Sự giam cầm xấu xa

Lúc Hề Ninh tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là chỗ phía dưới, khó chịu như bị xé rách vậy.   
Cô mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy trên trần nhà có treo một chiếc đèn xa lạ.   
Đầu óc trong nháy mắt có chút trì trệ, hoàn toàn không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.   
Thân dưới đau đớn khiến cho cô phục hồi tinh thần, hoảng hốt lo sợ bò dậy từ trên giường, rũ mắt nhìn phát hiện trên người mình mặc áo ngủ không biết là của ai.   
Áo ngủ lụa màu lam sậm rất rộng, ống tay áo dài đến mức che khuất hai tay cô, nhìn qua đây chính là kích thước mà đàn ông hay mặc.   
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay Hề Ninh run rẩy xốc vạt áo ngủ lên, thấy được vết hôn vừa mập mờ lại vừa dữ tợn gần chân.   
Trong nháy mắt đó, đồng tử Hề Ninh co rút lại, giống như sắp chết vậy.   
Cô hoảng loạn nhìn khắp các ngóc ngách trên cơ thể, trên cánh tay, trên ngực, trên đùi.  
Không khó để đoán ra rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra sự tình kịch liệt như thế nào mới có thể để lại trên người cô nhiều dấu vết như vậy.   
"Hu..." Trong nháy mắt nước mắt tràn ra, Hề Ninh liều mạng cắn môi nuốt nước mắt vào trong. 

Cô không nhớ bất cứ chuyện gì, chỉ nhớ rõ mình đi theo chị Đình Đình vào phòng riêng, sau đó xảy ra chuyện gì thì trong đầu hoàn toàn trống rỗng.   
"A, em dậy rồi sao?"
Giọng nói của một người đàn ông chợt vang lên, Hề Ninh hốt hoảng kéo chặt áo ngủ, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía đối phương.   
Trong tay Dư Hòe Tinh cầm một cái túi cùng mấy bộ quần áo, bị ánh mắt cảnh giác hung tợn của cô nhìn chằm chằm, đứng ở cửa vào cũng không được lùi cũng không xong, trong nháy mắt có chút lúng túng.   
"Cái đó... Tôi đến để đưa quần áo và túi xách cho em…”
Dư Hòe Tinh giơ mấy thứ đồ trên tay lên ra hiệu.   
Hai tay Hề Ninh nắm chặt lấy quần áo, nước mắt lưng tròng: "Anh là ai?”
"A, tôi lớn tuổi hơn em mấy tuổi, gọi tôi anh Dư là được.” Dư Hòe Tinh cười hì hì nói.   
Hề Ninh lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông ngủ với cô gái khác còn cười không biết xấu hổ như vậy, gương mặt tuấn tú kia ở trong mắt cô cũng trở nên đặc biệt dữ tợn xấu xí.   
"Anh chờ cảnh sát đến bắt anh đi!" Hề Ninh hung tợn nói: "Tôi muốn kiện anh tội hiếp dâm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Hòe Tinh hơi sửng sốt: "A?”
Vẻ mặt của anh ta trong nháy mắt trở nên mờ mịt.   
"Không phải.... Em.... Không phải.” Dư Hòe Tinh lắp bắp một lúc lâu, giải thích: “Không phải tôi ngủ với em.”
"Vậy thì là ai? Nơi này chỉ có tôi với anh thôi!" Tầm mắt Hề Ninh nhìn xuống dưới đất, thấy bao cao su rơi trên mặt đất, ánh mắt cũng đỏ lên: "Cái này có thể làm chứng cứ!”
"Tôi ngủ.”
Một giọng nói của người khác hơi lười nhác khàn khàn vang lên từ ngoài cửa.   
Nghe được giọng nói giống như đã được khắc ở trong đầu, cả người Hề Ninh đều căng thẳng.   
Hình như Lạc Ấp vừa tắm rửa xong, thay một bộ quần áo màu sáng, mái tóc đen nửa khô nửa ướt rủ xuống trán có vẻ hơi lộn xộn.   
Anh khoanh hai tay dựa vào khung cửa, nhấc mí mắt lười biếng nhìn về phía Hề Ninh, nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng: "Làm sao, tối hôm qua tự bò lên người tôi mà không nhớ sao?”

“.... Lạc Ấp." Cánh môi có chút khô nứt khẽ nhếch lên, phun ra một cái tên khiến cô không dám tin.   
Vì sao lại là Lạc Ấp?  
Nhớ ra rồi, hình như ngày hôm qua có nhìn thấy anh ở chỗ này, nhưng tại sao lại là Lạc Ấp ngủ với cô được chứ?   
"Anh.... Tại sao...."
Hề Ninh che miệng từ từ rụt về phía sau, cả người cuộn thành một cục nho nhỏ, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa chua xót.   
"Tại sao ư?" 
Lạc Ấp không hề quan tâm đến tâm tình của cô, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói: "Em bị người khác bỏ thuốc kích dục, khóc lóc leo lên người tôi xin tôi làm em, chuyện này em không nhớ rõ sao?”
Tâm lý Lạc Ấp cực kỳ vặn vẹo và bệnh hoạn, nhìn Hề Ninh vô cùng đau khổ cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, liền cười ra tiếng.   
“... Không phải, tôi không có..."
Hề Ninh muốn phản bác, nhưng cô lại không nhớ ra được điều gì, trong đầu trống rỗng như bị rửa sạch ký ức.   
Sắc mặt Hề Ninh dần dần trở nên tái nhợt, cô không cách nào tin được chuyện này là do cô chủ động.   
Dư Hòe Tinh nhìn cô bé như vậy thật sự có chút đáng thương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lạc Ấp, nhỏ giọng nói: "Tốt xấu gì tối hôm qua cũng vừa mới ngủ, nói chuyện uyển chuyển một chút đi.”
Lạc Ấp nghiêng đầu, nói: "Tôi nói chuyện uyển chuyển một chút thì không phải là cô ấy tự bò lên người tôi sao?”

Dư Hòe Tinh:.....  
Anh vẫn nên câm miệng thì hơn, dáng vẻ cậu chủ Lạc tâm tình không tốt.   
"À, quần áo và túi xách này cho em, hôm qua điện thoại di động của em có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của dì gọi tới, nhưng tôi đã giúp em xử lý, nói chơi quá muộn nên em qua đêm ở nhà bạn học.” Dư Hòe Tinh đi về phía giường hai bước, cuối cùng giữ khoảng cách đứng cách đó một mét ném quần áo và túi xách cho Hề Ninh.   
Hề Ninh lúc này mới nhớ tới việc mình mất liên lạc một đêm, dì bên đó chắc sắp điên lên rồi.   
Nhưng sau khi nghe thấy vấn đề đã được giải quyết thì hơi thở phào nhẹ nhõm 
"Bữa trưa ở bên ngoài, ăn xong rồi đi.” Lạc Ấp bình tĩnh nhìn cô một hồi rồi chậm rãi mở miệng.   
Nói xong liền xoay người rời đi.  
Rất giống một tên đàn ông vô tình cặn bã.  
Hơn nữa là tên đàn ông chó má một bên hưởng thụ cảm giác con gái nhà người ta leo lên người mình, một bên làm xong sướng xong rồi không chịu trách nhiệm.   

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận