Sự giam cầm xấu xa

Dư Hòe Tinh đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên phát hiện mình có chút dư thừa, gãi gãi tóc cười ngây ngô với Hề Ninh, chân dài cất bước chuồn mất.   
Bên trong căn phòng nhất thời an tĩnh lại.   
Hề Ninh nhìn hai người đàn ông đều đã rời khỏi căn phòng, lúc này tay nắm chặt áo ngủ mới thoáng buông lỏng.   
Bởi vì dùng sức quá mức, khớp xương cũng hiện lên màu trắng.   
Mấy phút trôi qua, tay Hề Ninh mới ngừng run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, khiến cho mình tỉnh táo hơn một chút.   
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt cô tỉnh lại không phải không nghĩ tới việc báo cảnh sát, chỉ là nếu như báo cảnh sát, cả nhà dì nhất định cũng sẽ biết chuyện này.   
Lúc này, Hề Ninh thật sự không muốn để cho mấy người nhà dì phải lo lắng cho mình.  
Hề Ninh xuống giường thay quần áo của mình, mở túi xách ra nhìn thấy không mất thứ gì, còn có thêm một phong bì.   
Động tác của cô dừng lại, sau đó mới lấy phong bì, mở ra nhìn một cái——
Một xấp tiền giấy màu đỏ thật dày xuất hiện trước mắt cô.   

Đi làm thêm một ngày có năm trăm nghìn, hai ngày cũng mới một triệu.   
Bây giờ trong tay lại có ít nhất ba mươi tư triệu.  
Có thể nói, Hề Ninh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế này.   
Màu đỏ rực chói mắt trên tờ tiền khiến cho hốc mắt Hề Ninh có chút nóng lên.  
Bây giờ cô không có bất kỳ cảm giác nào khác ngoài sự sỉ nhục.   
Hề Ninh nhìn chằm chằm vào xấp tiền đỏ kia trong chốc lát, một tờ cũng không lấy, tìm một vòng trong phòng thấy một cây bút, để lại một câu trên phong bì: Coi như tôi trả tiền ngủ với điếm.  
Sau đó Hề Ninh ném phong bì trên giường, xách túi đi ra ngoài, không hề ban phát một ánh mắt nào cho bữa trưa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.   
Lúc xuống lầu gặp chị Đình Đình ở cửa lớn, bởi vì chiều nay cô không thể nào làm việc được nữa, chị Đình Đình tạm thời tìm một người phụ nữ khác đi làm thay.   
Lúc nhìn thấy Hề Ninh, ánh mắt chị Đình Đình sáng lên một cái, sau đó giống như nhớ tới điều gì đó, đứng tại chỗ không nhúc nhích.   
Hề Ninh gật đầu với cô ta, cũng không bước lên hỏi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.   
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi không có ai để ổn định, sau đó trở về nhà.   
Từ đây cần phải đi ba tuyến xe buýt mới đến nghĩa trang, lên đến một tiếng rưỡi.   
Hề Ninh vào trong siêu thị ven đường mua một cái khăn lụa quấn quanh cổ, không để ý tầm mắt tò mò của chủ tiệm, che dấu cần cổ đầy vết hôn mập mờ của cô. 
Sau đó, cô lên xe buýt dẫn đến nghĩa trang, ôm túi xách không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ.   
Đúng giữa trưa, thời tiết nóng bức ngay cả không khí trên đường nhựa đen cũng xuất hiện ảo ảnh.   
Nhưng Hề Ninh không cảm nhận được.   
Gần hai giờ chiều, cô đến nghĩa trang.   
Bia mộ của mẹ ở góc trong cùng, là một góc không hề tốt chút nào, chỉ có giữa trưa mới có thể thấy ánh nắng mặt trời, bởi vì ở đây rẻ.  
Bức ảnh trên bia mộ là một người phụ nữ cười ôn hòa điềm tĩnh, nhìn cùng lắm cũng không quá hai sáu hai bảy tuổi.   

Hề Ninh quỳ gối trước bia mộ, rũ mi dài cúi đầu không nói.   
Khoảng nửa giờ sau, cô mới hé cánh môi nứt nẻ, giọng nói đè nén cảm xúc có chút khàn khàn truyền ra.   
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
......
Giọng nói dần dần trở nên tủi thân, cho đến khi hốc mắt nóng lên, rốt cuộc cô cũng không thể kìm nén được mà để nước mắt rơi xuống.   
Nước mắt nhỏ giọt rất nhanh đã bị mặt đất nóng bỏng làm khô, Hề Ninh cắn cánh môi, quật cường lấy tay lau sạch nước mắt.   
Nhưng nước mắt nhiều vốn dĩ không thể lau sạch, tầm mắt rất nhanh đã trở nên mơ hồ, ngay cả ảnh của mẹ cũng không còn thấy rõ.   
Hề Ninh ở nghĩa trang đợi đến khi trời tối mới chống đỡ hai chân đã tê không còn cảm giác để đứng lên.   
Trước khi về nhà, cô chạy vào trong toilet của cửa hàng bách hóa gần đó, rửa mặt, sau đó đeo khăn lụa trên cổ cẩn thận, xác định sau khi về nhà trên mặt sẽ không lộ ra dấu vết gì mới ngồi lên xe buýt trở về.   
Trong lúc đó dì gửi tin nhắn hỏi cô có về ăn cơm hay không, Hề Ninh nói dối rằng mình đang ăn ở bên ngoài, không cần chờ cô về.   
Lúc về đến nhà đã gần mười giờ, gia đình dì đã rửa mặt xong lên giường từ lâu, để lại cho cô một bóng đèn ở lối vào.   
Hề Ninh cố gắng để động tác của mình nhẹ nhàng, nhưng nhà nhỏ như vậy, cô vừa dùng chìa khóa mở cửa dì liền biết cô đã trở về.   
Sau khi nghe tiếng cô trở về, dì đi ra từ trong phòng: "Về rồi à? Trong tủ lạnh có sủi cảo, nếu ăn bên ngoài chưa no thì tự bỏ vào lò vi sóng hâm lại.”

Động tác thay giày của Hề Ninh cứng đờ, phát hiện dì cũng không hỏi nhiều chuyện tối hôm qua không về nhà thì thở phào nhẹ nhõm.   
Một ngày không ăn cơm khiến cô thực sự đã đói không không chịu nổi, lúc này cũng không tiếp tục mạnh miệng, cười nói: "Cháu biết rồi, cháu tự chờ hâm nóng được, gì ngủ trước đi." 
Hề Nguyên Vận một bên nói 'Được', một bên đi vào phòng bếp bưng sủi cảo ra cho cô.   
Sủi cảo nhà làm vỏ mỏng nhân nhiều, ăn vào một miếng miệng đầy nước hương vị tươi ngon.
Sau khi dì trở về phòng, Hề Ninh ăn sủi cảo nóng, nhịn một lúc lâu nước mắt mới không rơi xuống.   
-  
Một bên khác nơi Lạc Ấp ở, sau khi trở về phòng nhìn thấy phong bì chứa đầy tiền trên giường, cùng với chữ to màu đen ở trên cùng: Coi như tôi trả tiền ngủ với điếm.
Lạc Ấp:.....  
Quay đầu liền coi Dư Hòe Tinh như bao cát mà đánh một trận.   

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận