Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Mấy ngày nay dắt
Đường Đường đi dạo sau bữa ăn sáng tối đã dần trở thành thói quen của
Đàm Linh Âm. Đường Đường là một con chó thông minh, nó đã được Đàm Linh
Âm huấn luyện căn bản, không tiểu tiện đại tiện tùy tiện nữa. Huyện nha
rộng lớn như vậy mà chỉ có một con chó là nó, vậy nên mặc dù Đường Đường hơi xấu xí một chút nhưng vẫn rất được lòng mọi người, trai gái già trẻ đều rất thích nó, chỉ trừ Hương Qua, nàng ta vẫn ghét nó như xưa. Vì
lúc trước Đường Đường đi qua trạch viện của Huyện lệnh đại nhân một hai
lần nên nó nhớ đường, thường xuyên chạy đến đây chơi. Tần suất xuất hiện của con chó này còn vượt xa cả Đàm Linh Âm, chủ nhân của nó, nên lập
tức trở thành cái gai hàng đầu trong mắt Hương Qua.

Chỉ có điều
Hương Qua không dám thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, vì thiếu gia vẫn
rất thích con chó xấu xí này. Chính bản thân Đường Thiên Viễn cũng cảm
thấy lạ, lúc trước hắn không hề thích những động vật nhỏ. Hắn có một
bằng hữu tốt, người đó vì yêu thích chơi chim nhỏ nên còn bị hắn cười
nhạo là chơi bời lêu lổng. Nhưng con chó con trước mắt hắn đây lại chẳng làm hắn thấy ghét chút nào. Đường Đường đi theo chủ nhân của nó, tinh
thần phấn khích là chẳng có giây nào yên ổn. Đào hố rồi chơi sâu, đuổi
chim rồi lại cắn này cắn kia. Cũng may là nó không có răng, chứ không
thì cắn cái gì cũng hỏng hết.

Lúc mệt, nó thường tìm đại một chỗ
nào đó chợp mắt một lát, thỉnh thoảng cũng biết làm nũng, nó ôm chân
Đường Thiên Viễn đòi hắn bế. Những lúc như thế, Đường Thiên Viễn đến tám chín phần sẽ không từ chối nó, và dĩ nhiên thái độ của hắn lúc nào cũng là ‘đã ghét lại thêm không bằng lòng’. Nếu lúc đó Đường Thiên Viễn đang ngồi trên ghế thì Đường Đường sẽ nằm đợi trên đùi hắn, nó có thể yên
tĩnh ngủ thì đã đành, có đôi khi tinh thần sung quá mức, nó cứ đạp tới
đạp lui trên đùi hắn, không cẩn thận cái là đạp trúng chỗ hiểm yếu.

Đường Thiên Viễn sầm mặt lại, tóm Đường Đường lên rồi ném nó đi.

Xét trên một mức độ nào đó mà nói thì, chó có thể đại diện cho chủ nhân của nó. Đường Đường thích nghịch mấy trò lưu manh, là bởi nó đi theo chủ
nhân thích giở trò lưu manh. Tương tự, Đường Đường đạp lên tiểu huynh đệ của hắn, cũng giống như Đàm Linh Âm đang đạp lên tiểu huynh đệ vậy.

Đàm Linh Âm dùng chân trần đạp lên tiểu huynh đệ của hắn…

Khụ khụ khụ khụ…

Tuy là gần đây Đường Thiên Viễn đã luyện được da mặt tương đối dày, nhưng
nghĩ đến những nội dung ‘mặn mà’ như vậy thì hắn cũng vô cùng xấu hổ.
Hắn có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng ran, sống lưng cũng nóng gai lên, giống như bị lửa thiêu vậy.

Nhìn quanh quất cũng may không
có ai. Đường Thiên Viễn chột dạ uống một trà lớn cho đỡ sợ, hắn cúi đầu
nhìn Đường Đường, nó đang ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hắn, ánh mắt vô cùng thuần khiết vô tội.

“Đi ra đi”. Đường Thiên Viễn có chút bực bội.

Đường Đường liền chạy đi.

Có lẽ nó rất muốn thể hiện sự phục tùng và nhếch nhác của mình, đáng tiếc
cái đuôi của nó không được nhanh nhẹn như những con chó khác, căn bản
làm không nổi động tác ‘đuôi cụp đít’ kinh điển, nên đành phải chán nản
buông thõng đuôi.

Đường Đường theo Đường Thiên Viễn nháo nhào như vậy quen rồi, thỉnh thoảng nó cũng biết đến Nhị đường tìm Đường Thiên
Viễn chơi. Bởi vậy lúc Đàm Linh Âm không tìm thấy Đường Đường, nàng liền đi tìm Huyện lệnh đại nhân.

Lần này, nàng đến Nhị đường, vừa đến gần liền nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong, là Huyện lệnh đại nhân
và Chu Chính Đạo. Đàm Linh Âm sớm đã cảm thấy tên Chu Chính Đạo này
không theo con đường chính đạo rồi, lúc trước hắn nhiều lần muốn lật lại vụ án cho Tôn Bất Phàm, việc đó đã khiến nàng thấy cực kỳ phản cảm. Dù
sao, đạo làm quân tử đối với Đàm Linh Âm mà nói cũng chẳng uy lực bằng
một phát rắm to, nàng cũng chẳng hề thấy áp lực tâm lý khi bám vào cửa
cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.

Bên trong, Chu
Chính Đạo quả nhiên lại đang bàn đến việc lật lại vụ án của Tôn Bất Phàm với Đường Thiên Viễn. Hắn quan tâm đến Tôn gia như vậy, cũng không biết là Tôn viên ngoại đã dúi cho hắn bao nhiêu tiền. Có điều chuyện khiến
Đường Thiên Viễn thấy rất ngạc nhiên là, Tôn viên ngoại đã thuyết phục
được Tề viên ngoại, hai nhà định nối lại tình xưa. Nói vậy nghĩa là, lần này nếu Tôn Bất Phàm sửa án thì Tề gia sẽ không truy cứu.

Đúng
là kỳ lạ thật! Vụ kiện liên quan đến mạng sống của con gái, làm sao lại
dễ dàng hóa giải như vậy chứ? Tôn gia kia có thể cho Tề gia lợi ích gì
to lớn đây? Cũng có thể, Tề gia bị Tôn gia nắm được điểm yếu gì rồi
chăng?

Suy nghĩ đầu tiên của Đường Thiên Viễn là chuyện khai thác vàng.

Tề viên ngoại chắc chắn có dính líu đến chuyện này, nếu Tôn viên ngoại
thực sự nắm được điểm này rồi lấy đó uy hiếp ông ta, chắc chắn sẽ rất
hiệu quả. Dù sao một khi bị vạch trần ra, làm không tốt thì nói không
chừng mọi người sẽ đều bị kéo vào hết.

Nhưng chuyện cơ mật như vậy, Tôn viên ngoại làm sao biết được? Nếu đã biết rồi, có phải ông ta cũng tham gia vào rồi không?

Đường Thiên Viễn cụp mắt, suy nghĩ chuyện này một lượt. Chứng cứ quá ít, tạm thời không thể xsac định được điều gì.

Chi dù nói thế nào thì Tôn viên ngoại đã có Trì Châu Tri phủ đỡ lưng, lại
thuyết phục được Tề viên ngoại, còn có Chu Chính Đạo giúp minh dắt mối,
đúng là có thể nói mọi chuyện đều đã có chuẩn bị, chỉ thiếu lời của
Đường Thiên Viễn hắn thôi.

Đường Thiên Viễn nhìn một chiếc hộp
gấm đang được đặt trước mặt mình. Chiếc hộp đã được mở ra quay về phía
hắn, bên trong là bốn mươi tám đĩnh kim nguyên bảo xếp vuông chành
chạnh, ánh sáng vàng rực, lấp lánh đến chói mắt. Hắn cầm một khối kim
nguyên bảo lên, áng chừng trong tay, hẳn là khoảng mười lượng. Bốn mươi
tám đĩnh, vậy là bốn trăm tám mươi lượng. Chỗ vàng này tỉ lệ rất tốt, ít nhất đáng giá năm ngàn lượng bạc ròng. Tôn viên ngoại này đúng là
thoáng tay.

Chu Chính Đạo cực kỳ biết lựa lời đoán ý, hắn nhân cơ hội này nói, “Tôn viên ngoại nói, chút quà mọn này, tạm thời để đại
nhân dùng để lo chuyện xuôi ngược cho việc này, đợi sau khi xong việc,
sẽ có hậu lễ đáp tạ khác.”

Chút tiền này, cũng chỉ là một ít lợi
lộc, phía sau còn nhiều nữa. Món hời lớn như vậy, đừng nói là một Huyện
lệnh nho nhỏ mới vào nghề, cho dù là trọng thần đài các, chỉ e cũng sẽ
động lòng thôi. Chu Chính Đạo hài lòng tự tin nghĩ vậy.

Đường
Thiên Viễn gật gật đầu, nhận lấy chỗ nguyên bảo đó, lại cố tình nhìn
chúng lưu luyến không rời, ánh mắt đó tất nhiên đã bị Chu Chính Đạo thu
hết vào mắt.

Tầm nhìn của Đường Thiên Viễn rời khỏi chỗ kim
nguyên bảo, hắn nói với Chu Chính Đạo, “Luận về lí, chính miệng bản quan kết thúc vụ án, tất nhiên không thể thay đổi được. Chẳng qua lần trước
phủ đài đại nhân đích thân viết lời dạy bảo, khiến ta được soi sáng, tự
hổ thẹn vì lúc trước đã phán quyết quá qua loa. Pháp luật không ngoài
nhân tình, Tôn Bất Phàm giết người đúng là làm việc có nguyên nhân, bản
quan sớm đã định cho hắn thêm một cơ hội khiếu nại rồi.”

Những lời này nói ra rất thông minh: Không phải ta nể tiền, mà là ta nể mặt phủ đài đại nhân.

Chu Chính Đạo vộ vàng cười xòa: “Đại nhân nói đúng lắm. Đại nhân suy nghĩ
chu toàn, hao tổn trí lực suy tính, phủ đài đại nhân tất sẽ hiểu thôi.”

Kế đó, Chu Chính Đạo lại nói Tôn viên ngoại muốn mở tiệc mời Huyện lệnh
đại nhân, Đường Thiên Viễn tất nhiên nể mặt ông ta, hai người liền bàn
bạc thời gian cụ thể.

Thính lực của Đàm Linh Âm rất tốt, nàng ở
bên ngoài nghe hai người nói chuyện rất rõ ràng, không khỏi nghiến răng
nghiến lợi. Đợi đến khi Chu Chính Đạo rời đi, nàng mới tức giận bước vào Nhị đường, chẳng nói chẳng rằng, ngông nghênh ngồi xuống ghế, tức giận
nhìn hắn.

Mắt nàng trợn trừng tròn xoe, khát máu như một con báo, Đường Thiên Viễn còn có thể nghe thấy tiếng nàng nghiến răng. Hắn nhíu
mày nhìn nàng, “Ngươi như vậy là muốn cắn người đấy à?”

Đàm Linh Âm cười lạnh, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ ngài lại là người như vậy, quả nhiên là đen như quạ.”

Đường Thiên Viễn cười nhạt đáp, “À, ta làm sao nào?”

Đàm Linh Âm nhìn chỗ vàng còn chưa cất trên bàn hắn, không nói gì. Đường
Thiên Viễn cầm hai kim nguyên bảo lên, đưa cho nàng, “Ngươi có muốn
không?”

Đàm Linh Âm hừ lạnh, “Cái thứ nóng bỏng tay như vậy, ta làm sao dám nhận chứ.”

“Không dùng tay, thì ngươi có thể dính lên giày, đỡ phải thêu.”

“Đường Phi Long!”

Đường Thiên Viễn đặt kim nguyên bảo xuống, nhìn nàng, “Đàm Linh Âm, rốt cuộc ngươi muốn nói gì hả?”

Đàm Linh Âm hỏi, “Ngài thật sự định thiên vị làm trái pháp luật sao?”

“Phải rồi.”

“…”

Đàm Linh Âm không ngờ hắn lại trả lời dứt khoát như vậy. Ngày trước nàng
cảm thấy mặc dù hắn có chút đáng ghét, nhưng bản chất thì vẫn là người
tương đối lương thiện, rất có nguyên tắc trước chuyện phải trái rõ ràng. Bây giờ nhìn lại thì, ha ha, nàng rất thất vọng, lại có chút tực giận,
cùng lúc này trong lòng lại có cảm giác thất vọng sâu sắc. Nàng cúi đầu, vành mắt đỏ hơ, “Sao ngươi lại như thế chứ!”

Không biết vì sao,
Đường Thiên Viễn cũng có chút tức giận. Hắn cảm thấy Đàm Linh Âm không
nên nghĩ về hắn như vậy. Nếu nàng thật sự tin tưởng hắn thì chắc chắn sẽ không vì một sự hiểu lầm nho nhỏ mà phủ định hắn. Hắn tính toán từng
chút sự tín nhiệm nhỏ bé ấy, lúc này hắn rất không vui.

Huyện lệnh đại nhân một khi không vui là sẽ nảy ra ý nghĩ xấu.

Hắn đóng nắp hộp lại cẩn thận, nói với Đàm Linh Âm: “Ngươi có biết là, ta
cũng rất khó xử. Phía bên Tri phủ cứ thúc giục ta luôn, sau này ta còn
phải sống dưới tay hắn mà.”

Đàm Linh Âm nổi giận, “Vậy có nghĩa là, ngài vì bản thân mình mà có thể làm tổn hại đến oan tình của người khác sao?”

“Đừng nói mấy lời khó nghe thế chứ, ta cũng có thể vì ngươi mà bận tâm đến oan tình của kẻ khác mà.”

Đàm Linh Âm mù mờ, nàng nuốt nước bọt, “Ngài… ngài có ý gì hả?”

“Ý của ta là,” Đường Thiên Viễn nhìn nàng cười, “Ngươi cũng biết là, ta vẫn luôn rất ghét ngươi.”

“Cảm ơn nhé, ta cũng vẫn rất ghét ngài.”

Đường Thiên Viễn gật gật đầu, “Vì vậy, nếu ngươi làm mặt xấu, chọc cho bản
quan vui vẻ thì có thể bản quan sẽ không lật lại án Tôn Bất Phàm nữa.”

Đàm Linh Âm cảm thấy rất nực cười, đầu tên này có bệnh rồi à, “Ngài dùng chuyện của người khác để uy hiếp ta à?”

Đường Thiên Viễn lại gật đầu, thản nhiên thừa nhận sự vô liêm sỉ của mình, “Ai bảo ngươi hay giúp người khác chứ?”

“Chẳng lẽ ta làm mặt xấu là có thể chống lại được áp lực của Tri phủ Trì Châu, có thể ngăn được món hối lộ khổng lồ của Tôn gia sao?”

“Ta không chắc, ngươi không thử một lần thì sao mà biết được.”

Đàm Linh Âm còn lâu mới muốn thử, “Ta không nói chuyện với một kẻ không có đầu óc!”

Nàng nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đường Thiên Viễn cũng không giữ nàng, hắn thản nhiên cầm ly trà lên uống một
ngụm. Hắn vừa đặt ly trà uống, Đàm Linh Âm đã quay lại.

“Nói đi, rốt cuộc muốn nhìn bản cô nương đây làm mặt xấu như thế nào hả!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui