“Ở trường học này cậu phải nhớ không được trêu chọc học sinh nam học lớp 12 tên Lạc Ấp.”
Ngay khi vừa mới vừa bước vào trường trung học, Hề Ninh liền nghe thấy người bên cạnh nói như vậy với bạn mình.
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của bạn nam kia, Hề Ninh bắt đầu có chút tò mò về người này, lỗ tai cô lặng lẽ dựng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lạc Ấp là ai?” Một học sinh nam để đầu đinh hỏi ra điều mà cô đang muốn hỏi. Nam sinh nhìn thầy giáo đang ở trên bục giảng, nhỏ giọng nói: “Có thể nói anh ta chính là trùm trường ở đây, chỉ cần anh ta nhìn người khác không vừa mắt liền đánh, đánh nhau giống như là không muốn sống vậy, ngày nào cũng đi chơi với mấy tên côn đồ bên ngoài, năm ngoái còn đánh một người tới mức phải nhập viện.”
Hề Ninh đang ở bên cạnh nghe liền tưởng tượng ra một nam sinh tính tình hung ác trên mặt có vết sẹo.
Bạn học nam tiếp tục nói: “Hơn nữa mình nghe nói anh ta phải học lại một năm và đặc biệt lăng nhăng, ngày nào cũng cặp kè với mấy người phụ nữ không đàng hoàng ngoài trường.”
Nam sinh để đầu đinh nói: “Anh ta không học cùng khoá với chúng ta, chắc là không gặp nhau đâu nhỉ?”
Nam sinh nhún vai: “Ai mà biết được có khi người khác nhìn anh ta nhiều một chút, anh ta sẽ giống như chó điên xông lên đánh người.”
Nam sinh còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng thấy thầy giáo ở trên bục quay đầu nhìn lại thì lập tức im lặng.
Hề Ninh có chút tò mò về anh ta, chỉ là với những người như cô, chắc đến lúc tốt nghiệp ra trường cũng không có cơ hội gặp mặt anh ta, với cả lớp 10 và lớp 12 cũng không học cùng một tòa nhà dạy học.
Trong lễ khai giảng, sau khi thầy giáo kết thúc phần phát biểu của mình là đến đại diện học sinh lên trên phát biểu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên sân trường trở nên sôi động hẳn lên, một số nữ sinh còn hét lên đẹp trai quá.
Hề Ninh nhìn theo tầm mắt của mọi người, nhìn thấy một nam sinh hiền lành và rất khôi ngô tuấn tú.
Nam sinh đứng trước bục phát biểu, điều chỉnh lại độ cao của micro, hơi cúi đầu xuống và cười nhẹ: “Kính thưa thầy cô và các bạn, chúc mọi người một ngày tốt lành, em là Ôn Phái, học sinh lớp 11A8…”
Giọng nói của nam sinh trầm ấm, dịu dàng mang theo sự điềm đạm không hợp với tuổi của mình, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bài phát biểu trên tay.
So với trùm trường Lạc Ấp vừa được miêu tả vô cùng hung ác thì đàn anh khóa trên này quả thực là Hoàng tử vườn trường, bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng khi được mặc trên người của anh ấy cũng tạo ra ảo giác nó được thiết kế riêng cho anh ấy.
Một cô gái ở hàng trên nhỏ giọng thì thầm: “Mình có nhìn thấy anh ấy trên diễn đàn trường, anh ấy chính là nam sinh đẹp trai nhất trường, cũng là người có thành tích đứng đầu của khóa đấy.”
Học vấn và ngoại hình đều vượt trội.
Hóa ra trên thế giới vẫn còn người xuất sắc như vậy.
Hề Ninh ngẩng đầu nhìn Ôn Phái một cái, rồi sau đó thu hồi lại tầm mắt như không có gì xảy ra.
Sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, các học sinh lớp 10 quay trở lại lớp học của mình tập trung, chờ giáo viên phát đồng phục huấn luyện quân sự.
Chỗ ngồi của Hề Ninh là chỗ cửa sổ ngay cạnh hành lang, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy lan can của tòa nhà dạy học đối diện, là chỗ của các lớp 12.
Cô không giỏi giao tiếp những bạn học xa lạ xung quanh, vì vậy cô chỉ chống cằm nhìn những bóng người bên trong tòa nhà đối diện đang di chuyển.
Sau khi giáo viên đến lớp yêu cầu mọi người lấy đồng phục huấn luyện quân sự theo kích cỡ của mình thì cho cả lớp ra về.
Hề Ninh đang sống tại nhà của dì nhỏ cô, sau khi mẹ cô qua đời thì gia đình của dì nhỏ đã nuôi cô trưởng thành.
Cô đi từ cửa sau trường học rồi vòng qua một con đường nhỏ về đến nhà chỉ mất 20 phút, bây giờ trời vẫn còn sáng, sau khi về nhà cô còn phải nhanh chóng nấu xong cơm trước khi dì trở về.
Hề Ninh ôm lấy đồng phục, dọc theo cửa sau đi vào con ngõ nhỏ.
Ngõ này tương đối hẹp, xe cũng không thể di chuyển ở trong được, hai tòa nhà cao tầng ở hai bên làm cho ngõ nhỏ khó có thể nhìn thấy ánh sáng, tạo cảm giác rất ẩm ướt tối tăm.
Tuy nhiên Hề Ninh đã quá quen thuộc với con đường này, không hề có ý định đi chậm lại mà bước nhanh đi ra ngoài.
Nhưng đi được nửa đường thì cô đã bị thu hút bởi động tĩnh ở bên trong một cái ngõ cụt.
Bên trong truyền tới những lời mắng chửi của những người đàn ông, không lâu sau thì biến thành âm thanh kêu rên.
Hề Ninh đoán là có thể có người đang xảy ra tranh chấp, không muốn ở lại mà chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhưng khi đi ngang qua ngõ cụt đó, cô liền nghe thấy một tiếng hét vô cùng đau đớn, làm cô sợ tới mức cơ thể run lên, nhìn sang hướng âm thanh phát ra.
Trong ngõ nhỏ tối tăm, một chàng trai mặc áo đen dùng một tay bóp lấy cổ của người đàn ông ở đối diện, nở một nụ cười trầm thấp làm cho lông tơ của cô dựng đứng cả lên.
Nhìn xuống dưới thì thấy rất nhiều người nằm trên mặt đất thậm chí không thể rên rỉ ra tiếng, Hề Ninh sợ hãi lùi về sau vài bước.
Đây là… Đã chết rồi sao?
Một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến, Hề Ninh vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi mắt đen điên cuồng mang theo tính xâm lược đang nhìn cô.
Sau đó chàng trai này đấm một quyền lên mặt người đàn ông ở trước mặt cô.
Máu ngay lập tức văng ra từ trong miệng.