Sự giam cầm xấu xa

Hề Ninh cảm thấy nhất định mình đã hoa mắt rồi, lúc muốn nhìn kỹ lại thì cửa thang máy đã đóng.  
Hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy đâu.  
Thương Thành lớn như thế, có hai mươi triệu dân cư.  
Cô với Lạc Ấp phải có nghiệt duyên như thế nào mới có thể gặp phải nhau vào một ngày nghỉ như thứ bảy đây?  
Hề Ninh vỗ vỗ mặt để mình tỉnh táo lại.  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cũng chỉ là một bóng dáng thoáng qua trông có hơi giống mà thôi, nói không chừng là cô nhận nhầm người nữa.  
Sau khi ăn cơm xong, Hề Ninh đi theo chị Đình Đình trở lại cương vị công việc.  
Tầng lầu mà bọn họ phụ trách chính là tầng cho khách bình thường, sau sáu giờ chiều, gần như mỗi phòng bao đều đã kín người.  
"Phòng bao 304 gọi nhân viên phục vụ."  
Trong tai nghe của chị Đình Đình vang lên một giọng nói, cô ta đưa mắt nhìn về hướng phòng bao, ra dấu tay với Hề Ninh.  
Hề Ninh lập tức cố gắng đi theo sau lưng chị Đình Đình, cúi thấp mặt mày, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khiến người ta không thể nhận rõ mặt của cô.  

"Xin chào vị khách này, quấy rầy rồi."  
Chị Đình Đình mỉm cười cứng nhắc đưa menu trong tay cho khách trong phòng bao.  
Không gian phòng bao bình thường cũng không nhỏ, bên trong có một chiếc sofa lớn, thiết bị hát karaoke và bàn bi-a.  
Trên mặt bàn đã có không ít vỏ chai rượu, bên trong cả căn phòng bao ngập tràn sương mù, mùi thuốc lá và mùi rượu trộn lẫn với nhau, khiến Hề Ninh bị sặc, cổ họng ngứa ngáy.  
Người đàn ông kia nhận lấy tấm bìa trên tay chị Đình Đình, ngón tay còn như vô ý sờ soạng đầu ngón tay của cô ta một chút.  
"Nhân viên phục vụ bên cạnh em đây trông rất lạ mặt nha." Người đàn ông thuận miệng nói.  
Chị Đình Đình bình tĩnh thu tay lại, cười nói: "Mới tới, chưa quen nghiệp vụ, em đưa theo bên cạnh để chỉ dạy một chút."  
Người đàn ông hừ một tiếng không rõ ý vị, trên mặt ửng đỏ do uống say, sau khi tuỳ tiện gọi vài thùng rượu, hỏi: "Để cô ấy ở lại giúp bọn anh khui rượu đi."
Ánh mắt chị Đình Đình động một cái: "Quý khách, anh xem cô ấy là một người mới, lỡ như làm không tốt khiến các anh bực mình cũng không hay, em ở lại được không?"  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, chị Đình Đình quay đầu thấp giọng nói với Hề Ninh: "Em đi dọn dẹp phòng bao số 4 một chút đi."  
Người đàn ông đã uống quá nhiều rượu, lúc này đang phát cáu.  
"Làm sao, tôi đã bỏ tiền ra, chọn một nhân viên phục vụ ở lại khui rượu trong phòng cũng không được nữa à?"  
"Đương nhiên không có ý này." Chị Đình Đình hết cách, chỉ có thể nói: "Tay chân cô ấy không lưu loát, nếu có gì làm không tốt các anh cứ nói, em sẽ qua thay người."  
Chị Đình Đình ném cho Hề Ninh ánh mắt cẩn thận một chút, cầm tấm bìa menu lui xuống.  
Mặc dù cô ta có tiếng nói nhất định trong số các nhân viên, nhưng trước mặt khách, cô ta cũng chỉ là một nhân viên phục vụ.  
Nhân viên phục vụ của hội sở chỉ phục vụ, không tiếp rượu.  
Có thể bảo họ khui rượu, cầm đồ, nhưng không thể ép buộc đối phương uống rượu.  
Những người đàn ông trong phòng bao này cũng biết, chỉ là bọn họ không thể nhịn nổi, chỉ có thể tìm vài nhân viên phục vụ xinh đẹp một chút đợi trong phòng bao, cũng có cảm giác được hầu hạ.  
Trong phòng bao bình thường cũng không chi nhiều tiền, phần lớn họ đều gọi bia, một đám đàn ông trung niên bị tầng lớp cao hơn nghiền ép trong xã hội, chỉ có thể ở đây tìm niềm vui, cảm nhận một chút cảm giác được phục vụ.  

"Bao lớn rồi?" Người đàn ông nhìn Hề Ninh đứng dựa vào tường ở bên cạnh, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó hỏi.  
"Mười tám rồi." Hề Ninh mấp máy môi, biết trứng chọi đá, chỉ có thể trả lời.  
"Trông không giống." Người đàn ông khà khà cười một tiếng: "Nhìn giống như vị thành niên vậy đó."  
Mấy người bên cạnh người đàn ông cũng phá lên cười khà khà: "Đúng là rất non, chưa đủ lông đủ cánh đã đi làm rồi?"  
Hề Ninh chỉ cười cười, rũ mắt không nói lời nào.  
Có làm được loại công việc nhân viên phục vụ ở hội sở như thế này hay không, hoàn toàn được quyết định bởi thái độ với khách.  
Giống như bây giờ đây, Hề Ninh đã xui xẻo bị một đám khách đạo đức thấp hèn miệng đầy những trò đùa bẩn thỉu kéo lại dây dưa.  
Mấy người đàn ông thấy cô không đáp cũng cảm thấy hơi tức giận.  
"Sao nào, mới nói một câu đã khiến em tủi thân rồi?" Người đàn ông kia rầm một tiếng vỗ xuống mặt bàn.  
Hề Ninh mỉm cười: "Không có đâu quý khách."  
Cũng may, rượu mà họ gọi lúc nãy cũng được đưa đến, chị Đình Đình dẫn một nam nhân viên phục vụ đẩy xe đến, cắt ngang thái độ nóng nảy của người đàn ông.  
"Không sao chứ?" Chị Đình Đình khẽ hỏi. 
Hề Ninh nở một nụ cười, xem như đáp lại. 
Chỉ là bị họ nói một câu mà thôi, có thể có sao đây chứ.  

Đợi sau khi đám chị Đình Đình rời khỏi đó rồi, người đàn ông vẫy vẫy tay với Hề Ninh: "Đến đây, khui rượu."
Hề Ninh nhìn một bàn rượu mới được đem lên, cầm dụng cụ khui rượu mở từng chai ra.  
Cô khui theo số người trong phòng bao, sau khi mở bảy tám chai thì dừng lại, bày số rượu này ra trước mặt họ.  
Người đàn ông đột nhiên cười: "Ai bảo em mở nhiều như vậy?"  
Hề Ninh dừng tay lại một chút.  
Hỏng rồi, hẳn phải nên hỏi trước xem khui bao nhiêu chai.  
Rượu trong hội sở không thể trả lại, nhưng có thể tích trữ, uống không hết lần sau đến có thể uống tiếp.  
"Như vậy đi, em uống xong ly này, anh sẽ bỏ qua cho em." Người đàn ông cười, cầm cái ly mới lên, rót bia vào trong ly.  
Vào lúc Hề Ninh không chú ý, lại bỏ vào đó một viên thuốc tan ngay khi gặp nước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận