Sự Ép Buộc Hèn Mọn

Xuân xanh ngập tràn đất trời.

Ánh mắt của Lục Doãn Chương dán chặt vào người đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng từ khe hở của tấm rèm chiếu lên đôi chân thon dài của hắn.

Nhất thời cơn giận của cậu cũng lắng xuống, giống như mảnh đất ẩm ướt cuối cùng cũng đợi được nắng ấm, cố tình hất chăn một cái tạo ra tiếng động đánh thức người kia để ý đến cậu.

Ngung Tịch đặt quyển sổ con xuống, cầm ly nước đã rót sẵn mang tới bên giường, nhẹ giọng:

"Chương Chương, tỉnh rồi thì uống nước đi, là nước mật ong mà cậu thích."

Đầu tóc rối bời chủi ra khỏi chăn, ngoan ngoãn nhận lấy ly nước uống hết, thô lỗ lau đi chút nước dính bên miệng rồi lại nằm về vị trí cũ, quay lưng lại với hắn.

Cả quá trình đều không nhìn lấy hắn một cái, cũng không nói một lời.

Ngày thường cho dù tâm trạng không tốt cũng sẽ lại mỉm cười với hắn.

Trong lòng Ngung Tịch khẽ động, vô thức siết lấy ly nước trống rỗng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói:

"Tớ vẫn chưa hết giận đâu."

Đôi mắt đang nhắm chặt của Lục Chương Chương bất giác run lên, giọng điệu có chút tức giận:


"Thì sao chứ?"

Ngung Tịch mím môi, ruột gan như bị thiêu đốt, vừa tủi thân vừa không cam lòng.

Hắn bị Lục Doãn Chương ghẻ lạnh.

Cậu không còn muốn hạ mình dỗ hắn, cũng chán ghét nhìn thấy hắn.

Sau một hồi im lặng, Lục Doãn Chương đột nhiên bị Ngung Tịch đè lên người, hai tay hắn chống ở hai bên gối, đăm đăm nhìn thẳng vào cậu.

Trái tim Lục Doãn Chương căng lên, cậu vô thức ngước mắt lên nhìn.

Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa ngọn lửa hừng hực của Ngung Tịch.

"Chương Chương không còn yêu tớ nữa."

Hắn bâng quơ thốt ra một câu, dường như không nhận ra bản thân vừa mới nói ra thành lời.

Cảm nhận được Ngung Tịch trước mắt đã gần mất đi bình tĩnh, tâm cậu rối như tơ vò, hối hận vì sao bản thân lại làm dáng giả vờ giận dỗi hắn.

Lục Doãn Chương rướn người hôn lên môi hắn, nghĩ rằng chỉ cần như vậy là đủ để dập ngọn lửa vẫn đang âm ỉ thiêu đốt xương tủy hắn.

"Yêu cậu mà... Vừa nãy, chỉ là muốn cậu dỗ ngọt tớ một chút, hâm nóng tình cảm..."

"Không tin cậu nữa."

Lục Doãn Chương cau mày, khó hiểu nhìn hắn.

"Cậu nói dối tớ, hai lần."

Một lần, là Lục Doãn Chương nửa đêm lén trốn ra ngoài phòng khách tư vấn tình cảm cho đồng nghiệp còn nói dối hắn là có việc gấp, hắn lờ mờ tin. Lần thứ hai, là Lục Doãn Chương uống rượu say ở nhà vị đồng nghiệp ấy, còn ôm tên đó ngay trước mặt hắn.

Trong phút chốc, hắn đã cảm thấy cực kì hối hận vì đã để cậu tự do như vậy.

Người hắn như phát hỏa, mang người về liền không nhịn được, những ý nghĩ tăm tối tràn ra ngoài như vỡ đê, thôi thúc hắn khóa cửa nhốt người, sau này muốn ra ngoài đều phải có hắn đi cùng.

"Tớ sai rồi..."


Đúng là cậu đã không thành thật với hắn.

Lục Doãn Chương cảm thấy bản thân thật kì lạ, hai con mắt tròn vo chớp chớp nhìn Ngung Tịch dường như sắp khóc tới nơi, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cậu tiến đến bên môi hắn, hôn nhẹ một cái, tựa vào khuôn mặt đang đỏ lên vì tủi hờn, nửa đùa nửa thật:

"Dùng cả đời đền tội với cậu được không?"

"Nếu như một ngày nào đó tớ lừa dối cậu, vậy đến lúc đó cậu có thể nhốt tớ lại."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Ngung Tịch không chút nghi ngờ cho là thật, nhưng ngoài mặt vẫn hờn dỗi nói:

"Cậu chỉ đang dỗ tớ thôi."

Trong lòng hắn đã lén suy tính rất nhiều thứ. Mà Lục Doãn Chương tựa như hiểu được hết toàn bộ, chạm trúng tim đen của hắn.

Bất kể cậu ấy có thật lòng hay không, hắn cũng đã quyết định sẽ giam người lại, chỉ cần hắn còn sống một ngày trên đời, Lục Doãn Chương dù không yêu hắn cũng phải ở bên hắn.

Lục Doãn Chương rơm rớm nước mắt, giây trước cười giây sau đã muốn khóc, vòng tay qua ôm lấy hắn, chạm vào da thịt nóng bỏng của Ngung Tịch cùng nhịp đập liên hồi từ trái tim từ lâu đã dành cho cậu khiến Lục Doãn Chương yên tâm.

Ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, khẽ thì thầm bên tai hắn.

"Đúng là đang dỗ cậu. Nhưng cũng là lời thật lòng muốn nói với cậu."

Lục Doãn Chương thở dài, cắn vào cổ hắn một cái, giọng nói có chút bực mình:

"Cậu hở chút là giận, hở chút là ghen tuông, còn không chịu nói lý lẽ đã đè người ta ra rồi."


Lục Doãn Chương chôn khuôn mặt nhỏ vào cổ hắn, để mặc cho nước mắt trào ra ngoài.

"Đôi lúc thật sự không biết phải dỗ cậu thế nào, phải làm thế nào để chứng minh rằng tớ yêu cậu thật nhiều, thật nhiều, sợ đánh mất cậu, sợ cậu chịu ấm ức mà không nói, sợ hãi rất nhiều thứ."

"Nhưng sợ nhất là khi Ngung Tịch nghi ngờ tớ không còn yêu cậu nữa."

Thanh âm đã dần xuất hiện tiếng nấc nghẹn ngào, bỗng nhiên đẩy hắn ra.

"Chuyện tối hôm qua là hiểu nhầm, tớ giải thích mà đồ ngốc nhà cậu nghe không lọt còn vừa khóc vừa luôn miệng nói linh tinh."

Ngung Tịch ngớ người, nhớ đến đêm qua hắn hình như mất đi tự chủ, lời dồn nén trong lòng đều phát ra ngoài, để Lục Doãn Chương nghe được hết.

Thoáng chốc, Ngung Tịch như vỡ lẽ, lại muốn khóc, ôm lấy Lục Doãn Chương siết vào lòng, mắt đỏ hoe, cún con đi lạc đường cũng tìm thấy đường về.

"Chương Chương, Chương Chương..."

Lục Doãn Chương nhẹ nhàng xoa dịu hắn, từng nụ hôn mang theo hơi ấm rơi trên mặt hắn, tâm hồn trở nên nhẹ bẫng.

"Tiểu Tịch..."

"Cậu cứ giận dỗi đi, tớ dỗ cậu cả đời cũng được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận