Cung Diệp biến mất hai tuần liên tiếp, Lục Doãn Chương rất lo lắng cho nó, nhưng cậu cũng không thể giúp được gì.
Chỉ đành hỏi Ngung Tịch đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Và câu trả lời của hắn chính là "Cậu ta bị diêm vương bắt đi rồi."
Chẳng biết là đùa hay thật.
Sau đó Lục Doãn Chương có gặng hỏi thế nào hắn cũng không nói thêm gì.
Ngung Tịch ngược lại còn quay sang hỏi cậu rất nhiều thứ.
Mẹ cậu là nhân viên văn phòng, trùng hợp hôm ấy may mắn thế nào lại quay trúng giải thưởng ở công ty, cứ như vậy buổi tối hôm ấy Lục Doãn Chương như hoàng tử nhỏ tung tăng theo mẹ đi ăn bữa tối lãng mạn.
Trùng hợp hơn nữa, Lưu Tuệ Tâm còn gặp lại bạn học cũ, trong khi hai người tâm sự, Lục Doãn Chương đã chạy ra ngoài chơi.
Những gì xảy ra sau đó đã là quá khứ, mà quá khứ thì nên để nó qua.
Thi giữa kì là ngày thứ tư tuần sau.
Trong hai tuần khi không có Cung Diệp ở bên cạnh, ngoại trừ tiết học của Lý Kỳ, cậu đã lẻn lên trên ngồi cùng Ngung Tịch.
Dù sao mình cũng là người cần giúp đỡ, phải chủ động thì mới phải phép.
Lục Doãn Chương không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là ngồi cùng ai thì hỏi bài người đó.
Nhưng Ngung Tịch lại rất để ý.
Tiếng chuông hết tiết ba vang lên, Lục Doãn Chương đã uống gần hết một bình nước hoa quả của Ngung Tịch muốn đi vệ sinh.
"Ngon đến đâu thì cũng đừng uống nhiều như thế.
Cái gì nhiều quá cũng không tốt."
Thích hắn nhiều thì không sao.
Ngung Tịch vừa dặn dò mang ý trách móc nhẹ vừa nhường đường cho cậu ra ngoài.
Lục Doãn Chương mắc đến nhăn cả mặt, cậu ậm ừ với hắn, chạy biến đi mất.
...
Sau khi giải quyết xong, đi ra rửa tay, vỗ nước lạnh lên cái mặt đang có dấu hiệu buồn ngủ của mình.
Đợi sau khi cậu hít ra thở vào một lúc lâu, vừa ra khỏi WC thì bị một cô gái chặn lại:
"Cậu ơi! Cậu là Lục Doãn Chương phải không?"
Khuôn mặt của cô bé lạ lẫm khiến Lục Doãn Chương ngớ người, hơi gật đầu.
"Tớ thấy cậu rất thân với Ngung Tịch."
À, Lục Doãn Chương nghe là hiểu.
Hẳn là lần trước những học sinh đạt giải Olympic được để ảnh và họ tên dán lên bảng thông báo lớn ở sau cổng trường, mục đích là để học sinh nhìn đó lấy động lực cố gắng.
Nhưng nhà trường không ngờ được, nhờ đó mà rất nhiều bạn nữ đã để mắt tới nam thần học bá kiêm bé con của cậu.
Cái đầu nhỏ của Lục Doãn Chương lại gật gật.
Cô gái hơi lùi lại một bước, lấy lá thư kẹp ở trong sách, ngại đến không nói được câu hoàn chỉnh:
"Cái này..."
Lục Doãn Chương kiên nhẫn chờ người ta nói.
"Cậu đưa cho Ngung Tịch giúp tớ được không?"
Liếc mắt một cái là biết, đây còn không phải là thư tình huyền thoại?
Cái trái tim hồng ở giữa, mùi nước hoa nhài thoang thoảng làm người ta thích thú.
Nội dung chắc chắn là hay!
Lục Doãn Chương âm thầm ngưỡng mộ Ngung Tịch ở trong lòng.
Hắn mới có nhiêu tuổi chứ? Tuổi nhỏ mà đã được bạn học nữ bất chấp tất cả gửi thư tình.
Nhìn bộ dáng gấp đến toát mồ hôi của cô bé, Lục Doãn Chương hiểu bức thư này hẳn là được chuẩn bị rất kì công, chứa đựng tinh hoa của cuộc sống.
Cô gái mỉm cười với cậu:
"Còn có, nói với cậu ấy...!Cuối giờ, có, có thể ra sau trường đợi tớ được không?"
Lục Doãn Chương cũng mỉm cười hiền hậu.
Cậu lưỡng lự cầm bức thư, che đi mặt ngoài có hình trái tim vào trong, để lộ ra mặt trắng vẫn có hình trái tim.
Lục Doãn Chương:...
Có thể để trái tim một mặt thôi được không? Cậu đi WC, không có mang theo dụng cụ để che giấu.
Nhỡ người ta tưởng cậu được yêu thích, vợ tương lai của cậu lại không dám đưa thư nữa thì sao?
Học sinh lớp bảy bây giờ lớn nhanh thật.
Cô gái cúi đầu cảm ơn cậu rối rít, nhận ra khó khăn của cậu, tốt bụng đưa cho cậu quyển sách.
"Cậu để nó vào đây đi.
Để Ngung Tịch trả cho tớ sau cũng được..."
Lời nói về sau ngày càng nhỏ dần.
Lục Doãn Chương chỉ cười hề hề cho qua chuyện, trong lòng đã nghĩ: "Cô nương à, cô thích muốn chết rồi chứ gì?"
Mang theo quyển sách dày, Lục Doãn Chương hứng thú vô cùng, chỉ muốn chạy thật nhanh về lớp.
Cậu sợ mình chạy nhanh qua làm rơi thư thì không được, nên vừa đi bộ chậm rãi, vừa thỉnh thoảng ngó xuống xem có cái gì rơi ra không.
Mặc dù không phải là nhân vật chính, chỉ là một thằng nhóc đưa thư, nhưng Lục Doãn Chương rất vui vẻ, cậu muốn thấy phản ứng của Ngung Tịch.
Về phòng học rồi, Lục Doãn Chương lại không dám đến đưa cho Ngung Tịch.
Hắn đang tập trung mức độ cao, mà cậu lại có ý xấu muốn quấy rầy hắn.
Quyển sách nóng bỏng như củ khoai đang gián tiếp giục cậu mau đưa cho hắn.
Lục Doãn Chương đứng ở gần cửa sau do dự mãi, cảm thấy việc này quá bình thường, dù sao cậu cũng phải nói "Làm ơn nhường đường cho tớ", Ngung Tịch lúc trước bị cậu làm phiền cũng không tỏ ra tức giận, ngoan ngoãn như cún con.
Nghĩ là làm, Lục Doãn Chương dậm chân từng bước như một con robot.
"Tiểu Tịch, ờ...!Ừm...!Cậu, cậu nhích ra một chút."
Ngung Tịch đứng dậy bước ra ngoài cho cậu vào, khó hiểu liếc nhìn quyển sách cậu đang cầm.
Lúc đi, hắn nhớ là Lục Doãn Chương đi người không.
Trừ phi...
"Tớ có cái này hay lắm á! Ờ...!Thật ra câu chuyện rất dài....!Cậu, cậu phải hứa là không được giận."
Lục Doãn Chương nhận được cái gật đầu của hắn mới thở phào.
Tự nhiên không đâu lại nhớ đến lần hắn hất tay một cái làm con gái nhà người ta tổn thương đến rơm rớm nước mắt.
Quyển sách mới mở ra, tiếng chuông vào giờ đồng thời oang oang lên.
Thầy vật lý vào lớp nhanh như vận tốc ánh sáng.
Lục Doãn Chương đành ngậm ngùi cất quyển sách dưới ngăn bàn.
Thời gian của tiết bốn như ngừng trôi, Lục Doãn Chương ngồi trên ghế đã mong đợi hết giờ thật nhanh.
Một phần vì cậu ghét vật lý, một phần vì cậu muốn đưa lá thư cho hắn lắm rồi.
Để lâu hơn nữa, cậu có cảm giác như mình đang thất hứa.
Ngung Tịch yên lặng quan sát người kế bên ngọ ngoạy liên tục, viết ra giấy nhớ rồi đưa sang cho cậu.
"Ra ngoài gặp quỷ hả?"
Lục Doãn Chương nén cười, thật không ngờ được học sinh giỏi đầu khối lại có thể viết ra câu bông đùa hài hước như thế này.
Cậu ngoáy bút thành văn, di chuyển tờ giấy về nơi bắt đầu.
"Ừ, gặp quỷ.
Một con quỷ muốn hút sinh khí của cậu chứ không phải của mình."
"Haha."
Khóe miệng của hắn cong lên.
Ba giây sau liền đưa sang cho cậu.
"Chương Chương sẽ bảo vệ mình chứ?"
Câu này Lục Doãn Chương không trả lời được.
Cảm thấy trò đùa đang dần đi xa, Lục Doãn Chương cầm bút ngẫm nghĩ xem nên trả lời hắn thế nào.
Đối phương là con gái, lại còn thích hắn, nói cậu bảo vệ hắn thì khác nào làm mất mối tình học đường của hắn.
Còn nói không thì...!Hắn sẽ giận cậu bảy ngày bảy đêm.
"Phải xem tình hình đã."
Xin cậu đấy, đừng nói thêm gì nữa.
"Tại sao?"
Tờ giấy lại được gửi sang.
"Tại vì nhỡ đâu con quỷ đó có ý tốt với cậu."
Đôi mày của hắn nhăn lại, cảm thấy lời nói của Lục Doãn Chương có vấn đề.
Hắn kẹp tờ giấy vào quyển sách vật lý của mình, lấy một tờ mới viết viết.
"Đã là quỷ thì sao lại có ý tốt?"
Lục Doãn Chương bị câu hỏi của hắn làm cứng tay, không biết viết lại cái gì.
"Đoán xem."
Đó là lời duy nhất cậu nghĩ ra được.
Cuộc trò chuyện trên giấy kết thúc, Lục Doãn Chương bắt đầu tập trung vào bài giảng của thầy.
Ngung Tịch ở bên cạnh đọc lại toàn bộ những lời mà cậu viết.
Hắn dựa người vào ghế, liếc mắt nhìn sang quyển sách Lục Doãn Chương mang về.
Ngung Tịch muốn đốt sách và cả thứ bên trong nó.
Bất kể là ai tặng nó cho hắn hay Lục Doãn Chương, thì hắn đều phải đốt.
Cái mảnh giấy hồng hồng lọt ra ngoài quyển sách khiến Ngung Tịch không tài nào tập trung nổi, hắn đã dành cả tiết để thất thần, suy nghĩ.
"Ngung Tịch! Lên giải bài đi! Dưới đất có vàng hay sao mà em nhìn hoài thế hả?"
Cả lớp cười lớn, thầm nghĩ học bá cũng có lúc mất tập trung, tâm trí bay lên chín tầng mây như bọn họ.
Thầy vật lý chống nạnh nhìn hắn giải bài.
Ngung Tịch viết nhăng viết cuội rất nhanh liền về chỗ.
Ông dạy một kiểu, hắn làm một kiểu.
"Các bước đều đúng, không sai chỗ nào, rất đơn giản lại hiệu quả.
Nhưng cách này tới lớp trên mới có thể áp dụng."
Cả lớp lần này cười không nổi.
Lục Doãn Chương thì cười đến ngoác miệng.
Cậu chăm chỉ chép lại lời giải của hắn vào vở, sau khi về nhà sẽ nghiên cứu cách làm của học bá.
"Lục Doãn Chương, lên giải lại! Chép cái lời giải này vào vở cũng vô dụng.
Đợi đến khi em lên lớp 9 thì cũng đã quên."
Ồ, Ngung Tịch đã học trước đến kiến thức của lớp 9 rồi cơ à.
Cả lớp bùng nổ.
"Không hổ là học bá!"
"Có cách nào để theo kịp cậu ấy? Đáp án: Không có"
"Mau chép vào vở đi.
Lục Doãn Chương đã chép, chúng ta cũng không được bỏ."
"** má! Có phải người không thế?"
...
Thầy vật lý đẩy đẩy cái kính, gõ thước lên bàn, gằn giọng:
"Đứa nào vừa nói bậy trong giờ của tôi?"
Một bóng dáng cao cao chậm chạm đứng lên.
Vài người không nén cười nổi đã cười khúc khích.
Đến cả Lục Doãn Chương ở trên bục giảng đang cầm phấn viết bài cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Lục Doãn Chương nhìn đồng hồ, còn ít phút nữa là ra chơi rồi.
...
Ngung Tịch giống như đã sớm không đợi được mà cố tình dọn sạch sách vở trên bàn để chờ Lục Doãn Chương muốn đưa cho hắn xem cái gì, ngay cả cuốn đề vật lý hắn thích nhất luôn luôn có mặt trên bàn của hắn cũng bị vứt xuống ngăn bàn.
Chưa bao giờ, Lục Doãn Chương lại thấy sức nặng của tri thức như bây giờ.
Sau đó cậu phát hiện một góc thư đã lòi ra ngoài.
Lục Doãn Chương:...
Hỏng, thế quái nào Ngung Tịch cũng đã để ý đến.
Cậu dứt khoát lấy lá thư ra, liếc ngang liếc dọc đưa cho hắn, nhỏ giọng:
"Bạn nữ xinh đẹp nào đó bảo tớ đưa nó cho cậu.
Còn dặn dò vài lời như sau..."
Lục Doãn Chương ho khụ khụ vài tiếng, cố gắng làm sao cho lời nói sinh động nhất có thể.
"Cuối giờ, có, có thể ra sau trường đợi tớ được không?"
Khuôn mặt của Ngung Tịch đã sắp không giữ được dáng vẻ như bình thường.
"Để cậu ấy trả sách sau cho tớ cũng được."
Hắn bật dậy, kéo theo Lục Doãn Chương ra khỏi lớp.
Bức thư đang trong tay hắn bị bóp đến nhăn nheo một góc, tồi tệ như tâm trạng lúc này của hắn.
Ngung Tịch giận, âu sầu trong lòng nên lực nắm rất lớn, Lục Doãn Chương bị nắm đau cũng không dám rên, chỉ thở dài trong lòng.
Xong đời rồi.
Có khi nào sẽ bị hỏa thiêu giống trong phim không?.