Sự giam cầm xấu xa

Hề Ninh bị người đàn ông tóc nâu nắm tay kéo đi, cô vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được.
Cơ thể cô thật sự không còn chút sức lực nào, toàn thân nóng rực, lúc này cô rất muốn áp người vào chỗ lạnh lẽo nào đó.
Hai chân của Hề Ninh hơi nhũn ra, chưa kịp đợi cô ngồi xuống thì người đàn ông tóc nâu đã nhẹ nhàng vác cô lên vai.
Người đàn ông tóc nâu tên là Dư Hòe Tinh, anh ta là bạn ăn chơi của Lạc Ấp ở đây, cơ thể rắn chắc, sức lực mạnh mẽ, bề ngoài cũng tuấn tú lịch sự.
Chỉ là những người anh ta vác trước đây đều là đàn ông, đây là lần đầu tiên anh ta vác một người phụ nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôm thì tất nhiên không dám ôm, cho dù người phụ nữ này có thuần khiết và hấp dẫn đến đâu, Dư Hòe Tinh cũng không dám ôm.
Cô chính là người của Lạc Ấp đấy.
Nhưng lại nói tiếp, người phụ nữ này là ai vậy chứ?
Cậu chủ Lạc Lạc chơi ở câu lạc bộ này lâu như vậy, làm gì có việc anh dẫn phụ nữ vào phòng bao giờ? Cho dù là “gái” ở đây, Lạc Ấp cũng không muốn động vào.
Nhưng vừa rồi, người phụ nữ này đã luồn tay vào trong quần áo của anh, nhưng cậu chủ Lạc lại không hề nhúc nhích!

Sự kinh ngạc trong lòng của Dư Hòe Tinh không thể diễn tả thành lời.
“Buông... Buông ra...”
Phần thân trên của Dư Hòe Tinh mặc một chiếc áo sơ mi, còn kèm theo một mùi nước hoa nam tính, không khó ngửi mà còn rất quyến rũ, nhưng riêng Hề Ninh lại cảm thấy hơi khó chịu.
Móng tay của Hề Ninh không chút thương xót cào bừa lên lưng người đàn ông, Dư Hòe Tinh bị cô cào đến hét lên.
“Đau đau đau...” Gương mặt tuấn tú của Dư Hòe Tinh nhăn nhó vì đau đớn: “Mấy người phụ nữ lên giường với ông đây còn chưa dám cào ông, vậy mà cô lại...”
Hề Ninh không hề nghe thấy những gì anh ta nói, cô chỉ biết đưa tay đưa chân quơ quào lung tung.
Trong hành trình ngắn ngủi từ tầng VIP đến phòng của Lạc Ấp trên tầng cao nhất của hội sở đã khiến Dư Hòe Tinh mình đầy thương tích, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng đủ khiến anh ta phải dành cả đời để chữa trị.
Sau khi ném Hề Ninh vào phòng, Dư Hòe Tinh còn chưa kịp quan sát tình trạng của cô đã vội vàng đóng cửa.
“Oái...”
Dư Hòe Tinh sờ nhẹ lưng mình, hít một thở thật sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chết tiệt, quần áo bị cào đến rách một lỗ, thảo nào lại đau đến vậy, e là đã dùng hết sức bình sinh cào nên mới thành ra như vậy.
Không hổ là người mà cậu chủ Lạc nhìn trúng, đúng là rất đặc biệt.
Sự ngưỡng mộ trong lòng của Dư Hòe Tinh đối với Lạc Ấp ngày một tăng lên.
Suy nghĩ một hồi, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Sau khi bắt điện thoại, bên trong vọng ra giọng nói của người đàn ông tóc húi cua: “Phòng 304 lầu 3, cậu chủ Lạc sắp giết người rồi.”
“Chết tiệt, cậu mau ngăn lại đi chứ.” Dư Hòe Tinh không còn tâm trí quan tâm đến phần áo bị rách sau lưng nữa, vội vàng ấn thang máy xuống: “Mạnh Đằng, có phải cậu không muốn ngăn lại đúng không?”
Sau khi Mạnh Đằng im lặng vài giây thì cười nhẹ một cái.

Dư Hòe Tinh: “...”
Cậu đúng là không tính ngăn lại.
Chờ đến khi Dư Hòe Tinh vội vã đi xuống đến nơi, cảnh tượng bên trong phòng 304 đã không tài nào diễn tả được chỉ bằng hai chữ "thảm".
Vì tiếng động khá lớn nên thu hút rất nhiều người đến đứng đầy ngoài phòng để hóng hớt, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lạc Ấp cầm chai rượu rỗng đập liên tục vào người đàn ông trên mặt đất.
Giống như mèo bắt được chuột xong bắt đầu vờn chơi vậy, lần nào cũng né chỗ hiểm trên người của người đàn ông, những mảnh thủy tinh vỡ thì vương vãi khắp mặt đất.
Lúc Dư Hòe Tinh bước vào, anh ta còn không thể tìm thấy một nơi nào trống để đi.
Mạnh Đằng và những người đàn ông khác lần lượt giẫm lên phần thân và sọ khỉ của hết người ngày đến người khác, khiến mặt của những người kia cạ vào những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
“Đau không?” Mạnh Đằng hỏi, người bên dưới bàn chân vẫn còn nhúc nhích.
Bên trong căn phòng vang vọng những tiếng la hét đau đớn và tiếng van xin của những người đàn ông trung niên, nếu Dư Hòe Tinh ngửi không lầm thì có lẽ còn có mùi hôi thối của nước tiểu mà những người này sợ đến đi ngoài ra quần.
Thấy anh ta tới, Lạc Ấp cũng không hỏi gì đến việc Hề Ninh đã được đưa lên hay chưa mà chỉ ném một ly rượu cho anh ta rồi nói: “Trên ly này có dấu môi, gửi đi kiểm tra xem có thuốc gì không.”
Người đàn ông bị anh giẫm đạp đột nhiên vùng vẫy: “Các người dựa vào đâu mà xông vào đánh chúng tôi khi chưa có chứng cứ hả, có nhìn thấy cô ta lúc rời khỏi phòng vẫn còn bình thường không! Dựa vào đâu mà nói do chúng tôi làm, có còn luật pháp nữa không vậy?” 
Dư Hòe Tinh cầm lấy chiếc ly, gọi điện thoại và nhờ người đến mang chiếc ly đi để kiểm tra thành phần trong một chút bia còn sót lại dưới đáy ly.
Sau đó nhìn sang phía Lạc Ấp: “Cậu chủ Lạc, hay là bảo anh Tiêu dẫn đội đến bắt nhốt mấy người này lại vài ngày đi.”

Anh Tiêu là người thuộc Đội Cảnh sát Hình sự Thương Thành, chức vụ là gì thì họ không biết, nhưng chắc chắn không hề thấp.
Lạc Ấp nhìn xuống người đàn ông không chịu khuất phục kia, nở một nụ cười nơi khóe miệng: “Vậy thì chẳng còn thú vị gì nữa, quá dễ dãi với chúng rồi.”
Anh giẫm lên mảnh vỡ ngồi lên ghế sô pha, châm một điếu thuốc, phà ra một làn khói bao phủ gần hết khuôn mặt khiến mọi người không thể nhìn rõ được vẻ mặt của mình.
Nhưng giọng điệu trầm thấp như ác quỷ của anh vang lên rõ mồn một bên tai mọi người: “Mang hết vợ con của bọn chúng đến đây.”
Người đàn ông với gương mặt vốn không chịu khuất phục đột nhiên hoảng sợ: “Mày muốn làm gì! Mày muốn bắt cóc con tao sao?”
Những người đàn ông đang bị giẫm đạp khác không thể chịu đựng được nữa, ngẩng khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của mình lên rồi nói một cách không rõ ràng: “Chúng tôi sẽ khai hết tất cả... Hãy buông tha cho mấy đứa trẻ, đừng mang chúng đến đây...”
Lạc Ấp khẽ nhướng mày: “Các người đang cầu xin tôi sao?”
Anh cười: “Đáng tiếc, thứ tôi ghét nhất chính là xin tha.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận