Thời gian của một người đang chờ đợi ai đó chưa bao giờ trôi qua nhanh cả.
Thế nhưng đã đến hè rồi.
Vào buổi học gần cuối năm, Cung Diệp đưa Lục Doãn Chương về nhà.
Từ năm ngoái, nó đã tập tễnh đi bằng chân giả, nửa năm trôi qua, nó cũng quen thuộc hơn rất nhiều, không cần bước đi bước nghỉ nữa.
Là người đã từng trải qua cuộc sống khổ cực, nó hiểu cảm nhận của Lục Doãn Chương.
Một người đang chạy nhảy bình thường bỗng nhiên lại phải gắn liền với chiếc xe lăn nặng nề, dễ gì mà không bị tổn thương tâm lí.
Cung Diệp rất ngưỡng mộ cậu, bởi vì Lục Doãn Chương lạc quan hơn nó nhiều.
Nó biết lí do Ngung Tịch bị đưa sang nước ngoài, biết hắn vì cố chấp muốn hiến mắt cho cậu mà bị ông trừng phạt đến hấp hối trong bệnh viện lúc ba giờ sáng, và nó biết Ngung Tịch đang ở đâu.
Nhưng hắn đã nhắc nhở nó không được phép nói với Lục Doãn Chương.
Đôi mắt xanh giăng đầy tơ máu, cơ thể bầm dập, giọng nói khản đặc, dường như đã rất thảm.
Người thảm như thế, trong đầu vẫn đau đáu nghĩ về Lục Doãn Chương.
Nghĩ đến phát khóc.
Một người lạnh nhạt như tảng băng trôi cũng có ngày khóc, khóc đến tâm can phế liệt.
Cung Diệp nghĩ đến Kỷ Dung Quân, cảm thấy hai người có nét tương đồng.
Kỷ Dung Quân rất cố chấp, là loại cố chấp khiến người ta giận đến hộc máu cũng không làm gì ngăn cản được hắn.
Ngung Tịch cũng cố chấp, sự cố chấp của hắn xuất phát từ trong xương tuỷ, là cơn sóng thần ầm ầm dưới đáy biển sâu, hăm he, đe dọa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, dìm chết tất cả.
Ngung Tịch là người rất giỏi nhẫn nhịn, hắn tích lũy mọi cảm xúc, bày ra vô vàn kế sách trong đầu, bề ngoài tuyệt đối sẽ không để lộ cảm xúc nào bất thường.
Hắn không thích cười, ông nội muốn hắn cười với người khác, hắn cười.
Nụ cười giả tạo chỉ hắn biết nó là giả.
Cung Diệp phát hiện, ở bên Lục Doãn Chương, đôi mắt của hắn sẽ cười, cả khuôn mặt như bừng sáng.
Từ đấy, nó dần phân biệt được nụ cười thật giả lẫn lộn của Ngung Tịch.
Hắn sống từ dưới xã hội, có những phần tích cách âm u đen tối không thể rửa sạch.
Nó đã từng có ý định nói hết toàn bộ sự thật với Lục Doãn Chương, nhưng lời chưa kịp nói thì bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lục Doãn Chương biết thì sao?
Cậu sẽ đối mặt như thế nào?
Có những việc mà một đứa trẻ như bọn họ muốn cũng không thể làm, bất lực đứng một chỗ.
Có lẽ để mọi chuyện theo tự nhiên vẫn là tốt nhất.
Có lẽ để Ngung Tịch tự mình giãi bày với Lục Doãn Chương vẫn là tốt nhất.
...
Trong vườn cà chua đã ra quả, Lục Doãn Chương ngồi ngoài hiên, vừa ngắm trăng, ngắm cây ngắm cỏ, vừa gặm dưa hấu.
Hồi đó, cũng ở đây, cậu đã cùng Ngung Tịch ăn dưa hấu.
Rất ngọt.
Chỉ là cảnh còn người mất.
Lục Doãn Chương kìm nén nuối tiếc trong lòng, cầm lá thư ở bên cạnh lên, lật nó ra đọc.
"Gửi Chương Chương mà tớ thích nhất.
Tớ là Tiểu Tịch của cậu.
Không nghĩ đến thời gian một ngày lại trôi qua nhanh như thế.
Ngày mai tớ phải ra nước ngoài rồi, không thể lén lút trốn ra ngoài gặp cậu được nữa.
Lần này đi, tớ cũng không biết phải đi tới khi nào nữa.
Cậu còn nhớ không? Lần đầu chúng ta phải chia tay nhau ấy, cậu đã khóc trên vai tớ rất nhiều, mà tớ lại không dám nói ra sự thật với cậu, bất đắc dĩ thất hứa với cậu.
Tớ đã rất hạnh phúc, tớ đã rất nỗ lực để được gặp lại cậu.
Tớ đã nghĩ sẽ chỉ đứng từ xa dõi theo bước chân của cậu, nhưng Chương Chương lại kéo tớ đến bên cạnh khiến tớ càng muốn nhiều hơn thế.
Ngoại trừ thành tích học tập có chút giỏi, tớ không có gì tốt đẹp cả.
Còn Chương Chương của tớ mỗi mặt đều tốt cả.
Cậu đúng là ánh sáng.
Cậu quá sáng, cho nên tớ chẳng thể nhìn thẳng được mãi.
Dù vậy, tớ vẫn ở cùng cậu được không?
Tớ chưa bao giờ đòi hỏi bất kì điều gì, cũng chưa bao giờ thích một người.
Chương Chương, tớ thích cậu, cực kì thích cậu, có lẽ từ lần đầu gặp gỡ đã thích cậu.
Tớ không chỉ muốn làm bạn với cậu nữa, tớ muốn hơn thế nữa.
Tớ muốn trở thành gia đình của cậu, trở thành người cậu yêu thương nhất.
Cậu không cần trả lời, đây chỉ là sự ích kỷ của tớ, và lời này, chỉ đơn giản là thổ lộ tình cảm.
Nếu, nếu như cậu cũng có một chút nào đó thích tớ, đừng vứt bỏ nó nhé!
Đợi tớ được không?
Không đợi tớ cũng được.
Đổi lại là tớ đợi cậu.
Tớ đã đợi cậu một kiếp người ngắn ngủi, thêm kiếp nữa cũng không sao.
Tớ thích cậu, cho nên sẵn lòng chờ đợi cậu, chờ đến khi cậu cũng thích tớ.
Cầu xin cậu, tớ không đòi hỏi quá nhiều đâu, Chương Chương chỉ cần thích tớ một chút thôi.
...
Lẽ ra đây là lá thư cuối tớ viết cho cậu, nhưng lại có cảm giác viết chưa đủ.
Hẳn là có viết cả đời cũng không đủ.
Lá thư cuối cùng, Chương Chương đừng bỏ lỡ nó nhé.
Về sau không viết cho cậu nữa.
Hi vọng mọi ước muốn của Chương Chương đều trở thành thật!
Ngung Tịch."
Trong lòng Lục Doãn Chương cảm xúc lẫn lộn, từng giọt nước mắt rơi lã chã làm ướt giấy, ướt trái tim của cậu.
Bảo bảo của cậu chỗ nào cũng tốt, thành tích học tập là mặt cuối.
Ngung Tịch nói rằng cậu là ánh sáng, nhưng hắn không nhận ra, chỉ có ánh sáng mới ở cùng được ánh sáng lâu đến thế.
Khóc, đôi khi là cười.
Lục Doãn Chương thích hắn, thích hai kiếp người vẫn không đổi.
Cậu vẫn luôn đứng ở giữa ranh giới tình bạn và tình yêu.
Nhưng tình bạn của hai người đã sớm vượt qua ngưỡng, là tình yêu thuần khiết nhất.
Trong cuộc đời, hạnh phúc nhất là được người khác yêu đến khắc cốt ghi tâm, làm tất cả mọi thứ vì mình.
Ngung Tịch và Lục Doãn Chương đều đã yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Trải qua bao nhiêu kiếp người, mất đi kí ức, vẫn không thể ngăn được trái tim rung động, đến với nhau.
Để viết ra từng dòng thư, hắn đã viết bằng tình cảm, bằng sự đau khổ khôn cùng.
Đau khổ dành cho hắn, tình cảm dành cho Lục Doãn Chương.
Lục Doãn Chương đã có câu trả lời cho riêng mình, đã có câu trả lời cho mối quan hệ của hai người...!
Một vệt sáng lóe trong đầu cậu.
"Tớ đã đợi cậu một kiếp người ngắn ngủi, thêm kiếp nữa cũng không sao."
Lẽ nào Ngung Tịch đã nhớ lại kí ức kiếp trước?
Chỉ có nhớ lại, hắn mới viết như thế.
Không phải một mình cậu là người mòn mỏi chờ hắn, thích hắn.
Hóa ra từ sớm, từ trước, bọn họ đã thích nhau, đã chờ đợi lời thổ lộ của đối phương.
Chỉ là một người nhận thức rõ ràng, một người mơ hồ mong cầu..