Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Trịnh Thiếu Phong mang theo ba ngàn binh mã xuất phát từ An Khánh, đi qua Trì Châu làm thủ quân địa phương hoảng cả hồn. Bây giờ đâu phải thời chiến, cũng chẳng nghe nói nơi nào có xảy ra loạn phỉ, sao tự dưng lại điều
động lực lượng lớn như vậy nhỉ?

Mặc dù không đoán ra, nhưng danh
hiệu tướng quân của Trịnh Thiếu Phong rất nhiều người đã từng được nghe
qua, người ta lại có quân lệnh, thủ tục đều đầy đủ hết, cho nên có hiếu
kỳ thì cũng chỉ dám để trong bụng.

Đáng sợ hơn chính là, Trịnh Thiếu Phong đi ngang qua đây còn tiện tay mang luôn cả Tri phủ đại nhân đi….

Tôn Ứng Lâm không phải bị trói đi, là lão tự nguyện đi cùng, vì Trịnh Thiếu Phong nói người muốn gặp chính là khâm sai, lão nào dám từ chối? Tôn
Ứng Lâm đã cảm thấy có gì không ổn, khâm sai đại nhân làm sao đùng một
cái muốn gặp lão, hay là vì chuyện nhạy cảm ở Đồng Lăng huyện? Chẳng nhẽ chuyện đã bị bại lộ rồi sao?

Nhưng chuyện này đến cũng quá bất
ngờ, trước đó Chu Chính Đạo với Tùng Thuận chưa báo lại tin tức gì hữu
dụng cho lão cả, sóng vẫn yên biển vẫn lặng, làm sao đùng một cái lại….

Tôn Ứng Lâm lại hơi cảm thấy may mắn, hắn thấy rằng chuyện chưa chắc sẽ tệ
như dự đoán. Hơn nữa, cho dù khâm sai muốn truy cứu, lão cũng có cách để Đường Phi Long gánh trách nhiệm. Chuyện xảy ra ở huyện Đồng Lăng, quan
địa phương cấu kết với cường hào địa phương cùng nhau giấu giếm gây nên
đại án, tri phủ lão đây tuyệt đối không hề biết rõ sự tình, thật vô tội
biết bao….

Song, đợi đến khi lão đến Đồng Lăng, nhìn thấy “Khâm
sai” trong truyền thuyết kia thì Tôn Ứng Lâm mới phát hiện, chuyện này
cực tệ so với dự đoán của lão.

Lão bị tên nhóc này tính kế, tính kế từ đầu đến đuôi.

Chuyện ập lên đầu, không còn gì để nói.

Đường Thiên Viễn đã khống chế đám người Tôn Ứng Lâm, Tôn Viên Ngoại, Tề Viên
Ngoại rồi thuận tiện lục soát hai nhà Tôn Tề lại một lần, họ tìm được
một lượng lớn vàng hảo hạng chưa thành hình —- hình dạng những miếng
vàng này giống thỏi vàng dưới mạch nước ngầm, độ tinh khiết như nhau,
cho nên cũng được xem như là vật chứng. Tôn viên ngoại lẫn Tề viên ngoại biết được Huyện thái gia thực chất là khâm sai chuyên án thì đều rất

thức thời, rất thẳng thắn thú nhận. Chu Chính Đạo thân là tòng phạm,
khăng khăng chống đối một lúc, cuối cùng cũng không chịu nổi đe dọa,
đành phải nhận tội.

Những chuyện này chỉ một ngày một đêm là xong xuôi, làm cho người khác phải kinh ngạc về hiệu suất.

Về phần Tôn Ứng Lâm, vì tội danh tương đối phức tạp — vừa biết chuyện mà
không báo lại, vừa nhận hối lộ lẫn đi hối lộ, lại còn là kẻ bị khả nghi
mang tội mưu sát, cho nên Đường Thiên Viễn định giao lão cho Hình bộ tới thẩm tra xử lý, càng bớt việc. Dù sao làm khâm sai, sứ mạng của hắn
chính là giúp Hoàng đế tìm tiền, bây giờ tìm được rồi, những chuyện khác không muốn lo thì thôi.

Đương nhiên vẫn phải giúp người ta thu
thập thêm vật chứng, nên Đường Thiên Viễn phái người tới nhà Tôn Ứng Lâm lục soát. Chủ ý của hắn chỉ là muốn tìm ít vàng cùng chất lượng, ai dè
ngoài vàng ra còn thu hoạch ngoài ý muốn.

Một tiểu thiếp của Tôn
Ứng Lâm chủ động cung cấp cho quan sai truy nã hai quyển sổ sách. Sổ
sách ghi rất mạch lạc rõ ràng, nội dung tỉ mỉ xác thực, phong phú đa
dạng. Quan sai kinh ngạc, hỏi ra mới biết thì ra tiểu thiếp này vốn là
bị Tôn Ứng Lâm ép gả. Cô nương nhịn nhục khuất phục, khổ không kể xiết,
vì báo thù mới cố chịu đựng, hôm nay trời xanh có mắt, cuối cùng cũng có được cơ hội trả thù.

Đường Thiên Viễn không khỏi bùi ngùi, thưởng cho tiểu thiếp rất nhiều tiền thù lao.

Đội quân của Trịnh Thiếu Phong đóng ở bên ngoài Đồng Lăng, hắn chọn và điều động ra sáu trăm binh sĩ, chờ đợi sắp xếp của Đường Thiên Viễn.

Đường Thiên Viễn tạm thời mua ba mươi hai chiếc xe ngựa, ngụy trang thành xe
vận chuyển lương thảo đi vào trong núi Thiên Mục. Trịnh Thiếu Phong thì
mang theo một đội quân thân tín xuống mộ thất. Hắn có chút rầu rĩ, xuống nước mò vàng, nếu là hàng trăm lượng còn dễ chứ đây lên tới mười vạn
lượng, mò tới khi nào mới xong? Người không thể hô hấp trong nước, mỗi
lần chỉ có thể mò lên từng chút một, hiệu suất quá thấp. Hơn nữa giữa
mùa đông lạnh mà xuống nước nhiều lần thì đúng là giày vò nhau quá đỗi.

Mấy người không vội động tay động chân mà quây quanh bờ nghĩ cách. Đàm Linh Âm đề nghị dùng lưới đánh cá, Trịnh Thiếu Phong cảm thấy có thể sử dụng chiến thuật biển người.

Nhưng chủ ý của hai người này đều không thực tế.


Đường Thiên Viễn đi qua đi lại bên bờ một lát, nghe tiếng nước chảy róc rách, nói, “Nước này là nước thông?”

Trịnh Thiếu Phong không hiểu rõ ý của hắn, tiếp lời, “Đúng, ý ngươi là có cá ở đây hay không ấy hả?”

Đàm Linh Âm bỗng nhiên chăm chú, sau đó vẻ mặt như đã hiểu ra, nhìn về phía Đường Thiên Viễn. Đường Thiên Viễn khẽ mỉm cười, “Hiểu rồi chứ?”

Đàm Linh Âm gật đầu như gà mổ thóc.

Trịnh Thiếu Phong vẫn không hiểu gì, “Ta nói này, hai người các ngươi cứ liếc mắt đưa tình là có ý gì vậy?”

Đàm Linh Âm cười giải thích, “Tát ao bắt cá.”

Đường Thiên Viễn trưng ra vẻ mặt tự hào kiểu ‘Nữ nhân của ta thật là thông
minh’, làm cho Trịnh Thiếu Phong rất không thoải mái. Việc khiến hắn khó chịu chính là hắn chưa hiểu ‘tát ao bắt cá’ ý là gì, ngẫm nghĩ về xuất
xứ với ý nghĩa của thành ngữ này, phân tích thêm một chút nữa mới vỗ đầu một cái, bảo: “Ta hiểu rồi!”

Ừm, ngươi là người cuối cùng hiểu ra đó.

Vừa rồi Đường Thiên Viễn đã quan sát, mạch nước ngầm này không lớn, thượng
lưu hẹp còn hạ lưu thì rộng, độ cao của mặt nước đại để không biến động. Căn cứ theo trí nhớ của Lý Đại Vương, độ sâu mạch nước này khoảng hơn
một trượng. Nếu như bọn họ chặn dòng nước này từ trên cao, chờ đến khi
nước xuống thấp, đương nhiên vàng sẽ xuất hiện.

Vì ngụy trang
thành xe chuyển lương thực nên trên xe có rất nhiều bao tải. Trịnh Thiếu Phong sai người mang lượng lớn bao tải xuống, sau đó đào tung gạch nền
xanh trong mộ thất không chút do dự, bỏ gạch vỡ vào trong bao tải sau đó ném vào trong nước. Gạch trong mộ thất dùng hết lại sai người lên trên
lấy. Hắn vừa bận việc, vừa luôn mồm nói chuyện phiếm với người trong
quan tài, “Hôm nay ta phải làm đại sự, cần các hạ trợ lực, ngày khác sẽ
trả lại đầy đủ, xin chớ trách, chớ trách,” Nói xong, hắn chắp tay rồi bổ sung thêm, “Chuyện này là Hoàng đế giao phó, nếu thực sự ngươi giận quá thì cứ đi tìm ngài ấy mà nói lí lẽ nhé. Ngài ấy ở Tử Cấm Thành, rất dễ
tìm….”

Đàm Linh Âm ở bên cạnh nghe thấy mà đầu đầy vạch đen.
Hoàng đế thân mang long khí, yêu ma quỷ quái nào mà dám đến gần ngài cơ

chứ. Chẳng nói gì Hoàng đế, nói đến Trịnh Thiếu Phong, trải qua biết bao chiến trường, biết bao mạng người trong tay nên trên người mang theo
sát khí, cái người này đến quỷ quái cũng sợ cơ mà. Còn Đường Thiên Viễn, sao Văn Khúc hạ phàm, tiên khí hộ thể, tai họa không dám bén
mảng tới gần.

Suy nghĩ thêm, Đàm Linh Âm mới phát hiện, nếu chủ
nhân ở đây thật sự mang lòng oán hận, người bị tìm khả năng nhất chỉ có
nàng thôi….

Phương pháp ‘tát ao bắt cá’ rất hữu hiệu, bọn họ dựng trên thượng lưu nước ngầm một cái đê bé, vì đắp không chắc nên còn bị
rò rỉ nước, nhưng tạm dùng được. Mặt nước chậm rãi rút xuống, gần một
canh giờ sau, những thỏi vàng dần dần lộ ra.

Cho tới bây giờ Đàm
Linh Âm chưa từng nhìn thấy nhiều vàng như vậy, con ngươi của nàng trợn
cả lên, trái tim thình thịch đập loạn xạ.

Giờ phút này tố chất
của quân đội chính quy mới thể hiện rõ, mặc dù tâm tình mọi người cũng
khá kích động nhưng kỷ luật vẫn nghiêm minh, bất cứ lúc nào cũng sẵn
sàng nghe theo chỉ đạo của Trịnh Thiếu Phong.

Trịnh Thiếu Phong
phân mọi người thành ba nhóm. Nhóm đầu là những người thân tín, đặc biệt chịu trách nhiệm ở bờ nước xếp vàng, nhóm thứ hai là thân tín trong
những thân tín, chịu trách nhiệm vận chuyển hòm vàng ra ngoài. Nhóm
người này nối tiếp từ trong ra ngoài, nửa chữ cũng không được lộ ra,
nhóm thứ ba là những người còn lại, nhóm người này chiếm đa số, bọn họ
chuyên đứng ở ngoài trông chừng hàng hóa, cũng không hề biết những
chiếc hòm được khiêng ra bên trong có gì. Trịnh Thiếu Phong để Đường
Thiên Viễn và Đàm Linh Âm ở bờ nước giám sát, còn mình thì đi lên áp
trận.

Cả quá trình vận chuyển kéo dài hơn một canh giờ.

Toàn bộ vàng đã được đưa lên xe, mặt trời cũng đã ngả về tây. Trịnh Thiếu
Phong mang người trở lại nơi đóng quân, ba ngàn người trông coi ba mươi
chiếc xe, cứ tầng tầng vây lại xe lương thực. Trịnh Thiếu Phong đã phát
lệnh: phàm là kẻ không phận sự có ý định lại gần xe lương thực, giết
không cần hỏi; nếu có kẻ nào thăm hỏi trong xe là gì, giết không cần
hoitr; nếu có kẻ nào dám bàn tán về chuyện này, chịu một trăm quân côn.
Lệnh xuống, mọi người đều biết thứ này khó lường – đương nhiên là vậy
rồi, bằng không sẽ chẳng để mấy ngàn người vận chuyển ba mươi xe lương
thảo. Quân lệnh to như trời, mọi người ngay cả tò mò cũng chỉ dám lén

lén lút lút hiếu kỳ mà thôi.

Sau khi trở lại huyện nha, Đường
Thiên Viễn trọng thưởng mọi người đã cùng xuống mộ, hơn nữa còn viết cho mỗi người một phong thư đề cử, trừ thầy phong thủy. Huyện lệnh sau này
nhìn thấy thư đề cử, tất sẽ không bạc đãi bọn họ, hắn vẫn cảnh cáo bọn
họ phải giữ mồm giữ miệng.

Tiếp theo, hắn cho gọi Đoạn Phong, cho hắn ta một bọc bạc, “Số tiền này cầm đi chia cho các huynh đệ của
ngươi, mỗi người hai lượng, để mọi người đi làm những nghề tử tế.”

Đoạn Phong nhận lấy bạc, hỏi, “Không trị tội của ta nữa sao?” Trước đó đã nói là sẽ giết hắn mà.

Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Ngươi có thể lấy công chuộc tội, vốn không phải
chết, nhiều lắm chỉ là lưu đày. Có điều cô nương đã treo cổ kia, người
nhà nàng ấy ta đã tìm thấy rồi. Bọn họ đồng ý chỉ cần lấy của ngươi năm
mươi lượng bạc sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

“Ta, ta không có nhiều tiền như vậy…”

“Ta đã giúp ngươi rồi.”

Đoạn Phong nghe đến đây, quỳ rạp xuống đất, dập mạnh đầu trước Đường Thiên
Viễn, “Đại nhân, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta. Sau này chỉ cần
ngài phân phó, bắt ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó.”

“Ngươi đứng
dậy đi, ta không cần người làm gì. Bản lĩnh của ngươi không tệ, lại có
hiệp khí, nhớ rằng sau này phải làm việc đoan chính, không được hại
người.”

“Ta nhất định sẽ làm được.”

Đoạn Phong vừa mới đi
thì Tùng Thuận lại đến. Hắn tìm Đường Thiên Viễn để làm hai chuyện. Một
là nói lời cảm ơn, Tôn Ứng Lâm làm chuyện xấu, tan đàn xẻ nghé nhưng
người nhà hắn vẫn an toàn. Hai là nhận tội, cho dù nói thế nào, hắn quả
thật đã tham dự vào vụ án này, đã đưa cho Tôn Ứng Lâm không ít đầu mối.

“Không cần,” Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Tòng phạm vì bị cưỡng ép thì không truy cứu.”

Đến đây, chuyện cần bàn giao cũng đã ban giao xong. Hắn cũng nên rời đi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận