Hề Ninh thử tra tìm con trai của Lục Văn Mậu trên mạng một chút, mở ra mấy trang nhưng đều không hề tra được tên.
Cô lại đổi cách tra về Lạc Ấp, nhưng cũng chẳng tra được gì cả.
Ngẫm lại cũng đúng, kiểu người như thế này, nếu như không muốn để con trai lộ ra ánh sáng lọt vào tầm mắt của công chúng cũng có rất nhiều cách để che giấu tin tức.
Mặc dù họ Lạc rất hiếm gặp, nhưng Trung Quốc có nhiều người như vậy, cũng không ít người mang họ này.
Hề Ninh cảm thấy mình đã bị Lạc Ấp dọa cho sợ rồi, vì thế nên mới nhìn thấy một người mang họ như anh ta đã nghi thần nghi quỷ đến vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rời khỏi giao diện tìm kiếm, Hề Ninh đăng nhập vào tài khoản xã hội của mình, chuẩn bị dạo trong những group bán thời gian xem thử có việc gì có thể làm nhân viên bán thời gian vào thứ bảy và chủ nhật hay không.
Cô còn vị thành niên, vào mấy app chính quy chắc chắn sẽ không có cách nào tìm được việc bán thời gian, chỉ có thể tự mình tìm thông qua group bán thời gian.
Trong group này có rất nhiều quảng cáo về việc bán thời gian, bao gồm nhưng không giới hạn các việc như phát tờ rơi, nhân viên phục vụ trả tiền theo giờ này.
Hề Ninh muốn tìm một việc bán thời gian có thể kiếm được nhiều tiền một chút, dù có mệt mỏi một chút cũng không sao.
Xương cổ của dì nhỏ không tốt, cô muốn mua cho dì nhỏ một cái gối cổ. Chiếc ví của dượng nhỏ cũng dùng lâu đến mức mỗi góc đều mài ra lông rồi, Kiều Dương thích một bức ghép hình nhưng mãi vẫn không nỡ mua.
Thật ra Hề Ninh biết, lúc mẹ mình qua đời không hề để lại một đồng tiền nào cả, tất cả số tiền cô chi tiêu trong mười năm nay đều đến từ nhà của dì nhỏ.
Cô không muốn dùng tiền dì nhỏ cho để mua quà, muốn tự mình kiếm một ít tiền.
Thật ra, cộng những thứ này lại với nhau cũng không đắt, nhưng cô muốn mua một ít đồ tốt một chút.
Cuối cùng chọn chọn lựa lựa, Hề Ninh nhìn trúng một công việc làm nhân viên phục vụ tạm thời ở hội sở giải trí, so với những công việc bán thời gian khác với mức lương ba mươi tám nghìn một tiếng mà nói, phần công việc với mức lương sáu mươi tám nghìn một tiếng là lương cao.
Từ một giờ chiều đến mười giờ tối, có một tiếng nghỉ giữa giờ, tương đương với năm trăm tư cho tám tiếng.
Ca đêm từ mười giờ tối đến bảy giờ sáng, lương bảy mươi lăm nghìn một tiếng.
Hề Ninh không làm ca đêm được, cả đêm không về sẽ khiến dì nhỏ lo lắng.
Cô do dự một chút, bèn nhắn tin riêng hỏi người tuyển, hỏi thăm tình huống một chút.
Nếu như không biết tên hội sở, Hề Ninh sẽ không dám tuỳ tiện đi, nhưng hội sở này rất nổi tiếng, tương đối chính quy.
Thông báo tuyển dụng có yêu cầu cũng không cao lắm, thân cao một mét sáu hai trở lên, khá đàng hoàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh: [Nếu có thời gian, ngày mai có thể đến phỏng vấn trước một chút.]
Hề Ninh tính toán thời gian sau khi mình tan học rồi đi đến hội sở kia, hỏi: [Bảy giờ tối được không?]
Cô tan học vào năm giờ rưỡi, ngồi xe buýt qua đó cũng phải một tiếng.
Đối phương trả lời lại một câu được, việc này cứ quyết định như vậy đi.
Ngày thứ hai, Hề Ninh tham gia huấn luyện quân sự như bình thường, thật ra, cô chỉ cần nghỉ ngơi tốt vào đêm trước, cũng không mỏng manh yếu đuối đến mức phơi nắng một chút là ngất.
Sau khi tan học, cô trở về phòng cầm balo, đi đến toilet thay một bộ quần áo khác, là một chiếc T-shirt màu trắng vô cùng đơn giản với chiếc quần jean màu sáng, đôi mắt màu hổ phách trông thanh thuần động lòng người.
Sau một tiếng ngồi xe bus, cô cũng đến được cổng hội sở.
Người liên hệ cô đến phỏng vấn là người tuyển dụng chuyên phụ trách tuyển nhân viên tạm thời, hội sở này chỉ tương đối thiếu người vào thứ bảy và chủ nhật.
Lần đầu tiên người này nhìn thấy Hề Ninh đã nhìn cô bằng ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới một lần, sau đó đóng mở bờ môi thoa son đỏ hỏi: "Đủ tuổi chưa?"
Hề Ninh nói: "Đủ tuổi rồi."
Người này không tin lắm, dáng dấp của cô bé quá non nớt: "Chứng minh nhân dân đâu?"
Hề Ninh vờ lục lọi balo một lúc, nói: "Quên mang theo ạ."
Cô chớp mắt mấy cái, mềm giọng nói với người phụ nữ: "Chị ơi, em đã đủ tuổi rồi, đang học mười hai."
Vẻ ngoài của Hề Ninh rất có tính lừa người, dáng dấp vừa ngoan vừa xinh đẹp.
Lúc nhìn chằm chằm vào người ta, cảm giác cô có nói cái gì cũng có thể tin.
Cũng may, người phụ nữ không thật sự để ý cô đã trưởng thành hay chưa cho lắm, chỉ tùy ý phất phất tay nói: "Được rồi, dù sao cũng chỉ là công việc bưng rượu trong phòng bao mà thôi, có thể làm là được."
Hề Ninh biết xem như đã qua cuộc phỏng vấn này rồi, lập tức lộ ra một nụ cười nhu thuận: "Vậy chiều thứ bảy em đến được không?"
"Mười hai giờ ba mươi đến đi, phải chuẩn bị nữa." Người phụ nữ xé một trang giấy, tuỳ tiện viết lên đó một dãy số rồi đưa cho cô: "Đến thì gửi tin nhắn cho chị."
"Vâng." Hề Ninh cười rất ngọt ngào, nhận lấy tờ giấy.
Dù nói thế nào đi nữa cũng có tiền mua quà rồi.
Hề Ninh vui vẻ nghĩ.