"Dáng vẻ không giống tôi." Người đàn ông trầm mặc một hồi, đưa ra kết luận này.
Hề Ninh: ...
Nhất thời, cô cũng không biết mình phải phản ứng như thế nào.
"Hôm nay còn có việc, đợi đến khi có báo cáo kết quả DNA vào tuần sau, ta sẽ lại đến." Giọng điệu của người đàn ông rất lạnh lùng, đối với đứa con gái mình chỉ mới gặp mặt một lần trong suốt mười sáu năm, không hề tồn tại cái thứ gọi là tình thương của ba.
Nếu không phải vì người nhà này là người thân của người phụ nữ kia, ông ta chắc chắn sẽ không lãng phí nhiều thời giờ như vậy ở đây đâu, cứ tiêu ít tiền tìm luật sư, hoàn toàn không cần đối phương đồng ý vẫn có thể đòi quyền nuôi con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, ông ta có thể bình tĩnh hòa nhã xuất hiện ở đây lần thứ hai đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Người đàn ông rời đi, Hề Ninh ngây ngốc nhìn cầu thang không còn bóng người một hồi, cuối cùng bị Hề Nguyên Vận gọi một tiếng mới lấy lại tinh thần rồi vào nhà.
Đối với tình trạng hiện tại, Hề Nguyên Vận có phần không biết nên giải thích như thế nào, dì kéo Hề Ninh ngồi lên ghế sofa, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Hề Ninh lắc đầu: "Không sao ạ."
Có thể có sao đây chứ?
Đây là lần đầu tiên trông thấy ba từ khi ra đời cho đến nay, nhưng hệt như gặp phải một người lạ ven đường vậy, không có cảm giác gì quá lớn.
Hề Ninh cũng không có mong chờ gì với ba của mình, lúc mẹ qua đời ông ta cũng không xuất hiện, chẳng lẽ bây giờ cô còn phải bày ra dáng vẻ cảm động hay sao?
Hề Nguyên Vận thấy cô thật sự không sao, khẽ thở dài, nói: "Vậy là tốt rồi, dì còn tưởng rằng cháu sẽ rất ngạc nhiên khi ba đẻ của mình chính là người kia."
Hề Ninh mờ mịt chớp mắt một cái: "Người nào? "
Hề Nguyên Vận không ngờ rằng Hề Ninh không nhận ra ông ta, nói: "Vị kia đấy, chủ tịch tập đoàn Ức Cát, nhà giàu nhất Thương Thành."
Nhờ thế Hề Ninh mới biết Hề Nguyên Vận đang nói đến ai.
Cái tên tập đoàn Ức Cát này thật sự là quá nổi tiếng, đến cả người ít khi lên mạng và chú ý đến điều này như cô cũng đều biết, sản nghiệp của tập đoàn Ức Cát trải rộng toàn cầu, lĩnh vực liên quan cũng rộng rãi.
Chủ tịch của tập đoàn Ức Cát ba mươi mấy tuổi đã ngồi vững vị trí, là kiểu được phần lớn dân mạng đuổi theo gọi ba.
Loại người này là ba đẻ của cô sao?
"Không nhận lầm người chứ?" Hề Ninh do dự một hồi rồi hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Nguyên Vận lập tức lấy điện thoại di động ra, tra thông tin về người này trên Baidu cho cô xem, nhìn những bức ảnh chụp trên Baidu, Hề Ninh rơi vào trầm mặc.
Thật sự đúng là ông ta.
"Ninh Ninh, báo cáo xét nghiệm DNA dì thay cháu làm bên này tuần sau mới có kết quả, sau khi có kết quả rồi, cho dù cháu lựa chọn ở đâu, dì cũng sẽ ủng hộ cháu." Hề Nguyên Vận cầm tay Hề Ninh, dùng biểu cảm vô cùng thành khẩn, nói.
Hề Ninh lại nghĩ, loại người như thế này, cho dù cô có lựa chọn ở lại, ông ta cũng sẽ có hàng trăm cách để mang cô đi.
So với dì còn thiếu hơn ba tỷ tư tiền vay để mua nhà ở Thương Thành mà nói, khi chủ tịch tập đoàn Ức Cát nhìn bọn họ hẳn là hệt như nhìn một con kiến tiện tay nhấn một cái cũng có thể giết chết ngay vậy.
Quả thật là Hề Ninh muốn quay về cùng người đàn ông này, chỉ có điều là cô có yêu cầu.
Sau khi mẹ qua đời, dì nhỏ nuôi cô trong nhà mười năm, dù sao người được gọi là ba đẻ này đây cũng phải đền bù tổn thất một chút mới đúng.
Chỉ có điều, Hề Ninh không hề nói ra suy nghĩ này với dì nhỏ.
"Dì nhỏ, thứ bảy tuần này cháu có hẹn với bạn học ra ngoài chơi, có thể buổi tối sẽ về muộn một chút." Hề Ninh thu hồi suy nghĩ, nói với Hề Nguyên Vận.
Hề Nguyên Vận đương nhiên vui mừng rồi, trước kia Hề Ninh chưa từng nói muốn ra ngoài chơi với bạn, dì còn tưởng rằng đứa nhỏ này có quan hệ không tốt với các học sinh ở trường nữa.
"Đi đâu chơi? Còn đủ tiền tiêu vặt không? Dì lại cho cháu một ít nhé." Hề Nguyên Vận nói xong, muốn đứng dậy lấy tiền đưa cho cô.
"Còn đủ." Hề Ninh mỉm cười, ngăn Hề Nguyên Vận lại: "Giữa học sinh với nhau có thể tốn bao nhiêu tiền chứ, tiền trên người cháu còn không ít."
Hề Nguyên Vận vẫn cầm sáu trăm tám chục ngàn đến nhét vào tay cô: "Không sao, cứ chơi thoải mái."
Hề Ninh chỉ có thể nhận tiền trước.
Cô nào có hẹn ra ngoài chơi với bạn học đâu chứ, đến cả mặt bạn học cô còn không nhận rõ này.
Hề Ninh chỉ muốn dùng tiền mình kiếm được mua một ít quà cho dì nhỏ trước khi rời đi, cảm ơn họ đã chăm sóc cô nhiều năm như vậy.
Sau khi trở về phòng, Hề Ninh thay quần áo rồi đi vào nhà tắm, sau khi tắm sạch mồ hôi dinh dính trên thân, cả người cũng thoải mái hơn không ít.
Gác xép không có điều hoà, hơi oi bức, Hề Ninh mở cánh cửa ban công nhỏ ra, lại mở quạt điện lên, sau đó móc điện thoại di động của mình ra xem tin tức của người đàn ông kia trên Baidu.
Lạc Văn Mậu - chủ tịch tập đoàn Ức Cát, năm nay ba mươi tám tuổi, vợ đã mất, trước mắt độc thân.
Tuỳ tiện tra một cái là có thể tra được những tin tức thế này trên mạng ngay.
"Họ Lạc..." Đột nhiên, đầu óc Hề Ninh lại nhớ đến dáng vẻ của Lạc Ấp.
"Có lẽ không thể nào đâu."
Con trai của người giàu có số một sao lại học trường cấp ba hẻo lánh như thế này chứ.