Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Đàm Linh Âm đem kiệt tác mình mới hoàn thành đưa cho Đàm Thanh Thần xem trước.

Đàm Thanh Thần rất phân vân. Hắn nghĩ, nếu bọn họ bán cuốn sách có nội dung như thế này ra ngoài, sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị Đường Thiên Viễn
truy sát.

Vì phải bảo vệ bí mật nên Đàm Linh Âm không nói cho Đàm Thanh Thần biết chuyện của Khâm sai đại nhân. Nàng chỉ vỗ ngực cam
đoan, đối với quyển sách này, Đường Thiên Viễn sẽ vô cùng thích thú khi
đọc nó, thậm chí còn muốn nhà nhà đều mua nó, người người đều đọc nó.

Đàm Thanh Thần đành làm theo ý nàng, đầu tiên là cho người sắp chữ, in thử một trăm quyển để xem kết quả buôn bán thế nào.

Việc in ấn thời này đều dùng chữ in rời. Người ta đem bùn đun nóng đổ lên
một tấm sắt đã được sắp sẵn từng chữ rời, sau đó lại dùng thuốc pháo rắc lên trên chỗ chữ ấy rồi đem đi sấy khô, đến khi nguội hẳn, chỗ chữ in
rời ấy đều được cố định trên tấm sắt. Tiếp tục dùng thuốc pháo rắc lên
rồi lại sấy khô là có thể hoàn thành việc in sách.

Cổ đường thư
xá được xem là một cửa hàng nổi tiếng, phòng in ấn nơi đây rất rộng, chữ in rời được làm sẵn cũng rất nhiều, mỗi lần có thể in được đồng loạt
vài quyển sách. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê mặt bằng nên phòng in ấn và
cửa hàng sách được đặt tại một con ngõ nhỏ yên tĩnh, cách phố chợ đông
đúc vài con đường. Xung quanh phòng in ấn khá rộng rãi và thoáng mát;
những người làm thuê chỉ làm việc vào ban ngày, buổi tối đều đi về nghỉ
ngơi, chỉ phân công một người ở lại gác đêm để phòng ngừa rủi ro hoặc
hỏa hoạn.

Bản in mẫu còn chưa cầm trong tay, Đàm Linh Âm đã làm
xong việc tuyên truyền cho quyển sách mới này, đem những lời ba hoa
khoác lác của bản thân truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, nói là “Cho dù
Đường Thiên Viễn có tài hoa vang danh thiên hạ, thì khi đọc kiệt tác này cũng phải lưu luyến không rời”, nói chung là không ai có thể mặt dạn
mày dày hơn nàng nữa. Chủ cửa hàng sách khắp nơi nghe được tin tức này
liền ùn ùn kéo đến Cổ đường thư xá hỏi han. Đàm Thanh Thần cho bọn họ
xem quyển sách mẫu, bọn họ xem xong đều cảm thán quyển sách lần này vô
cùng hấp dẫn; người này đặt vài trăm quyển, người kia đặt hai nghìn
quyển; còn có một thương nhân chuyên bán sách độc quyền cho vài tỉnh thì tuyên bố phải cung cấp cho ông ta một vạn quyển.

Tất cả mọi người đều biết, với danh tiếng của Diệu Diệu Sinh, mặc kệ hắn viết gì cũng chẳng lo không bán được.

Với số lượng sách nhiều như vậy, Đàm Linh Âm không thể tự tay đề thơ lên
từng quyển được, mà nàng cũng không muốn bị gãy tay chỉ vì món lợi nhỏ
này. Vì vậy, đành chờ bán xong đợt sách đầu tiên, nàng mới cho in một ít quyển thật đẹp để đề thơ lên đấy.

Có một thương nhân đến từ kinh thành, người này tự xưng là Khải lão bản, đặt lấy một nghìn bản. Vốn
liếng của ông ta không nhiều lắm nhưng đặc biệt có thành ý; vừa đến Đồng Lăng liền thuê một gian phòng nhỏ trong khách điếm rẻ tiền, ở đấy đợi
cho đến khi số lượng sách ông ta đặt in được làm xong. Ông ta còn đưa ra vài yêu cầu với Đàm Thanh Thần như phải in trước cho ông ta; hình dáng, mẫu mã sách phải đẹp; dù giá cả có đắt hơn một chút cũng không sao, chỉ cần có được những quyển sách hoàn hảo là được.

Đàm Thanh Thần thấy ông ta nhiệt tình quá lại còn giao tiền cọc trước nên nể tình mà nhận lời.


Việc khiến Đàm Linh Âm lo lắng nhất chính là Đường Phi Long đi theo phá đám. Nàng đem chỗ sách mẫu bảo vệ rất kỹ lưỡng, thậm chí còn tăng số người
gác trong phòng in. Nàng nghĩ thầm, chỉ cần nàng bảo vệ chỗ sách ấy an
toàn đến lúc chúng được giao cho người đặt mua, lúc ấy Đường Phi Long có giận thế nào đi nữa cũng đã quá muộn rồi.

Nàng cũng không tin hắn có thể ngăn cản được số lượng sách bán ra ồ ạt khắp nơi như pháo hoa ngày tết.

Đường Phi Long quả nhiên không khiến cho nàng thất vọng. Vừa nghe được tin
báo, hắn liền cho người đến phòng in phóng hỏa. May mà người gác đêm
phát hiện kịp thời nên đã dập tắt được.

Đàm Linh Âm vô cùng tức
giận, nàng hùng hùng hổ hổ đi tìm hắn cãi nhau nhưng hắn lại ra sức chối tội, thậm chí còn thề thốt việc này không liên quan gì đến hắn. Đàm
Linh Âm cũng biết hiện giờ không phải là lúc đi gây sự với hắn nên đành
nuốt giận bỏ đi.

Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng của Đàm
Linh Âm. Hắn đi tới trước giá gỗ làm từ cây lê, nhấc một chồng sách lên
rồi lấy chiếc hộp hình chữ nhật thật lớn ở bên dưới. Đường Thiên Viễn mở nắp hộp, bên trong đều là những chữ mẫu in rời làm từ bùn; từng chữ
từng chữ sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngay mới được nấu xong. Tất cả những
chữ in rời này đều là một chữ giống nhau.

Đường Thiên Viễn cười
tủm tỉm, đưa tay vuốt nhẹ… chỗ mẫu chữ in rời nằm trong hộp. Việc hắn
cho người ngang nhiên phóng hỏa phòng in chỉ là kế dương đông kích tây
nhằm đánh lừa Đàm Linh Âm mà thôi. Mỗi một việc hắn muốn làm, chưa bao
giờ thất bại!

***

Về phần Đàm Thanh Thần, vừa phải sắp xếp việc liên hệ với chủ cửa hàng sách khắp nơi vừa phải tính toán số lượng giấy in; đợi đến lúc chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu cho in ấn hàng
loạt. Trời vừa sáng, hắn đã sốt ruột đi qua đi lại trong cửa hàng sách,
cuối cùng đành phải chạy đến chờ bên ngoài phòng in; sách vừa in ra liền được sắp xếp, đóng gói gọn gàng rồi giao cho người mua chở đi; vừa
thuận tiện cho người mua mà cũng giảm áp lực phải trữ hàng của Cổ đường
thư xá.

Sau mấy ngày bận tối mắt tối mũi, cuối cùng cũng có thể
yên tâm ngủ thẳng giấc rồi. Đàm Linh Âm quay lại Huyện nha, ở trong
phòng ngủ đúng một ngày mới tỉnh dậy. Ngày hôm sau dắt Đường Đường đi
dạo thì gặp Huyện lệnh đại nhân, nàng vui vẻ nói cười với điệu bộ đắc ý, “Đại nhân, ta vừa in sách mới, muốn tặng cho ngài một quyển.” Nói xong
liền lấy một quyển sách còn thơm mùi mực in đưa cho hắn.

Đường
Thiên Viễn cầm quyển sách, vui vẻ nói, “Đa tạ, được chính tay ngươi tặng sách thật là vinh dự cho ta. Ta sẽ đọc kỹ từng trang, từng trang một.”

Đàm Linh Âm nhìn điệu bộ khác thường của hắn, trong bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng nay hắn uống nhầm thuốc?


Nhưng cũng chẳng sao cả! Cuối cùng nàng cũng trả xong mối hận này, trong lòng thấy vui sướng biết bao nhiêu!

Thế nhưng, độc giả của nàng muốn nổi điên.

Trong sách mới của Diệu Diệu Sinh, nữ chính tên là Diệu Diệu. Nàng ta là một
nữ yêu quái cực kỳ háo sắc! Nữ yêu quái này đùa giỡn, trêu ghẹo Đường
Phi Long đủ kiểu; thậm chí còn giở trò bá vương ngạnh thượng cung với
hắn! A a a a a!

Các độc giả đều ngơ ngác. Phản ứng đầu tiên của
bọn họ chính là quyển sách này là đồ giả, không phải do Diệu Diệu Sinh
viết. Nhưng sau khi hỏi lại mới biết, quyển sách này đúng là đến từ Cổ
đường thư xá, mỗi một người kể chuyện trong thành đều có quyển sách này, những người bán sách đều xác nhận đây chính là sự thật, đây chính là
chỗ sách do đích thân bọn họ vận chuyển từ Cổ đường thư xá về. Còn có
thể giả được sao?

Đám người buôn bán sách cũng thầm trách mình đã phạm phải sai lầm. Sách mẫu bọn họ xem trước khi đặt in đâu phải nội
dung thế này. Lẽ nào… bên phía Cổ đường thư xá sợ bọn họ không mua sách
này nên mới cố ý dùng bản giả đó để lừa gạt bọn họ, đợi bọn họ thỏa
thuận xong số lượng đặt in mới đưa bản thật này ra? Nhưng sao Diệu Diệu
Sinh cứ khăng khăng đem tên mình đặt cho nữ nhân vật chính thế?

Nếu là người không biết lai lịch của Diệu Diệu Sinh, khi xem qua quyển
sách, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng thấy câu chuyện này khá là thú
vị. Nhưng việc Diệu Diệu Sinh đem tên mình đặt cho nhân vật trong
truyện, cùng với đủ kiểu trêu ghẹo Đường Thiên Viễn một cách trắng trợn
như thế, phải nói là quá mức lố lăng rồi. Đường Thiên Viễn là thần tượng trong lòng mọi người, vị tác giả này lại độc chiếm hắn như vậy, bảo
chúng ta phải làm sao bây giờ? Hừ, chúng ta đều biết ngươi ái mộ Đường
Thiên Viễn nên mới viết liên tục mấy quyển sách về hắn, nhưng ngươi
không thể biểu lộ tình cảm của mình một cách kín đáo ư? Cần gì phải đích thân ra trận? Ngươi muốn một mình nuốt trọn thần tượng của mọi người
sao? Thật là quá đáng mà!

Hơn nữa, thử xem trong sách hắn viết
cái gì đi. Một đại nam nhân lại đi mơ tưởng được làm nữ nhân, làm đủ trò vô lại như vậy, lại còn muốn bá vương ngạnh thượng cung Đường Thiên
Viễn… Đúng là một kẻ quái gở từ đầu đến chân, biến thái từ trong ra
ngoài!

Cũng chỉ có kẻ biến thái như vậy mới có thể nói ra những
lời ngông cuồng như “Đường Thiên Viễn có tài hoa vang danh thiên hạ, thì khi đọc kiệt tác này cũng phải lưu luyến không rời”. Thực sự đã đạt đến cảnh giới tối cao của sự vô sỉ mà!

Quyển sách này bị độc giả
mắng chửi từ đầu truyện đến cuối truyện. Bởi vì trình độ vô sỉ của nó
khiến người đọc than thở nhưng không ngờ, những lời mắng chửi ấy lại góp phần… đẩy mạnh số lượng tiêu thụ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn,

số sách đặt in đã bán hết sạch, những người bán sách vô cùng kinh ngạc
trước kết quả này nên chẳng để ý đến việc nội dung sách bị thay đổi nữa
mà vội vàng liên hệ với Cổ đường thư xá để đặt in thêm.

Chỉ đến lúc có một đám đông kéo đến trước cửa Cổ đường thư xá mắng chửi, Đàm Thanh Thần mới phát hiện ra vấn đề.

Đầu năm nay, số ngươi biết chữ càng ngày càng nhiều, người xem sách không
nhất thiết phải là người đọc sách; bọn họ có thể là thầy tướng số, có
thể là người kể chuyện, cũng có thể là những người trong gánh hát, thậm
chí là người trong lầu Tần quán Sở[1]. Những người này không xem trọng
thể diện như những người đọc sách, mất hứng liền kéo nhau đến cửa chửi
ầm lên.

Đàm Thanh Thần nghe bọn họ cứ mở miệng ra là mắng “Diệu
Diệu Sinh” thế này, “Diệu Diệu Sinh” thế kia, nhất thời có chút mơ hồ.
Hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng đoán có lẽ nguyên nhân nằm trong quyển
sách mới in kia nên lấy một quyển xem thử.

Mới xem sơ qua, hắn kinh ngạc vô cùng.

Đúng lúc này, Đàm Linh Âm cũng đến Cổ đường thư xá, nàng ngẩn người nhìn đám đông nhốn nháo ở trước cửa. Người ngoài chỉ biết nàng là tỉ tỉ của ông
chủ cửa hàng sách này, hiện đang giữ một chức quan nhỏ trong nha môn.

Với người trong nha môn, nếu đám dân đen bọn họ có thể tránh làm mích lòng
thì đương nhiên sẽ cố gắng tránh thật xa. Vì vậy, mọi người không để ý
đến Đàm Linh Âm mà tiếp tục mắng chửi Diệu Diệu Sinh.

Đàm Linh Âm cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Đàm Thanh Thần vừa trông
thấy nàng liền kéo nàng vào trong cửa hàng, đóng cửa nghỉ bán, sau khi
đuổi mấy người phụ giúp trong cửa hàng đi xuống mới lấy quyển sách ra
chỉ cho nàng xem.

Đàm Linh Âm cứ ngỡ mình đang nằm mơ, “Sách này
lấy ở đâu vậy? Bắt chước giống thật đấy. Là người nào làm? Sao lại đem
tên yêu quái đổi thành tên ta? Người này làm vậy là có ý gì?”

Đàm Thanh Thần ủ rũ chỉ cho nàng xem: đây là con dấu của cửa hàng chúng ta.

Đàm Linh Âm nổi cáu, “Không thể nào. Đệ cũng biết, trong bản thảo ta viết
tên nữ yêu quái là Dung Xuyến mà. Đầu óc ta vẫn bình thường, sao có thể
đem tên của mình viết lung tung như thế được.”

Đàm Thanh Thần cau mày, hắn im lặng suy nghĩ xem sai sót xảy ra lúc nào.

Đàm Linh Âm hai tay chống nạnh, nôn nóng đi qua đi lại, “Chuyện này quá kì
lạ, bản in mẫu giống hệt với bản thảo mà ta viết, cả ta và đệ đều đã
kiểm tra kỹ càng rồi mới cho in đồng loạt mà. Đệ nói xem, đệ để bản in
mẫu ở đâu rồi?”

Đàm Thanh Thần sửng sốt, bản in mẫu đã bán cho người gọi là Khải lão bản.

Đàm Linh Âm vỗ vỗ đầu, “Đúng, đúng rồi. Tỉ quên mất, bản in mẫu đã bán cho
người ta rồi. Cái chỗ bán sách của Khải lão bản tên là gì vậy?”


Đàm Thanh Thần viết lên giấy hai chữ: Tư Nghê.

Họ Khải, cửa hàng tên là “cửa hàng sách Tư Nghê”, ghép lại là… cái gì? Khải Tư Nghê? Tức chết ngươi?

Đàm Linh Âm hơi sững người một lúc rồi nghiến răng nói, “Có người chơi xấu chúng ta.”

Đàm Thanh Thần cũng hiểu được điều này, nhưng đã chậm.

Đàm Linh Âm nhíu mày, rốt cuộc là ai? Kẻ làm ra chuyện này chỉ có hai loại: là đối thủ cạnh tranh, hoặc là kẻ thù. Dựa vào cách thức gây án, có thể thấy người này cũng khá hiểu biết về việc in ấn sách, cho nên… rất có
thể là đối thủ cạnh tranh. Nhưng không phải không có khả năng là do kẻ
thù của nàng làm. Chẳng hạn như cái vị đang ở trong Huyện nha kia, mỗi
khi trong người bứt rứt là lại nảy ra ý đồ xấu xa, ngay cả lưu manh còn
phải chào thua hắn.

Ở bên ngoài, đám người kia thấy mình mắng
chửi khô cả miệng mà chẳng có ai bước ra thì tức tối, bắt đầu dùng đá
tảng để phá cửa. Hai tỉ đệ bọn họ ở bên trong nghe tiếng đá rơi lộp bộp
trên cánh cửa thì càng thấy phiền.

Đàm Linh Âm xoa trán, không
biết nên làm thế nào cho phải. Việc buôn bán của cửa hàng, còn thanh
danh một đời của nàng nữa, nên xử lý thế nào mới ổn thỏa đây?

Không cần biết phải dùng đến cách nào, nhất định phải túm cổ cho bằng được kẻ đứng đằng sau mọi chuyện này. Nhưng trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì, Đàm Linh Âm đành quay về Huyện nha trước, dự định sẽ vặn hỏi Đường
Thiên Viễn thử xem.

Khí trời chuyển lạnh, hoa quế trong sân đang dần dần xòe cánh, hương thơm ngào ngạt lững lờ khắp mảnh sân.

Đường Thiên Viễn đang đứng ở trong sân, cất cao giọng đọc sách. Từ lúc thi đỗ Thám hoa đến giờ, lâu lắm rồi hắn mới chăm chỉ đọc sách như vậy.

Sách hắn đang say sưa đọc chính là quyển ‘Nhật ký đi Tây Thiên của Đường Phi Long’ do chính tay Đàm Linh Âm tặng hắn. Lúc Đàm Linh Âm đến tìm hắn
thì hắn đang đọc đến đoạn Diệu Diệu chuẩn bị bá vương ngạnh thượng cung
Đường Phi Long.

Nói thật ra, mọi người đều là người có ăn học, dù trong sách Đàm Linh Âm không hề tả rõ chi tiết nhưng chỉ cần vài chữ
“Bá vương ngạnh thượng cung” cũng đủ khiến người xem phải đỏ mặt rồi.

Đàm Linh Âm sợ đến mức muốn tè ra quần, “Đừng đọc…”

Đường Thiên Viễn thấy Đàm Linh Âm, liền vẫy tay bảo nàng, “Đàm sư gia, ngươi qua đây.”

Đàm Linh Âm ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn. Vừa nghe hắn đọc một đoạn
trong sách, nàng bỗng có cảm giác như mình vừa trêu chọc đệ đệ của hắn…
Vì vậy, nàng rất ngượng ngùng, nhất thời quên cả chuyện định hỏi hắn.

“Ngẩng đầu lên.” Đường Thiên Viễn bảo.

Đàm Linh Âm liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Đường Thiên Viễn nhìn gương mặt ửng hồng của Đàm Linh Âm, hắn đột nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền như nụ hoa nhỏ vừa nở rộ. Hắn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng dí vào sau gáy của Đàm Linh Âm, thấp giọng nói, “Lưu manh.”

[1] chỉ nơi thanh lâu kỹ viện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận