rất bối rối, rõ ràng là giận cô, trái tim cũng vì sự phản bội của cô mà đau đến quặn thắt, chỉ còn lại chua xót và đau nhói còn tồn tại dưới đáy lòng.
Bao nhiêu loại cảm giác vốn dĩ anh chưa từng trải qua, anh cảm thấy khó lòng thích ứng với chúng, anh khó chịu, vốn định bụng sẽ tiến đến hỏi tội cô, bắt nạt cô xem phản ứng cô thế nào?
Thành thật mà nói, trước khi gặp cô, anh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu viễn cảnh gặp mặt giữa anh và cô, là gương mặt lạc lõng và thất vọng khi phải quay về vòng tay anh? Hay là sợ hãi anh không muốn đến gần anh? Hay là nổi giận quát mắng anh không cho cô tự do? Hoặc là bóng lưng yêu lặng với đôi mắt trống rỗng? ....!Tất cả viễn cảnh, đều không hề bao gồm cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt.
Cô chủ động chạy về phía anh, thế mà cô lại chạy thẳng về phía anh?!
Điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả, chính là biểu hiện trên nét mặt cô, men theo ánh sáng ảo diệu của vầng trăng dưới trời đêm, khóe mắt đó giống như có một viên ngọc trong suốt lướt qua, bập bềnh sóng gợn, trông vô cùng mỹ miều, thậm chí còn có chút nhu tình dịu dàng không chút nào che dấu.
Còn có, thâm tình? Nhớ nhung?
Rốt cuộc, là trong lòng người con gái này thật sự có tình cảm với anh, hay là, cô đang đóng kịch? Tại sao dưới con mắt của anh, anh lại tin là thật, thậm chí là tình nguyện bị lừa.
Phản ứng khác thường của Lạc Khuynh Thành khiến German cứng đờ một hồi, trong thời điểm đó, anh không biết phải ứng phó thế nào dưới tình huống đột ngột ấy, vốn đã định sẽ nổi giận với cô, nào ngờ lại có điểm bối rối.
Cánh tay rũ bên người, bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền, thân hình cao lớn đứng thẳng tại chỗ, quân phục thực tinh xảo mà tỉ mỉ khiến cho cả người anh toát lên khí chất uy nghiêm đĩnh đạc.
Nổi bật giữa bầu trời đêm đen kịt, anh giống như quỷ Satan kiêu ngạo đưa mắt nhìn xuống đám con người mà anh dễ dàng bóp nát mệnh họ trong lòng bàn tay, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ổn trọng, uy quyền.
Ngay cả cách khi anh đứng im lặng thôi cũng lộ ra vẻ mị lực vô cùng...
"German!"
Nhẹ nhàng cất giọng, Lạc Khuynh Thành một đường chạy nhanh đến trước mắt German, cô không hề muốn làm gì khác, ngoài việc gấp gáp muốn ôm chầm lấy anh.
Cho dù cô có bổ nhào vào lòng anh thế nào, đối với German mà nói, cũng chỉ là một cô bé đáng yêu đang sà vào mình, sự mềm mại nơi lồng ngực lập tức truyền đến, giọng nói quen thuộc mà anh muốn nghe cô ngâm nga mỗi ngày, cơ thể nhỏ bé ấm áp làm dịu đi cái giá lạnh trong tim anh đang nằm gọn trong lòng mình, động tác siết chặt cánh tay của cô quanh vòng eo săn chắc của anh giống như đang vô tình bóp nát trái tim anh, không phải đau, không phải nhói, mà là nặng, nặng đến mức khiến anh cảm thấy mỗi hơi thở và sinh mạng cô đều đang đè lên quả tim cứng rắn của anh.
Bình tĩnh đứng yên một chỗ, mặc cho Lạc Khuynh Thành ôm, yết hầu cao thấp di chuyển tạo nên một làn sóng khêu gợi, môi mỏng hơi động, German cũng không hề nói gì, chỉ lặng lẽ rũ mắt xuống, nhìn con thỏ trắng đáng yêu đang áp cả gương mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực anh.
"German...!German..."
Đôi môi anh đào mấp máy nhẹ gọi tên người đàn ông, cổ họng Lạc Khuynh Thành nghẹn ngào, cô kiễng mũi chân, cánh tay mềm mại ngó sen của cô gắt gao quấn lấy cổ German, cả người cô hoàn toàn dính chặt lên người anh.
Vốn chỉ suy nghĩ trong đầu sẽ nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh mà thôi, ai ngờ, vừa nhìn thấy anh, cô lại không khống chế được mà muốn làm thật.
Bao nhiêu uất ức ủy khuất cùng nhớ nhung toàn bộ đều hóa thành nước mắt, cô siết chặt vòng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu nơi gáy cổ anh, bộ dáng trông rất đáng thương, giống như một chú mèo bị bỏ rơi tìm về chốn cũ,
Trái tim bất ngờ run lên, theo từng động tác ỷ lại của cô, German đột nhiên cảm thấy đầu quả tim mình ngứa ngáy lạ thường, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ nhẹ nhàng cào động.
Được chính người con gái mà anh ngày đêm nhung nhớ dựa dẫm, đây chẳng phải là điều là bao người đàn ông thiết tha mong muốn hay sao, đương nhiên German cũng không phải ngoại lệ...
Cô là một cô gái rất dễ thẹn thùng, tính cách điềm đạm, ít nói ít cười, không phải phóng khoáng dễ dãi như phụ nữ nước anh, Lạc Khuynh Thành của ngày thường, nếu không phải vì bị kích động hay lý do ép buộc khác, cô nhất định sẽ không thể nào mặt dày đi chủ động ôm anh như giờ phút này.
German ngàn vạn lần cũng không ngờ cô lại dùng hành động này để gặp mặt anh, không thể thừa nhận, loại biểu hiện này quả nhiên hoàn toàn dễ dàng lấy được lòng anh, khiến lửa giận trong lòng vơi đi không ít, mà phần nhiều là rất thoải mái.
Anh rất muốn vươn tay ôm đáp trả cô, nhưng German anh lại không phải kiểu đàn ông giống như bao người đàn ông bình thường khác, tính cách lãnh đạm vô tình, phong cách làm việc cực kỳ khắt khe có tính tự chủ cao, cộng thêm phần tổn thương mà cô đem đến cho anh, cho dù con tim có rạo rực thế nào, cho dù có muốn siết chặt cái ôm của cô cỡ nào, anh cũng cố nén nhịn!
Nắm đấm căng tại bên người, gân xanh bắt đầu nổi lên rõ ràng, người ngoài nhìn vào, hoàn toàn có thể cảm nhận được anh đang do dự và đấu tranh tư tưởng rất gay gắt, giống như muốn ôm nhưng lại không thể mềm lòng.
Rối rắm một hồi, cuối cùng, cánh tay anh, vẫn chậm rãi thả xuống về bên người, môi mỏng cong lên ý cười lạnh lẽo, anh mặc cho cô ôm mình, một chút cũng không phản ứng.
Phản ứng khác thường của người đàn ông khiến cho Lạc Khuynh Thành phát giác ra có gì đó không đúng ở anh..
Đầu hơi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, hai con ngươi phủ đầy lệ mịt mờ lưng tròng nhìn anh.
"German, anh sao thế?"
Vì sao nhìn anh giống như có gì đó không vui? Không giống cô, kích động đến run người!
"Có bị thương không?"
Không hề trả lời câu hỏi của cô, German chỉ cúi đầu mở miệng, chất vấn vấn đề mà anh quan tâm nhất, tuy rằng nhìn qua thấy cô không bị xây xác gì, nhưng chỉ khi anh nhận được câu khẳng định chính xác từ chính chủ, anh mới hoàn toàn yên tâm được...!
"Không có."
Hơi lắc đầu, đáy lòng Lạc Khuynh Thành xuất hiện chút lo lắng nhợt nhạt.
.
.
Thôi được, cứ cho là anh đang lo lắng cho an nguy của em, cho nên em cũng sẽ không so đo thái độ lãnh đạm của anh vừa rồi.
"Em không sao, ...!nó, cũng tốt lắm."
Nhẹ nhàng xoa chính bụng mình, lông mi hơi run rẩy, hai gò má Lạc Khuynh Thành phảng phất một đám mây hồng thoáng qua bập bềnh, dưới ánh trăng sáng tỏ, trông cô cực kiều diễm đến động lòng người, hình ảnh quyến rũ này hoàn toàn mê hoặc German, một người thông minh như anh, một người luôn đặt lý trí lên hàng đầu như anh, lại đang đặt ra nghi vấn cho bản thân, liệu có nên tin tưởng Lạc Khuynh Thành hay không?
Không thể nghi ngờ, đáy lòng anh nhất định đã quyết định đi theo sự dịu dàng và nhu tình của cô, nhưng đột nhiên anh lại chùn bước, nói cho cùng, người bị tổn thương vẫn là anh, cho nên cánh cửa sắp mở ra cho cô lại lập tức....!đóng chặt!
Sự khác thường của German, mặc dù không rõ ràng, nhưng Hobart lại rất tinh tường nhận ra, hắn nghĩ ra một chủ ý xấu xa, tiến lên một bước, đột nhiên mở miệng chen vào...!
"Dora này, rõ ràng tôi đã dặn tài xế là đưa em trở về đây, thế vì sao lại đánh ngất hắn, sau đó còn tự mình bỏ trốn?"
Không thể không nói, Hobart là một kẻ cực kỳ khôn khéo, một câu trách mắng vu vơ của hắn hoàn toàn đánh trúng vào vấn đề mà ngay cả chính German cũng muốn hỏi rõ ràng, cho dù thực tế hắn không hề dặn dò tên tài xế nhà hắn phải làm như thế, tự mình đổi trắng thay đen.
Mà cô, tuy cũng không tin tưởng Hobart, nhưng có thể vì cô đánh ngất tên lái xe mà cảm thấy áy náy, bèn tin rằng chuyện Hobart nói là thật, cho rằng là vì cô đang trong tình trạng hôn mê nên không biết mục đích của bọn họ.
Cô hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Hobart, áy náy mở miệng :" Là lỗi của tôi, tôi không hề biết anh ta muốn đưa tôi trở về."
"Anh ta sao rồi?"
Lạc Khuynh Thành khiêm tốn hỏi tình hình đối phương, nhưng dưới cách nghĩ của German, lại giống như một lời biện hộ sáo rỗng.
"Vì sao em lại ở chỗ Lệ Thiếu Đình?"
Con ngươi sắc bén mang theo một tia lạnh lẽo sáng ngời nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, giống như muốn nhìn thấu tâm tư thật sự của cô, anh hỏi một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không cho phép được đặt nó trên đầu môi.
Vì khẩu khí này, thật sự rất không có tiền đồ!
"Đang trên đường chạy về thì em tình cờ gặp anh ấy."
Nhắc tới Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành liền nghĩ ngay đến Lạc Ngâm Tích, cô biết Lệ Thiếu Đình lúc này sốt ruột biết bao nhiêu, giống như cô vậy, cho nên cô không chút do dự, nâng mắt nhỏ giọng hỏi một câu : "German, chị em sao rồi? Anh không làm gì chị ấy chứ?"
"Chị ấy cũng là vì muốn tốt cho em, cũng không có ác ý gì đâu, anh bỏ qua cho chị ấy đi được không?"
Lạc Khuynh Thành còn cho rằng, German đã biết chuyện cô bị Lạc Ngâm Tích đánh ngất sau đó thực hiện kế hoạch bỏ trốn, cho nên mới mạnh dạn nói đỡ cho chị mình, nào ngờ, một câu này của cô lại vô tình thừa nhận mình đúng là có ý định chạy trốn, chính một câu này, đã hoàn toàn đâm thẳng một nhát dao vào trúng chỗ đau nhất của German.
À, vì muốn tốt cho em sao? Lẽ nào em cho rằng ở bên tôi sẽ hại đời em sao? Lẽ nào ở bên tôi không tốt sao?
Anh thật không ngờ, cô gái này lại thật sự muốn chạy trốn? Chỉ vì chạy trốn mà không tiếc lời ngọt lừa gạt anh!?
Đây đúng là điểm giới hạn của anh, đã quá sức chịu đựng của anh rồi, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cuối cùng hóa thành giông tố!
Lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Thành, German tức giận đến cực điểm, anh cong môi cười lạnh, bỗng nhiên, cánh tay rắn chắc vươn lên, bàn tay tựa như gọng kiềm kẹp chặt lấy cổ cô!
.