“Lạc… Lạc Ấp…”
Người đàn ông mà cô vốn dĩ muốn né còn không kịp đột nhiên lại trở thành người duy nhất mà cô có thể cầu cứu, sắc mặt Hề Ninh đỏ ửng, chạy xuyên qua đám đông nhào vào lòng anh.
Những người xung quanh: “?”
Ôi mẹ ơi! Người của cậu chủ Lạc sao?
Lạc Ấp nhìn bàn tay đang cầm vạt áo của mình, uể oải nói: “Em làm nhăn áo tôi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, tinh thần của Hề Ninh không được tỉnh táo cho lắm, dược tính của thuốc kích dục ngày càng mãnh liệt, cả người của cô tựa như đang bị lửa thiêu đốt, chất lỏng ở vùng “tam giác” bên dưới chảy nhiều đến không sao tả được.
Nếu không phải do mặc một chiếc quần ôm sát ở ngoài, cô còn ngỡ rằng nước ở vùng dưới nhiều đến mức chảy dọc xuống chân mình.
Cô bất đắc dĩ dùng vạt áo đang nắm trong tay che đậy đi cơ thể mình, đôi mắt nai màu vàng ánh cam thấm đẫm dục vọng, nói năng lúng ta lúng túng: “Giúp... Giúp tôi gọi... 120....”
Vẻ mặt của những người đàn ông khác xung quanh lập tức trở nên kỳ lạ, tìm cậu chủ Lạc chỉ để gọi 120 thôi sao?
Nhìn thấy cô như vậy, một người đàn ông với mái tóc ngắn màu nâu bên cạnh sờ nhẹ cằm rồi nói: “Dáng vẻ này của cô ấy cứ như đã uống phải loại thuốc nào đó.”
Một người đàn ông tóc húi cua khác bên cạnh trả lời: “Hình như trước đây tôi từng nghe nói, có một vài tên khốn ở đây dùng cách giống vậy để được ngủ với phụ nữ.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía cậu chủ Lạc: “Có cần gọi 120 không?”
Người đàn ông tóc nâu nói: “Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, e rằng đã uống phải một liều lượng không nhỏ, sợ là không kịp đợi đến khi xe cấp cứu tới.”
Ngay khi vừa dứt lời, một người đang dần mất đi ý thức như Hề Ninh, áp sát cơ thể của mình lên người của Lạc Ấp, người mà đang ngồi gần cô nhất.
Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt vừa lạnh vừa thoải mái, cả người nóng ran đến mức muốn cởi quần áo.
Hề Ninh cau mày đáng thương, hai tay vừa muốn sờ soạng người của Lạc Ấp vừa muốn cởi bỏ bộ quần áo vướng víu trên người.
Một bộ sườn xám màu đỏ kiểu truyền thống bị cô cởi bung ra, nếu không phải bên trong còn có một chiếc áo hai dây thì cả cơ thể cô sớm đã phơi bày ra hết rồi.
Người đàn ông tóc nâu huýt sáo khi nhìn thấy độ cong của bộ ngực thấp thoáng trong chiếc áo hai dây, liền bị Lạc Ấp tặng cho một cái liếc mắt, ngay lập tức đưa tay che miệng lại.
“Đi tra thử xem chuyện này là do ai làm.” Lạc Ấp dập tắt điếu thuốc trong tay, cúi đầu nhìn cô gái chỉ cao tới vai anh đang nằm gọn lỏn trong lòng mình, đôi tay nhỏ bé với nhiệt độ bất thường ấy đã len lỏi vào trong áo anh, không ngừng sờ soạng lung tung trên cơ bụng của anh.
Lạc Ấp: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật không ngờ anh cũng có lúc bị cô sàm sỡ như thế.
Lần trước ở phòng y tế, dáng vẻ của cô như thể nếu anh dám chạm vào tôi tôi sẽ chết cho anh xem, nhưng nào ngờ bây giờ cô lại chủ động sà vào vòng tay của mình.
Lạc Ấp nắm lấy cổ áo phía sau bộ sườn xám của Hề Ninh rồi nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi người anh mà chẳng cần tốn nhiều sức lực gì.
“Nhìn kỹ xem tôi là ai.” Lạc Ấp nâng cằm Hề Ninh lên, vẻ mặt không thể phân biệt được là đang vui hay buồn.
Hề Ninh hơi ngẩng đầu lên, bối rối nhìn anh, trên đôi má trắng nõn nà pha thêm chút màu hồng nhạt, cánh môi phủ một lớp son rẻ tiền khẽ hé mở, hơi thở từ bên trong phả ra có vẻ nóng ran.
“Lạc... Lạc Ấp…”
Mặc dù cơ thể của Hề Ninh đã bị tác dụng của thuốc điều khiển, nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh.
Bởi vì con chó điên nhà anh đi đến đâu, khuôn mặt này vẫn đáng ghét như thế, một khuôn mặt đáng ghét như khắc sâu vào trong tâm trí cô.
“Hừ.” Lạc Ấp kinh ngạc nhướng mày, nhìn khuôn mặt cô một lúc, không biết có phải cô đã tỉnh rồi hay không.
Nếu như tỉnh táo, vậy thì dáng vẻ lúc trước ở phòng y tế đều là giả vờ hết sao? Lạt mềm buộc chặt ấy à?
Nếu như không tỉnh táo mà còn có thể nhận ra anh, vậy sẽ có chút ý vị sâu xa.
Chỉ tiếc là Lạc Ấp vốn không có hứng thú với loại phụ nữ chủ động vồ lấy mình, lúc trước ở phòng y tế đối xử với cô như vậy chỉ là vì phản ứng của đối phương rất thú vị, ý nghĩ xấu xa của anh nhất thời bị khơi gợi.
“Các cậu đưa cô ấy đến bệnh viện đi, đừng để cô ấy quấn lấy tôi.” Lạc Ấp buông cổ áo của cô ra, rút một tờ khăn giấy ra lau tay, sau đó ném vào thùng rác.
Bộ quần áo nhuốm đầy mùi thuốc lá và rượu bia của người đàn ông nào đó khiến anh có chút buồn nôn.
Nếu lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh biết cô làm việc ở một nơi như vậy, đối phó với nhiều người đàn ông như thế, anh sẽ không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái.
Anh không có hứng thú, cũng sẽ không lựa chọn ngủ với người phụ nữ đã từng ngủ với người khác.
“Chó... Chó điên…”
Ngay khi cánh tay của Hề Ninh bị người đàn ông tóc nâu lôi đi, cô đã vùng vẫy theo bản năng, một mực muốn áp sát lấy người Lạc Ấp.
Trong tiềm thức cô tự nhủ rằng dù thế nào đi nữa, người duy nhất ở đây mà cô biết chỉ có Lạc Ấp.
Giọng điệu của Hề Ninh vô cùng nhẹ nhàng pha thêm chút quyến rũ, nhưng những gì cô nói đã khiến khuôn mặt của những người đàn ông xung quanh lập tức thay đổi.
Can đảm lắm em gái à, dám gọi Lạc Ấp là chó điên sao?
Ngay tại thời điểm đó, Lạc Ấp gần như tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Chó điên?” Lạc Ấp bật cười thành tiếng, ban đầu chỉ là nụ cười tương đối trầm thấp, sau đó vai dần dần run lên, toàn thân cũng run lên theo ý cười.
Nhìn thì trông như thỏ con, sao lại hai mặt như vậy chứ?
Bất kể đối phương có đang giả vờ hay không, sự thích thú của Lạc Ấp dành cho cô lại một lần nữa tăng lên.
“Tìm một cô gái đến đưa cô ấy đi tắm rửa sạch sẽ đi, ném vào phòng của tôi luôn.” Lạc Ấp lại châm một điếu thuốc, trong đôi mắt đen của anh hiện lên một tia hung ác: “Để tôi đi xem thử xem con chó nào lại dám làm bẩn địa bàn của tôi.”