Sự Ép Buộc Hèn Mọn


Lục Doãn Chương phản xạ rất nhanh che mắt Ngung Tịch ở bên cạnh, không cho hắn nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài.

Dã man quá, cậu không muốn để đứa trẻ ngây thơ như Ngung Tịch phải chứng kiến nó.

Hàng lông mi dài của Ngung Tịch cọ vào lòng bàn tay của Lục Doãn Chương làm cậu hơi ngứa, hắn mở miệng hỏi cậu:
"Có chuyện gì vậy Chương Chương?"
"Đánh nhau xô xát thôi, tiểu Tịch không cần nhìn." Lục Doãn Chương gượng gùng giải thích, đứng chắn trước mặt hắn, đảm báo hắn không thể nhìn được mới buông tay, đưa quyển sách hắn đang đọc, dặn dò như gà mẹ:
"Cậu chăm chỉ đọc sách.

Chuyện ngoài kia không được tò mò, hiểu chưa?"
Ngung Tịch buồn cười nhìn cậu, vẫn gật đầu, tiếp tục đọc sách.

Lục Doãn Chương thở phào như tránh được kiếp nạn, cậu quàng tay qua vai hắn, lải nhải thuyết giáo không ngừng về bạo lực.

Ngung Tịch không muốn làm cậu mất hứng, ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hoặc cố tình biểu hiện cho cậu thấy mình chậm hiểu, cần dạy dỗ thêm.
Thật ra Lục Doãn Chương đã sợ muốn chết rồi, đứa trẻ ác độc kia là Cung Duệ, cậu chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với cậu ta, bởi vì kí ức mầm non tương đối mờ nhạt, sau này lớn hơn cũng không chung trường nên không rõ lắm.

Chí ít thì không được để Ngung Tịch học hư theo hắn, tính cách hung hãn kia là thứ cậu sợ Ngung Tịch vướng phải.
Rất nhanh chóng, thầy giáo đã chạy đến, gầm lên một tiếng:
"Cung Duệ, em lại gây chuyện!"
Thầy thể dục phạt hắng đứng ngoài cột cờ phơi nắng, lúc thầy bế đứa nhóc kia bỏ đi, cũng là lúc tiếng xì xào bàn tán vang lên nhộn nhịp.

Lục Doãn Chương ngồi học với tâm thế ngổn ngang.

Đứa bé kia, vẫn không biết đáng thương hay đáng đời.

Nhưng nếu không có ai đưa tay ra giúp nó, nó sẽ trở nên như thế nào? Lục Doãn Chương cảm thấy ngoại trừ Ngung Tịch bị đối xử bất công ra, còn có một Cung Duệ ác liệt đứng ở ngoài kia.

Thời tiết về trưa rất nóng, Cung Duệ đứng phơi nắng đến mặt mũi đỏ bừng.

Trên trán nó chảy đầy mồ hôi, nhưng nó không dám nhúc nhích.

Bởi lẽ chỉ cần nhúc nhích, thầy thể dục sẽ dùng thước gỗ đánh ngay.

Ngung Tịch siết chặt cây bút chì trong tay, căm ghét nhìn Cung Duệ đang chiếm đi ánh mắt của Lục Doãn Chương.

Có phải Chương Chương thấy nó ăn đau cũng muốn chạy ra giúp nó, dành tình cảm cho nó, quan tâm nó như cậu đối với hắn?
Sắc mặt hắn trắng bạch, lồng ngực nghèn nghẹn, không chịu đựng được cảnh Lục Doãn Chương cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài, hắn cố tình hỏi bài cậu:
"Chương Chương, mình không biết làm bài này."
Lục Doãn Chương lại tươi cười quay ra giảng bài cho hắn, lần này thì Ngung Tịch thấy dễ chịu hơn chút rồi.

Hắn nhếch miệng nhìn ra ngoài, Lục Doãn Chương vẫn quan tâm hắn nhất.
Tiết học kết thúc cũng là giờ nghỉ trưa, Lục Doãn Chương bị Ngung Tịch làm cho quên luôn mục đích định đưa nước cho Cung Duệ, cậu ngu ngơ chạy theo lấy lòng tiểu hoàng đế khó chiều này, chẳng để ý tới điều gì nữa.
...
Bởi vì sự việc của Cung Duệ, cô giáo lớp mầm bên cạnh đã mời phụ huynh của hắn đến trường.

Mẹ của tên nhóc kia ngồi ở phòng tiếp khách ầm ĩ rất lâu, bà ta cao lớn, mặt mày nhăn nhúm tức tối chờ người đến.
Cửa phòng mở ra, lời nói chưa kịp thốt ra đã phải nuốt vào.
Trước mặt là người đàn ông trưởng thành đậm mùi vị nam tính, ông liếc nhìn xung quanh phòng, bình thản ngồi xuống ghế đối diện với bà ta, thong thả uống trà.

Bộ dạng bình chân như vại này khiến người ta nghĩ ông mới là người đến đây đòi lại công bằng, chứ không phải là người phụ nữ trung niên kia.
Ba của Cung Duệ là người đã đứng hạng nhất trên tạp chí kinh doanh mấy năm liên tiếp – Cung Diễm.

Ông ăn nói từ tối, lạnh nhạt hỏi từng câu một, biết phải trái nhận lỗi về phía mình.

Từ đầu đến cuối đều chưa từng thể hiện mình là người yếu thế, khiến giáo viên lẫn mẹ của đứa trẻ kia nói không lên lời.


Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, đồng thời Cung Duệ cũng bị ông tàn nhẫn lườm cho mấy cái.
Cung Duệ vẫn luôn đứng một bên, lẳng lặng nhìn.

Trên mặt hắn không hề sợ hãi hoặc kinh khiếp, đôi mắt đen chỉ nhìn đăm đăm, dường như hắn không phải là tội phạm gây ra chuyện vừa rồi.
Giáo viên dẫn hắn về lớp, dặn dò vài điều liền coi như chưa xảy ra chuyện động trời này, tiếp tục công việc.

Bước về chỗ ngồi nơi góc lớp, Cung Duệ cau mày, sắc mặt tồi tệ gục xuống bàn.

Hắn không biết mình bị sao nữa, càng ngày cảm giác hưng phấn lạ thường khi thấy máu chảy ra từ người khác, thấy vẻ mặt sợ hãi tột cùng của bọn họ.

Mạch đập trong cơ thể hắn dồn dập, dây thần kinh trở nên nhạy bén hơn bình thường.

Hắn quả nhiên giống như lời đứa em trai kia nói, Cung Duệ hắn không phải con người, mà là một con quái vật khát máu.

Cung Duệ vỡ lẽ, nở nụ cười quái dị mà đẹp đẽ, liếc mắt đến vật nhỏ nhút nhát ngồi ở trong góc còn lại của lớp học.
Không biết con thỏ con Diệp Thanh Nghi này bị dồn vào đường cùng sẽ trông thế nào đây? Ngay từ lần đầu tiên thấy dáng vẻ sợ hắn muốn chết nhưng vẫn cố xòe tay bập bẹ đưa băng cá nhân cho hắn.

Cung Duệ lúc đó buồn cười cực kì, hắn không thấy đau đớn, Diệp Thanh Nghi này lại nghĩ hắn như người sắp chết, bị hắn dọa cũng không bỏ cuộc, bám đuôi hắn đến cùng.

Đầu gối Cung Duệ được dán băng cá nhân hình thỏ con màu hồng dễ thương dành cho mấy bé gái.

Chính vì cái băng chết tiệt này mà hắn bị cười nhạo yểu điệu như con gái.

Nghĩ đến hành động lén lút đặt bình nước ở cột cờ là Cung Duệ lại thấy lâng lâng trong lòng.
...
Buổi tối, gia đình Lục Doãn Chương quây quần dùng cơm.


Lục Doãn Chương nhìn mẹ còn tươi trẻ và khỏe mạnh trước mắt, vui lại càng thêm vui.

Thật tuyệt vì mẹ vẫn còn ở đây, thật tuyệt vì Ngung Tịch vẫn còn là một cậu nhóc ngây ngô.
Lưu Tuệ Tâm gắp miếng thịt nạc cho cậu, hỏi:
"Bảo bối ở trường có vui không?"
Lục Doãn Chương thỏa mãn nhai nhai miếng thịt yêu thích của mình, trả lời:
"Vui ạ! Con quen được bạn mới, cậu ấy là Ngung Tịch, vừa ngoan ngoãn đáng yêu lại rất chăm chỉ đọc sách."
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Lục Doãn Chương thở dài:
"Ngung Tịch tốt như vậy, nhưng mọi người ai cũng không thích cậu ấy."
Nhìn con trai như ông cụ non sầu đời, Lưu Tuệ Tâm không biết Ngung Tịch là bạn nhỏ nào nhưng vẫn thấy hắn thật đáng thương, gật đầu phụ họa:
"Vậy thì con phải đối xử tử tế với cậu ấy, để cho mọi người biết Ngung Tịch là một người bạn rất tốt."
Trẻ con rất nhạy cảm, cô nghĩ nếu con trai mình nhìn ra một đứa trẻ bị ghét bỏ thì quả thực điều đó rất khủng khiếp.

Sự chân thật đến mức tàn nhẫn của trẻ con sẽ khiến đứa trẻ Ngung Tịch kia phải chịu đựng rất nhiều tổn thương.

Mà vết thương lòng đó có khi dành cả đời cũng chẳng lành lặn được.

Ánh mắt của trẻ con là thứ rất đỗi tươi đẹp, nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Lục Doãn Chương vâng dạ, hiếu thảo gắp cho cô một miếng rau lớn vào bát:
"Mẹ ăn nhiều rau cho đẹp da."
Ngọn lửa ấm trong lòng Lưu Tuệ Tâm khi thấy con trai mình hiểu chuyện tốt tính bị lời nói của cậu dập tắt, cô gắp hết toàn bộ thịt mỡ còn sót trong đĩa vào bát của cậu, cười híp mắt:
"A Chương cũng không được kén ăn nha."
Lục Doãn Chương cười không nổi, mặt cậu nhăn như trái bóng bị xì hơi, hì hì rút lui:
"Con no rồi, con phải đi học bài đây!"
Dứt lời liền xuống ghế chạy đi, nhưng đã bị Lưu Tuệ Tâm nhanh tay túm cổ áo, đặt cậu ngồi lại trên ghế.

Hai mẹ con lại tiếp tục nở những nụ cười gượng gạo.

Ý cô rất rõ ràng, hôm nay không trị được tiểu quậy này thì sẽ không để cậu rời khỏi bàn ăn.
Không khí bữa cơm gia đình thật ấm cúng và êm đềm.
Lục Doãn Chương thà rửa bát một tuần chứ nhất định không chịu ăn thịt mỡ.


Cậu nghiêm túc đứng trên ghế nhỏ, đeo găng tay hơi quá cỡ giúp mẹ rửa bát đĩa.

Đây cũng là công việc nhà cậu ghét thứ hai.

Ít ra thì rửa bát vẫn ngon ăn hơn thịt mỡ.
Với lại, mẹ cậu là thiếu nữ xinh đẹp, không nên quá vất vả, mấy việc nhỏ này để thiếu niên cường tráng Lục Doãn Chương này đảm đương.
Tuy cậu không còn nhớ những kí ức về ba nữa, hình bóng ba trong tâm trí rất mờ nhạt, chỉ được thấy ba qua tấm ảnh, nhưng mẹ kể rằng từ khi cưới ba về, mẹ chưa từng phải động vào việc nhà, phải nói là mẹ cậu được ba cưng như trứng hứng như hoa.

Lục Doãn Chương rất hâm mộ ông, tự nhủ trong lòng hiện tại và tương lai cậu cũng sẽ chiều người yêu mình như thế.

Tuy rằng con đường đó rất xa....
Lục Doãn Chương rửa tay sạch sẽ hai lần mới phi ra ngoài ghế sofa sà vào lòng mẹ, làm nũng để được mẹ ôm hôn.

"Không ai đẹp trai lại biết rửa bát như con đâu đó!"
Lưu Tuệ Tâm bật cười vui vẻ, xoa đầu con trai làm mái tóc trên đầu cậu biến thành cái tổ quạ, đút cho cậu miếng nho.

Miệng Lục Doãn Chương co nhúm như múi chanh, oán hờn kêu chua.
Nằm trên ghế dài xem TV được một lúc thì Lục Doãn Chương bị mẹ đá đít lên phòng học ghép chữ.

Cậu lắc đầu nhìn quyển sách được trang trí nhiều hình thù dễ thương, ngán ngẩm.

Không thể biểu hiện ra ngoài rằng cậu là thiên tài được, nhỡ sau này lên cấp ba mà học không nổi thì nỗi nhục này biết giấu vào đâu?
Lục Doãn Chương mở cửa cực kì nhẹ, ngó thấy Lưu Tuệ Tâm đang tập trung giải quyết công việc ở công ty, cảm thấy xót xa vô cùng.

Thế là Lục Doãn Chương liền quay về phòng chăm chỉ làm hết bài cô giao trong quyển tập viết.

Biết trước thì cậu đã bảo Ngung Tịch làm toán hộ rồi.

Thôi thì coi như là cơ hội rèn luyện tính kiên trì của bản thân, nét chữ nết người, phải cố gắng để không ai chê chữ cậu như gà bới đất tìm giun nữa.
Đèn bàn lần đầu tiên phát huy công dụng một lúc lâu, Lục Doãn Chương tự mãn giải quyết xong đống bài tập đơn giản như ăn kẹo của mình, đá dép lên giường ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận