Vào buổi sáng thứ hai khi rời giường, đôi mắt của Hề Ninh đã đỏ và sưng lên như những quả óc chó nhỏ.
Hôm trước cô đã đứng ở trước mộ mẹ khóc khá lâu, sau khi trở về cũng không được chườm nóng, xoa bóp nên bây giờ đôi mắt đã sưng vù đến mức không thể gặp người khác.
Hề Ninh mặc quân phục huấn luyện, hạ mũ xuống thấp nhất, hấp bánh trước khi dì và mọi người tỉnh dậy, sau khi bọn họ đều rời giường, cô liền đi đến trường học, không hề dừng lại.
Nếu bị dì nhìn thấy con mắt này, dù Hề Ninh có mồm mép thì cũng không biết giải thích thế nào.
Sau khi đi ra ngoài, Hề Ninh mới phát hiện hôm nay trời nhiều mây và không hề có chút ánh nắng mặt trời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dự báo thời tiết không nói trời sẽ mưa, nhưng Hề Ninh vẫn lên lầu cầm theo ô đề phòng.
Sau khi đến trường học, người bạn ở hàng phía sau lại chọc vào vai cô.
Hề Ninh thực sự không thích người ta dùng ngón tay chọc vào mình, cô luôn có cảm giác bực bội khó giải thích khi bị chọc.
Hề Ninh không quay đầu nhìn lại, cô chỉ hơi ngả người ra sau một chút, hướng tai nghiêng sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Bành Tầm cười hì hì nói: “Không có chuyện gì, tớ chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu thôi.”
Hề Ninh thật sự không biết giữa mình và cậu ta có chuyện gì hay ho để nói với nhau, hơn nữa, quan hệ của bọn họ cũng chẳng phải là kiểu quen thuộc thân thiết gì.
Nhưng Bành Tầm là kiểu người gặp ai cũng quen được, nếu cậu ta đi dạo trên đường bắt gặp một ông già thì cũng có thể tán gẫu nửa tiếng.
Cậu ta căn bản không quan tâm đến thái độ dửng dưng của Hề Ninh, chỉ cười hì hì nói: "Nghe nói thành tích học tập của cậu rất tốt. Hồi còn học cấp 2, cậu đứng hạng mấy của khối?"
Nghe đến đây thì Hề Ninh không ngồi yên được nữa, cô khẽ quay đầu đi, ánh mắt xẹt qua vành nón, nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu: “Cậu có thông tin của tôi từ đâu vậy?”
Nói đến chuyện này, Bành Tầm liền kể lể hăng say: “Hì, có chuyện gì mà tớ không biết, cậu muốn nghe chuyện phiếm của ai, chỉ cần cậu hỏi, tớ đều có thể nói cho cậu biết."
Hề Ninh: ?
“Tại sao cậu có thể nói hết cho tôi biết?”
Bành Tầm nói như một lẽ đương nhiên: “Bởi vì cậu trông rất đẹp.”
Hề Ninh: …
“Ồ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn nói rằng bản thân mình không phải là người thích hóng hớt, nhưng trong tâm trí cô lập tức có một bóng người vụt qua.
Ngón tay của Hề Ninh đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ hai lần, mím môi, sau đó trầm giọng hỏi: “Vậy thì cậu có biết trùm trường không?”
“Trùm trường? Lạc Ấp?” Lông mày của Bành Tầm hơi nhướng lên: “Tại sao cậu lại tò mò về chuyện của anh ta? Sao thế hả, cậu đã từng gặp anh ta rồi à?"
Môi Hề Ninh mấp máy, cuối cùng cô quay đầu, dùng cái gáy nhìn cậu ta, nói: “Cậu không nói cũng được.”
“Ai da đừng đừng đừng, nói nói nói.”
Khó khăn lắm Bành Tầm mới kiếm được chủ đề để nói chuyện với cô, làm sao cậu ta có thể không nói.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì của anh ta?”
Do dự một lúc, Hề Ninh mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói cuộc sống riêng tư của Lạc Ấp rất lộn xộn, có thật như thế không?”
Buổi tối hôm qua trước khi đi ngủ Hề Ninh đã bị chuyện này giày vò rất lâu, đoạn hội thoại giữa hai chàng trai trong buổi lễ khai giảng cứ vang dội trong tâm trí cô.
Nói rằng nếu Lạc Ấp nhìn ai không vừa mắt thì anh sẽ đánh nhau với người đó ngay, Hề Ninh coi như đã được chứng kiến.
Nhưng bây giờ còn có thêm câu 'đặc biệt lăng nhăng, ngày nào cũng giao lưu với những người phụ nữ không đứng đắn ngoài trường học', chuyện này vẫn chưa được khẳng định.
Khi Hề Ninh nghĩ rằng có thể cô đã lăn giường với một tên lăng nhăng dơ bẩn, cô liền cảm thấy toàn thân khó chịu đến mức buồn nôn.
Còn có hành động bỏ tiền vào ví cô cực kỳ thuần thục, nói không chừng là khi ngủ với những người phụ nữ khác, anh ta cũng làm như thế này.
Sắc mặt Hề Ninh tối sầm không nhìn rõ, mặc dù Bành Tầm cực kỳ tò mò không biết tại sao cô lại hỏi những vấn đề này, nhưng cậu ta vẫn giải thích trước một chút: "Chuyện cuộc sống riêng tư rất lộn xộn hẳn là giả. Theo như tớ biết, hình như là Lạc Ấp có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đấy.”
“Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng?” Hề Ninh lặp lại bốn chữ này lần nữa.
Cô cho rằng có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mới là giả, nếu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng thì tại sao lại chơi bời ở loại hội quán kia, còn ngủ với cô suốt một đêm?
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, trên mặt đất có ít nhất ba cái bao cao su, đến bây giờ, ngay cả những dấu hôn trên người cô vẫn chưa biến đi, tức điên mất! Đây chính là bệnh sạch sẽ nghiêm trọng à?
Hề Ninh càng nghĩ càng tức giận, cô quay đầu lại nói với Bành Tầm: "Tin tức của cậu không chính xác, cuộc sống riêng tư của Lạc Ấp thật sự rất lộn xộn."
Đồng tử của Bành Tầm co rút lại, vội vàng muốn che miệng của Hề Ninh, nhưng không kịp.
Cửa sổ ở bên cạnh bọn họ còn chưa đóng, Lạc Ấp đi ngang qua cũng thờ ơ liếc nhìn hai người, ngay cả hai cậu học sinh cao lớn phía sau khi nghe thấy những lời này cũng nhìn sang.
Thậm chí còn có một thanh niên đang suy nghĩ về việc liệu họ có nên ngăn Lạc Ấp lại nếu anh muốn đánh một cô gái hay không.
Hề Ninh nhận thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Lạc Ấp.
Hề Ninh: .....