Hề Ninh xém nữa hét thất thanh, che miệng sợ hãi lùi lại một bước.
Từ khi còn bé cô đã sống trong một môi trường bình thường, chuyện bạo lực nhất từng nhìn thấy cũng chỉ là em họ không nghe lời bị dì cầm gậy đuổi đánh hai lần, nhưng bà còn không đành lòng xuống tay, huống chi là thấy máu.
Mà bây giờ, khắp nơi đều có người không rõ sống chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết máu trên người đối phương đã dính lên mặt nam sinh, anh ta khẽ nhíu mày, nhìn tay người kia, nói: "Anh làm bẩn mặt tôi rồi."
Giọng nói của nam sinh vừa trầm thấp vừa tràn đầy từ tính cứ như là sức hút của trọng lực, khiến cho người ta hơi sa vào đó, nhưng lời nói lại đầy vẻ tàn nhẫn.
"Anh nói xem, tôi có nên chặt một chân của anh hay không?"
Từ trong cổ họng của người đàn ông kia phát ra tiếng khùng khục, vẻ mặt đầy khiếp sợ, muốn cầu xin tha thứ nhưng không thể nói ra tiếng.
Nam sinh cười nhạo một tiếng, cảm thấy hơi nhàm chán.
Anh ta buông tay người đàn ông ra, người đó ngay lập tức ngã xuống đất, chân mềm như sợi bún.
"Xem kìa, chỉ có chút bản lĩnh đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam sinh đeo giày đá banh giẫm lên đùi của người đàn ông, thấy đối phương phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết thì lộ ra nụ cười sung sướng.
Trong đầu Hề Ninh chỉ có hai chữ "kẻ điên".
Nam sinh hành hạ người đàn ông trên mặt đất một lúc, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết dần dần nhỏ đi mới ghét bỏ rút chân mình lại.
"Xì, giày cũng bị bẩn rồi." Nam sinh dùng mũi giày đá vào mặt đối phương: "Anh biết đôi giày này có tiền cũng không mua được không?"
Người đàn ông trên mặt đất hấp hối, đã không nói nên lời, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng yếu ớt như mèo sữa bị thương.
"Em còn muốn nhìn bao lâu?"
Nam sinh dời tầm mắt từ trên người người đàn ông ngay cả chó cũng không bằng trên mặt đất về phía Hề Ninh: "Xem đến nghiện rồi à?"
Chỉ trong nháy mắt, Hề Ninh cảm thấy bản thân mình giống như bị một con sói khát máu nhìn chằm chằm vào, trong con ngươi đen nhánh kia là hố sâu tối tăm không thấy đáy.
Cô muốn trốn đi, nhưng vì quá sợ hãi mà chân không còn sức, ngay cả lui về sau một chút cũng không làm được.
"Một học sinh trung học?"
Nam sinh giẫm lên cơ thể người nằm trên đất mà bước tới, cụp mắt xuống nhìn vào bảng tên trường trung học phổ thông số 1 ghim ở trước ngực cô.
Hề Ninh bối rối che bảng tên trường của mình lại, chỉ lo để lộ lớp và họ tên.
Nam sinh hừ nhẹ một tiếng, không để hành vi lén lút của cô vào mắt.
"Đã thấy được những gì rồi?" Anh ta hỏi.
Da của nam sinh trắng như bị bệnh, dáng người lại vô cùng cao, nhìn cái cách chỉ dùng một tay đã nâng được người lên ban nãy của anh ta, Hề Ninh không chút nghi ngờ anh ta có thể dùng một tay bẻ gãy cổ cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Ninh bị dọa đến nỗi trắng bệch, miệng run run, nghẹn một lúc lâu mới nói được một câu: "Tôi không nhìn thấy gì cả."
Nên thả cô đi đi, cô chỉ muốn về nhà nấu cơm thôi.
Nam sinh lại nhướng mày, quay đầu nhìn đám người trên mặt đất, lại khẽ liếc nhìn nữ sinh khăng khăng bảo mình không nhìn thấy gì, hỏi: "Mắt của em không tốt sao?"
Hề Ninh thiếu chút nữa không thở nổi, nói thật, nếu như cô đánh thắng được nam sinh trước mặt, cô nhất định sẽ đấm một phát vào mặt của anh ta sau đó co giò bỏ chạy, nhưng mà cô không có lá gan ấy.
"Em muốn sao thì muốn."
Nam sinh không quá để ý mà lấy khăn tay lau những ngón tay bị dính máu, các khớp xương bởi vì đánh người mà da bị trầy xước, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của đôi tay.
"Ở đây không có camera." Nam sinh thong dong nói xong, cúi đầu thoáng nở một nụ cười với cô: "Em hiểu ý của tôi chứ?"
Hề Ninh nhất thời sửng sốt, không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của anh ta ngay lập tức.
Ánh mắt của nam sinh dần dần trở nên nguy hiểm, anh ta nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập tính xâm lược lạnh như băng lại sắc bén, nói: "Ý của tôi là, tốt nhất em nên coi như hôm nay chưa từng thấy tôi, bằng không đôi mắt này của em..."
Ngón tay anh ta chạm vào lông mi của cô.
Hề Ninh vội vàng che đôi mắt sợ hãi của mình lại như con thỏ lấy lỗ tai che khuất mặt vì giật mình sợ hãi: "Vừa rồi tôi nói tôi không nhìn thấy gì, sau này nhất định cũng sẽ đi vòng qua nơi này."
Vừa nãy đã nói không nhìn thấy gì rồi mà!
Người này cứ một vừa hai phải dọa dẫm cô để làm gì chứ!
Nam sinh đã bị phản ứng của cô lấy lòng, thấp giọng cười một tiếng: "Thật ngoan."
Sau đó giẫm lên bóng tối rời khỏi ngõ nhỏ này.
Chờ sau khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hề Ninh mới bỏ tay ra, nhìn bóng dáng của nam sinh biến mất khỏi đầu ngõ.
Vừa nãy anh ta nói cái gì? Thật ngoan?
Thật sự là…
"Kẻ điên tinh cách xấu xa."