Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến


Trương Tam và nha dịch bên cạnh tiến lên ngăn Đàm viên ngoại lại, “Bình tĩnh, đại nhân sẽ điều tra ra chân tướng, Đàm viên ngoại chớ xúc động.”
Đàm viên ngoại được Trương Tam khuyên giải tức khắc thu lực, vạn nhất chọc Huyện lệnh đại nhân mất hứng lại áp đặt cho cái tội ‘gây trở ngại công vụ’ vậy thì thảm rồi, lập tức thay đổi thành biểu cảm đáng thương: “Đại nhân, Lạc Ban là họ hàng nhà ta, vốn là trẻ mồ côi, một năm trước gã chuyển đến đây giúp đỡ ta quản lý công việc bên ngoài, cũng coi như là nhị quản gia, gã sẽ không giết người đâu, ngài cũng cũng không thể để mặc Dương chủ xị vu oan cho gã.”
“Ân… Ân… Ồn ào quá!” Thanh âm chưa tỉnh ngủ mang theo vài phần tức giận truyền đến từ phía sau sân khấu.
Đám người Quý Lương, Trương Tam và Đàm viên ngoại xoay người nhìn về phía Cầu Kim đang nằm sấp trên đất, khóe mắt co quắp, không ngờ lại quên mất tên này.
Quý Lương đi đến trước mặt Cầu Kim, nhìn gã nằm sấp trên đất mà ngủ, trên trán có một cục u màu xanh, mặt còn bị trầy da.

Cầu Kim ngủ có chút mơ mơ màng màng chép miệng lẩm bẩm: "Ai trải giường cứng như vậy! Để gia bắt được, gia đá cho mông ngươi nở hoa.”
Quý Lương, Trương Tam, Dương chủ xị: ".

.

."
"Đánh thức hắn!" Quý Lương nghiêm nghị nói.
“Vâng.” Trương Tam bưng lên một bình trà vẩy tới trên mặt Cầu Kim.
“Trời mưa?” Cầu Kim thấy trên mặt có chút ẩm ướt, còn thấy giọt nước bay xuống, trong lòng không khỏi kinh ngạc, mưa dột ư? Gã mơ màng mở mắt bỗng trông thấy trước mắt có thật nhiều đôi giày.
“Người nào dám chạy đến phòng của gia vậy hả? Cút hết ra ngoài cho gia!”
“Còn chưa tỉnh ngủ sao?” Lời nói lạnh băng của Quý Lương từ phía trên truyền tới lọt vào lỗ tai của Cầu Kim, “Giội tiếp!”
“Đại gia mày đấy, dám giột nước lão tử!” Cầu Kim lăn người như cá chép ngồi đậy, đôi mắt mơ hồ cũng lập tức mở ra, đập vào mắt gã là khuôn mắt của đám người Quý Lương, biểu lộ cáu kỉnh bổng chốc chuyển sang kinh hãi, nghi hoặc hỏi: “Quý đại nhân sáng sớm đã đến gọi người rời giường ư?”
Quý Lương vặn lông mà nhìn chằm chằm Cầu Kim, “Cầu công tử không ngại thì dùng mắt nhìn bốn phía.

Vì sao đêm qua Cầu công tử lại xuất hiện ở Trúc viên? Vì sao Cầu công tử đút lót tiểu học đồ bưng nước trà vào phòng? Vì sao cả người Cầu công tử đính đầy máu lại nằm ngủ ngon lành ở hiện trường án mạng vậy?”
Đối mặt Quý Lương ép hỏi, nguyên bản Cầu Kim còn rất mơ hồ tức khắc nhớ lại chuyện đêm qua, khuôn mặt vốn có chút vàng vọt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đêm qua hình như gã thấy có người chết trong phòng, gã sợ hãi chạy ra ngoài, trong lúc chạy trốn dường như gã dẫm vào máu nên bị trượt chân rồi đụng ngã một cái bình hoa, còn vết cắt trên ngón ta là lúc gã chạy ra bậc cửa bị ngã lần nữa.
Cầu Kim tự động nhìn xuống vạt áo và giày, lọt vào trong mắt là một mảng máu màu nâu đỏ, gã sợ đến mức phải hít một hơi khí lạnh, gã đưa tay sờ sờ trán, hí…iiiii----- Cầu Kim bị đau hít khí, một cục u thật lớn!
“Trương Tam, mời Cầu công tử đến nhà lao huyện nha ngồi một chút, tiện thể lấy vật chứng trên người cầu công tử cởi xuống bảo tồn cho tốt.” Hiện Quý Lương không muốn tiếp tục thẩm vấn người bị tình nghi quan trọng này.
“Ngươi không thể bắt ta, cha ta chính là Cầu viên ngoại! Huyện các ngươi còn trông cậy chúng ta quyên tiền đấy!” Cầu công tử không sợ chết giãy giụa, dịch não đã khô dính trên quần áo bị chấn động rớt xuống trên mắt đất.
“Cái gì vậy?” Cầu công tử thấy trên quần áo của mình rơi xuống vật thể màu trắng ngà như nước mũi, buồn nôn không thôi.
“Đó là dịch não của Linh Lung công tử mà ngươi yêu thích nhất đấy, thấy giống đậu hũ non không?” Quý Lương vừa dứt lời đã thấy Cầu Kim té xỉu trên người Trương Tam.
“Đại nhân, nếu Cầu viên ngoại tới đòi người làm sao bây giờ?” Trương Tam hỏi thêm, dù sao Cầu viên ngoại kia cũng có vài phần thế lực.
“Để lão đợi bản quan trở về rồi bàn tiếp.” Quý Lương phất phất tay ý bảo hắn đem người mang đi, phút chốc nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, mang ấm trà trong phòng tìm đại phu nào đáng tin kiểm nghiệm xem.”
“Vâng, đại nhân.”
“Đại nhân, ngài mau chóng giải quyết nhanh vụ án này, chỗ ta còn có khách nhân nữa, không ngờ lại đen đủi như vậy, ngài màu bắt người đi đi, thật là xui xẻo quá đi mất.” Đàm viên ngoại không nhịn được chêm vào.
“Đàm viên ngoại ngươi gấp cũng vô ích, hơn nữa ta cũng không thể tùy tiện chạm vào đồ vật ở hiện trường, phá hủy chứng cớ thì làm sao?”Quý Lương còn chưa quan sát kỹ hiện trường đâu, Chúc Ti Nam cũng không biết lêu lổng chỗ nào rồi, “Hơn nữa Đàm viên ngoại ngươi, phu nhân ngươi, cháu ngươi và tất cả những người có hiềm nghi ở đây, tốt nhất nên trung thực phối hợp, nếu không bắt các ngươi vào đại lao.”
“Ngươi… Ngươi… “ Đàm viên ngoại tức giận thẳng cả râu mép, lên tục nhiều từ ‘ngươi’ cũng không sao nói tiếp được.
"Đại nhân, bên trong có phát hiện." Một nha dịch rảo bước chạy đến bẩm báo với Quý Lương.
Quý Lương gật gật đầu hướng về phía Lưu Võ ra lệnh: “Ngươi tiếp tục tra hỏi, tập trung dò hỏi tất cả mọi người làm gì trong khoảng thời gian từ giờ Hợi đến giờ Dần hôm qua cẩn thận, kiểm tra lại một lẫn từng nơi hẻo lánh trong phủ.

Xem chỗ nào có vết máu, quần áo hoặc giày của ai dính máu nữa không.” Nàng nói xong bèn đi vào trong sương phòng, lúc tới gần bình phong ngừng lại hít một hơi thật sâu rồi đi tiếp.
Quý Lương đến gần thi thể đã cứng ngắc của Linh Lung, hỗn hợp máu và và dịch não loang lỗ quỷ dị, người này hôm qua còn ở trên đài diễn vai quý phi, nay đã trở thành oan hồn dưới đồ chặn giấy.
“Đại nhân lại đây xem, phía dưới tay trái của thi thể giống như có túi thơm hoặc dấu vết dải lụa.” Tô Thu cẩn thận nâng tay trái dính máu của Linh Lung lên, quả nhiên bên dưới có dấu vết hình tam giác tương tự như hình dáng túi thơm, như từng bị túm được.
“Quý đại nhân, Tô bộ đầu, chúng ta ở ngoài viện tìm thấy một miếng vải màu trắng, bên trên có vết máu và dịch não.” Một nha dich tiến đến bẩm báo.
“Tô bộ đầu ngươi xem trước đi.” Quý Lương nói xong liền ngồi xổm đến bên cạnh vết máu đã bị thủ tiêu, quan sát những dấu chân và vết xước mất trật tự, lâm vào trầm tư.

Lúc này sau lưng nàng truyền tới tiếng bước chân thong thả, quay đầu liền bắt gặp Chúc Ti Nam một thân bạch y chậm rãi đi đến.
Chúc Ti Nam thấy Quý Lương cong mông nhìn xem thi thể hăng say, không khỏi buồn cười lên tiếng nói: “Quý đại nhân càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thi thể a.”
“Chúc sư gia, ngươi tự ý rời cương vị công tác, khấu trừ một phần hai tiền lương tháng này.” Quý Lương cũng không đứng dậy, tiếp tục nghiên cứu hình dạng túi thơm kia, suy đoán Linh Lung làm thế nào cướp được túi thơm ấy.
Chúc Ti Nam khiêu mi, “Một canh giờ không thấy, bổn sự của đại nhân ngược lại tăng không ít, quên mất là ai ôm đùi của bản sư gia cầu ta nhận khế ước bán thân rồi ư, còn dám kiêu ngạo như vậy.”
Quý Lương hấp tấp quay người đứng dậy, chạy đến chỗ Chúc sư gia dùng bàn tay nhỏ che miệng hắn lại, nhìn xung quanh may mắn không có nha dịch nào chú ý đến hai người, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng lớn tiếng như vậy, ta nói cho ngươi biết chuyện này chúng ta lén lút biết rõ là được, ngươi dám nói toạc ra ngoài, ta liều mạng với ngươi!”
Chúc Ti Nam nhìn bàn tay che miệng mình của Quý Lương, khẽ ngửi ngửi hương lan quanh quẩn, một chút cũng không ghét người này tới gần, cảm thụ lòng bàn tay mền nhũn ấm áp của Quý Lương, hai cặp mắt hắn cười như trăng lưỡi liềm.

Hắn bắt cái tay kia dùng thêm vài phần lực kéo nó ra, “Quý đại nhân thế này là yêu thương nhung nhớ bản sư gia ư?”
“Có cái rắm.” Quý Lương tránh khỏi tay Chúc Ti Nam, lúng úng đỏ mặt, vội vàng ra vẻ trấn định quay người xem xét manh mối bốn phía.
“Không phải ư?” Thanh âm Chúc Ti Nam hôm nay mang theo mị hoặc nhè nhẹ, không giống như ngày xưa phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), cũng không kích động như nhìn thấy tiền tài, mà mang theo mị hoặc và dụ dỗ, cúi đầu nói: “Đó chính là phi lễ rồi nhé.” Ngữ khí ngả ngớn, vài phần trêu ghẹo, “Hoặc là chịu trách nhiệm với ta, hoặc là nha… “ Trong khi nói chuyện, hắn nhìn bọn nha dịch đang gặng hỏi ngoài cửa sổ, mở miệng muốn hô.
“Ngươi làm gì vậy? Ngươi không cần danh dự nhưng ta còn cần a, bản quan anh tuấn tiêu soái phong lưu phóng khoáng, ngươi cũng không được vu oan cho ta.” Quý Lương ngày càng đoán không ra tính nết của người này, lúc nào cũng không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm ra cái gì, “Ta… Ta còn muốn cưới vợ đấy.

Chúc Ti Nam đong đưa quạt xếp, ngữ khí hào phóng nói: “Nếu đại nhân muốn cưới vợ, vậy bổn sư gia cũng không làm khó nữa.” Còn chưa chờ Quý Lương thả lỏng, lại nghe hắn nói: “Giao bạc a, nhìn phân lượng vóc người như hoa như ngọc của huyện lệnh đây, cho ngươi một chút ưu đãi, một ngàn lượng bạc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui